Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em

Chương 34


Bạn đang đọc Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em: Chương 34

Chương 34: Mùa thi đã đến.
Dưới cái nắng chiều của những tháng mùa đông, không khí của thời điểm này cũng thất thường, sáng trưa thì nóng còn chiều tối thì se se lạnh. Vừa cùng Uyên xuống dưới bãi cát biển mà từng cơn gió thổi mạnh như muốn thổi bay hai chúng tôi. Nhìn tụi thằng Hưng vừa tắm vừa đùa giỡn làm tôi cũng muốn bay xuống mà chơi cùng bọn nó nhưng có Uyên bên cạnh thì không lẽ để em một mình với đám kia. Đợi một lúc nữa thì Trúc với nhỏ Tuyền cũng đến, gửi cô người yêu bé bỏng lại cho hai nhỏ kia, tôi lấy đà bay xuống.
– Tao tới đây!
Thằng Hưng la lên:
– Tránh xa nó ra, đá đâu, đá đâu, đưa cục đá lên…
– Ùm…
Ôi nước biển thật mặn!
– Sao lạnh thế. – Vừa tiếp xúc mặt nước thì tôi vội đứng dậy.
– Mới xuống nên vậy thôi, chút ấm à. – Thằng Phúc cười.
– Ờ ờ.
Nghĩ lại cũng nhờ tụi này nó bày ra chuyến tắm biển này mà tôi hoàn thành được cái nhiệm vụ thiêng liêng cao cả ấy. Em cùng hai nhỏ kia không xuống tắm mà chỉ ngồi trên bờ vừa nói chuyện vừa nhìn bọn tôi, thằng Thành đợi Trúc xuống mà nhỏ ngồi trên đó làm thằng bé phải cất cao giọng lên mà hét:
– Đi biển mà không tắm thì đi làm gì, xuống tắm lẹ còn về.
– Biết rồi.
Thế là cả bọn cùng vui đùa dưới dòng nước mát lạnh, xua tan đi những mệt nhọc của một ngày dài và nhiều thứ xảy ra…
Khi ánh hoàng hôn vụt tắt cũng là lúc cả bọn giải tán đường ai nấy về, đèo em ngoài sau lưng, những cơn gió lạnh của buổi chạng vạng làm cả hai run người vì lạnh, em vòng tay ôm chặt lấy tôi, đôi tay bé nhỏ run lên từng hồi. Tôi thật sự muốn mình to lớn hơn một chút nữa để che chở cho em nhưng tiếc rằng tôi chỉ có cái thân hình mỏng cơm này.

Cả hai đi trên đường, vừa đi vừa cười vì cái lạnh. Ờ nhiều lúc có những người tưởng hai đứa khùng, tất nhiên khi yêu thì ai cũng khùng vì yêu cả.
Về đến nhà em, em xuống xe rồi nói:
– Anh về cẩn thận nha.
– Ờ, biết rồi, em mau vào thay đồ đi không thì cảm lạnh.
– Làm như em con nít không bằng.
– Chứ còn gì nữa.
– Tin em đem anh hỏa thiêu không hả?
– Uầy… Thôi anh về, không thôi mẹ anh đăng tin tìm trẻ lạc.
– Hứ, làm như ai bắt cóc anh.
– Uầy, thôi anh về.
– Ừa, nhanh đi, không thì lạnh đấy.
– Ờ ờ.
Tôi co chân đạp xe về nhà. Đến nhà thì mẹ tôi cũng đã dọn hàng ra bán, vô nhà tắm lại rồi đứng trên lan can hóng mát. Nhìn dòng xe qua lại cảm thấy vui vui lạ thường, đôi lúc tình yêu cũng cần những điều giản dị nhất. Nhìn thành phố đang dần lên đèn, những ánh đèn đường nhấp nháy chờ được thắp sáng. Phía xa xa, tiếng còi xe làm rộn ràng một góc phố.
Tháng mười hai bắt đầu bằng những cơn mưa, những cơn mưa đông buốt giá. Sáng sớm, những hạt mưa phùn lất phất tung bay trong không khí lạnh. Tôi đạp xe qua đón em đi học như thường lệ, mặc kệ cơn mưa phùn đang bay bay trên mái đầu, tôi đạp xe thật nhanh qua nhà em để tránh cái lạnh. Đợi một lúc em đi ra trong tà áo dài trắng cùng chiếc áo khoác to đùng, nhìn em tròn tròn xinh xinh như một chú gấu trúc.
– Cái anh này, muốn bệnh à. Dù trời mưa nhỏ nhưng cũng phải mặc áo khoác chứ, trời còn lạnh nữa.

