Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em

Chương 15


Bạn đang đọc Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em: Chương 15

Chương 15: Tình yêu và rắc rối.
Có ai đoán trước được tình yêu? Có ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra đối với bản thân và những người ta yêu thương. Thật khó!
Sau khi quần áo tươm tất, tôi đeo cặp sách rồi bước xuống phòng khách để đợi người yêu và em gái tôi đi học cùng. Bước xuống dưới nhà thì đã thấy Đan và Uyên trong bộ áo dài trắng và đang đứng làm bếp cùng nhau. Đi nhẹ nhàng ra đằng sau cả hai, tôi ngước mắt nhìn thì mới biết cả hai đang làm món cơm chiên dương châu.
Đang đứng say sưa ngắm nhìn thì chợt có tiếng nói của mẹ tôi từ phía sau vang lên:
– Làm gì đó Hoàng?
Nghe tiếng nói ấy thì Đan và Uyên cũng đồng loạt quay lại nhìn tôi, còn tôi chỉ biết gãi đầu cười trừ.
– Hay quá hen, ai cho anh nhìn lén vậy.
– Thì gần trễ giờ nên có ý tốt muốn kêu hai em làm nhanh lên để đi học nữa.
– Hi, em biết anh đứng ngoài sau bọn em từ nãy đến giờ rồi đó, đừng có chối. – Uyên ghi giấy rồi đưa cho tôi.
– Hè…
– Thôi mấy đứa lo ăn sáng rồi đi học đi, à mà Hoàng với Uyên này, chiều nay bố hai đứa về đấy.
– Vâng, con biết rồi.
Ngồi ăn cơm thì lòng tôi cũng vui mừng khôn xiết, vì kể từ ngày về Việt Nam thì tôi cũng chưa được gặp bố, không biết bây giờ ông như thế nào nữa. Cả ba chúng tôi sau khi ăn sáng xong cũng đến trường, đi trước sân trường mà đã thấy rất nhiều học sinh tụm năm tụm bảy ở gần cây đa đã bị chặt. Hôm qua, cứ mãi mê suy nghĩ về vụ tỏ tình nên tôi cũng không để ý cái cây này cho lắm, hôm nay được chứng kiến các chú công nhân đang thực hiện việc bứng gốc cây lên. Bọn tôi đi vào lớp rồi cũng ra hành lang đứng nhìn xuống, từ lớp học bọn tôi thì cũng có thể nhìn trực tiếp được.
– Ê Hoàng, mày nhìn cái thân cây nó còn màu đỏ kìa. – Thằng Trịnh đứng cạnh bé Uyên nói.
– Ờ, mà mày chắc đó là máu như thằng Hưng nói không?
– Không, tao nghĩ là do rêu hoặc một loại tảo gì đó thôi.
– Ờ, tao cũng nghĩ vậy.