Em mắng tôi, cũng đúng thôi. Dưới cái trời chỉ có 21 hay 22 độ C thì chỉ mặc duy nhất bộ đồ học sinh trên người mà vi vu trên đường cũng là một thử thách rồi, đã vậy còn kèm theo mưa nữa dù chỉ lất phất vài hạt.
– Áo khoác của anh mỏng với lại anh chịu lạnh cũng quen rồi.
– Hứ, lúc nào cũng cứng đầu. Thôi lên trường mau cho ấm.
Em ngồi sau xe tôi, vòng đôi tay ấm áp ôm chặt lấy tôi. Lúc đấy tự nhưng tôi có cảm giác ấm áp lạ thường. Đạp xe đến trường, mua hai ổ bánh mì quen thuộc, vì đầu tuần phải có tiết chào cờ nên em không có thời gian để nấu đồ ăn sáng cho hai đứa.
Ngồi chào cờ trong cái tiết trời này đúng là cực hình, nhìn cả lớp chỉ có mình tôi là trơ chọi cái thân hình que củi của mình với chiếc áo sơ mi trắng. Nhìn cả trường thì chỉ có một vài học sinh như tôi còn lại thì đầy đủ sắc màu của những chiếc áo khoác.
Chợt Uyên nhích cái ghế sát vào tôi:
– Gì vậy?
– Hihi, cho anh ấm ké. Nhìn tay lạnh đến nỗi run rồi kìa.
– Ờ ờ.
– Đưa tay đây.
Chưa kịp để tôi trả lời, em nắm hai bài tay tôi rồi bỏ vào túi áo của em, tôi nhìn em ngạc nhiên nhưng em chỉ cười rồi tập trung nghe thầy giám thị nói. Chỉ trong vòng mười ngày mà thông tin tôi và em chính thức quen nhau đã được một cái miệng nào trong lớp đồn thổi khi thấy tôi và em cùng ăn sáng. Tụi trong lớp xúm lại trêu cả hai đứa, lúc đó do nóng máu nên tôi đứng dậy mà nói: “Tui với Uyên quen nhau không được sao, tui yêu Uyên đấy được chưa, về chỗ đi.”. Nói xong câu đó thì tụi kia cũng cười cười về chỗ, còn mấy thằng bạn thì đưa dấu number one khen tôi, Trúc ngỡ ngàng nhìn tôi còn nhỏ Đan thì không cảm xúc. Giờ nghĩ lại thì phải công nhận lúc đó tôi gan thật.
– Buổi chào cờ đến đây là kết thúc, các em xếp ghế rồi vào lớp.
Cả buổi chào cờ, tất cả học sinh chỉ chờ đợi câu đó của ông thầy giám thị, chứ ngồi ngoài này một chút nào nữa chắc cả trường đóng băng mất. Đã lạnh mà mưa còn bay bay trên đầu, chỉ rơi vài hạt sao không tạnh cho rồi mà cứ mưa dai dẳng nên cũng làm ướt mái đầu tất cả học sinh.
Lên đến lớp thì bọn con gái cũng đã chuẩn bị khăn sẵn trong cặp, nhiều lúc nghĩ con gái ai cũng chu đáo thì phải, chỉ có bảy ông thần là đứng ngoài hành lang cho gió khô đầu tóc.

Trống đánh vào lớp, cũng là tiếng trống báo hiệu bắt đầu những chuỗi ngày ôn thi học kì. Trong thời gian này, các thầy cô giáo lúc này ai cũng mang một bộ mặt hình sự khi đến lớp, ngay cả thầy địa cũng không chọc cười cả lớp như thường lệ mà tất cả chỉ xoay quanh đề cương thi học kì. Những môn học bài như sử, địa, sinh… thì sẽ thi cùng lớp còn những môn chính như toán, văn, anh hay lí, sinh, hóa thì sẽ thi tập trung. Trường tôi có thông lệ là thi trước dịp noel nên mới chỉ đầu tháng mà đã có đề cương ôn tập làm ai ai cũng bận rộn, trong vòng từ ngày 1 tháng 12 đến ngày 15 tháng 12 sẽ được phân chia để thi những môn phụ còn bắt đầu từ ngày 18 tháng 12 sẽ bắt đầu thi tập trung và kết thúc kì thi vào ngày 23 tháng 12 nhìn cái lịch thi mà tôi rõ nản. Trên đường đưa em về nhà, em cũng khều vai tôi rồi bảo:
– Anh về học trước những môn học bài đi. Ngày mốt thi sử rồi.
– Ờ ờ, anh biết rồi. Chỉ lo mất môn tự nhiên thôi.
– Em thì lo môn văn mà thôi. Hay em kèm cho anh mấy môn tự nhiên nhé.
– Em kèm cho anh à. Có lấy công không đó.
– Hihi, có. Công là phải mang em đi bất cứ nơi đâu mà anh đến.
– Uầy, giống phim thế.
– Hứ, không khí lãng mạn mà anh làm cụt hứng quá. Đáng ghét.
– Mà quen nhau lâu rồi anh chưa xin số điện thoại em.
– Hihi, kệ anh, em có số anh là được rồi.
– Ơ, kì vậy.
– Không biết, không biết, không biết. Lêu lêu.
Đứng trước cửa nhà, em le lưỡi trêu tôi rồi vội đóng cửa chạy vào nhà trước khi tôi được nhéo cái mũi tinh nghịch của em…
Khi ánh đèn điện đường bật lên, cũng là lúc tôi lao đầu vào những dòng chữ. Học sử thì chủ yếu nhớ được mấy cái mốc thời gian, những diễn biến chính, cũng như là số liệu lịch sử thì cũng đã nắm được 70% bài học rồi. Ngồi ngoài lang cang vừa học vừa ngắm nhìn những hạt mưa rơi đều ngoài phố, cũng thú vị. Không biết bây giờ em làm gì nhỉ?
Sáng ngày đi thi, trời quang mây tạnh. Không khí se se lạnh nhưng không mưa. Đôi lúc tôi tự suy ngẫm trong đầu những câu nói chẳng bao giờ có logic với nhau nhưng cứ coi đó là thú vui mỗi buổi sáng, còn giờ thì tôi phải qua nhà em và rước nàng đi học.
Trên đường đi học, em cũng tra khảo tôi về những nội dung chính của bài thi, em hỏi câu nào thì tôi trả lời ngon lành câu đó, tối qua luyện đến khuya mà giờ không có thành quả nào thì chỉ có nước Uyên hỏa thiêu tôi mất.
Tiết sử là tiết cuối nên những tiết đầu tôi lén lút lấy ra ôn lại. Uyên ngồi kế bên thấy tôi cứ thập thò nên nói :

– Anh cất vào đi, để bị bắt là vào sổ đầu bài vì lí do làm việc riêng đấy.
– Ôn lại chút thôi mà.
– Cất vô nhanh đi, như vậy là không tôn trọng giáo viên môn này đó.
– Rồi rồi. Anh cất ngay.
Nghe lời em tôi cũng cất vào rồi đến giờ ra chơi thì lấy ra học, đôi khi ngoái nhìn sân trường thưa người vì ai cũng phải tập trung vào ôn thi. Ai đó khều vai tôi, khỏi thắc mắc thì tôi cũng chắc là người yêu tôi rồi.
– Anh đọc lại thôi chứ đừng học lại như vậy, chút nữa vào thi là quên đó
– Vậy à ?
– Ừa, vì anh học lại nên trí não sẽ ghi nhớ phần anh vừa học còn những phần anh đã học sẽ được cất giữ và rất dễ quên.
– Ờ ờ, anh nghe em vậy.
Qua lần này thì tôi phát hiện ra em có một kinh nghiệm học bài một cách cực siêu. Chắc sau khi thi xong hết những môn phụ tôi phải cắp sách qua nhà em để nhận em làm gia sư.
Vào giờ thi, nhìn cái đề sử một lúc rồi tôi đặt bút ghi. Đề thi cũng đã được khoanh vùng trong đề cương nên cũng không làm khó chúng tôi. Gần hết giờ thì tôi mới làm xong bài, tuy dễ nhưng khá dài. Nhìn qua bên cạnh thì Uyên cũng đã xong từ đời nào. Tiếng trống vang lên, cô giáo thu bài rồi cho lớp về. Vậy là đã xong một môn, một môn được cho là bước khởi đầu cho những ngày thi khó khăn phía sau.
– Hihi, hôm nay anh làm bài tốt, sẽ thưởng cho anh.
Em đứng trong bếp nhìn gia vị xung quanh rồi mỉm cười nhìn tôi.
– Thưởng gì vậy?
– Một nụ hôn chịu không?
Em nheo mắt cười tinh nghịch… Và trong phút ấy, tôi tưởng tượng nụ hôn đầu đời của mình sẽ được thực hiện tại nơi đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.