Khi thân cây đa lâu năm được cần cẩu bứng khỏi mặt đất thì lập tức có một mùi hôi thối tỏa ra làm những học sinh dưới kia đưa tay bịt mũi mà chạy về lớp, cũng có một số bạn nữ thì nôn ra tại chỗ. Cái mùi ấy như mùi chuột chết vật, nó lan tỏa lên tận lầu học của bọn tôi, tôi cũng đưa tay bịt mũi của mình lại, Đan, Uyên và tụi thằng Trịnh ai nấy đều đưa tay lên mũi. Khi những người công nhân cuốc thêm vài cái rễ đang cắm sâu vào đất thì đột nhiên dừng lại, họ từ từ tránh xa khu vực đó ra, một vài học sinh tò mò nhìn xuống rồi la làng lên:
– Trời ơi, có xương người…
Nghe vậy thì lại có thêm nhiều học sinh tò mò tới xem rồi ba chân bốn cẳng chạy đi vào lớp, nhà trường phải bật loa thông báo để trấn an học sinh rồi cho hôm nay chúng tôi được nghỉ để nhà trường an táng cho người xấu số kia, người mà chúng tôi đã từng gặp.
– Ghê quá anh. – Đan lắc đầu nhìn tôi khi tôi đề cập đến việc bộ xương lúc nãy.
– Ờ, không ngờ là như vậy.
– Ê Hoàng, ra đồi cỏ chơi không? – Thằng Hưng rũ tôi.
– Chơi gì ngoài đó?
– Ra chia phe đá banh chơi.
– Ờ được đó.
– Thông báo, thông báo đây. Hôm nay được nghỉ có bạn nào muốn ra đồng cỏ chơi không?
– Có, tui đi…
– Tui nữa.
Sau màn thông báo của thằng Hưng thì cũng có thêm vài nhỏ con gái trong lớp tham gia cùng bọn tôi. Vì đồng cỏ cũng gần trường nên cả đám lớp tôi kéo ra đó mà bày trò chơi. Qua đây tôi cũng được biết thêm vài đứa con gái trong lớp như nhỏ Xuân, nhỏ Thảo, hay nhỏ Mai… ba nhỏ này có vẻ hay nói chuyện với Đan nên tôi mới được biết tên chứ ngoài ra cũng còn nhiều đứa khác nhưng tôi không thân cho lắm nên cũng không nêu tên ra. Với vụ việc đi chơi này thì nhỏ Oanh hoàn toàn không có mặt, không hiểu sao từ sáng giờ nhỏ cứ nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy, cứ thấy tôi nói chuyện với Đan thì nhỏ cứ đi qua và tặng cho tôi một cái nhìn bực tức.
Theo yêu cầu của cánh con gái trong lớp thì bọn con trai chúng tôi phải chấp nhận chia phe ra mà chơi U, cái này chắc ai cũng biết vì trong tuổi thơ của mỗi người thì ai cũng đã từng chơi qua trò này, nếu ai không biết thì chắc tuổi thơ bất hạnh rồi. Tổng cộng trên đồng cỏ hiện giờ có chín thằng con trai và bảy đứa con gái, khi chia ra thì sẽ có một bên nam nhiều, bên đội tôi gồm: tôi, Trịnh, Lộc, Bảo, Thảo, Đan, Uyên và nhỏ Mai. Còn bên kia là: thằng Hưng, Tâm, Biểu, Phúc, Thành cùng nhỏ Xuân và hai nhỏ khác. Bên tôi chấp bên thằng Hưng một thằng con trai vì thằng Trịnh bên tôi tướng to cao nên nghiêng về phần thắng hơn. Chúng tôi cũng giao quy định là khi thành viên nữ bắt đầu u thì chỉ con gái được bắt, còn khi con trai u thì trai gái đều bắt được. Lúc đầu thì bọn thằng Hưng cứ phản đối quyết liệt, thậm chí còn cãi tay đôi với nhỏ Thảo nhưng dù sao thì anh hùng khó qua ải mỹ nhân nên tụi nó cũng đành khuất phục mà chơi với quy định. Chứ biết làm sao được, đụng vào Đan và bé Uyên bảo bối của tôi đâu phải dễ, khó lắm mấy chú ơi.
– Ê mày, mày bày ra cái luật này đúng không? – Thằng Trịnh hỏi tôi.
– Có đâu, Uyên bầy đấy.

– Vậy à, mày thấy người yêu tao thông minh chưa.
– Người yêu cái đầu mày, em gái tao chưa chấp nhận mày nhé và tao cũng không chấp nhận một thằng em rể mà cứ khoác vai thằng anh vợ như thế đâu đấy.
– Dạ em xin lỗi anh, anh cứ thế thì em đập cho anh hai chiếc dép vào mồm.
– Hehe, tao thách, mày làm thử coi rồi coi Uyên có nhìn mặt mày không.
– Chú được lắm, thù này anh trả sau.
– Ờ ờ.
– Tao đi nói với Đan mày thích nhỏ.
– Cứ việc.
– Đừng trách tao đấy.
– Ờ.
Nghe tôi nói vậy thì nó cũng chạy tới chỗ Đan rồi nói gì đó, Đan cũng nhìn tôi rồi mỉm cười nói với nó làm nó hét toáng lên:
– Bà con ơi, thằng Hoàng với con Đan yêu nhau kìa.
– Ồ.
Thật tình thì tôi cũng không ngờ nó la làng như thế, thôi thì công khai sớm còn hơn muộn. Cả đám kia ồ lên một cú to thấy rõ rồi đám con gái cứ bắt Đan kể gì đó. Còn bọn con trai cứ bắt tôi mà tra khảo:
– Hehe, có vợ đẹp con ngoan mà không mời anh em ly rượu mừng nào hết là sao vậy chú. – Thằng Hưng cười nham nhở.
– Thằng Hưng nói đúng, tao cũng đang thắc mắc vụ đó đây.

– Ý chú thế nào, hay là muốn cả bọn bọn anh đi qua nhà mà khai quật tin tức.
– Hehe, tụi mày cứ qua, mẹ tao có ở nhà hết quậy được rồi.
– Chơi vậy không đẹp nha, không đãi ở nhà thì cũng phải ra quán chứ.
– Quán gì?
– Thịt chó. – Thằng Tâm phát biểu thì liền bị tụi kia cho vài cốc vào đầu.
– Thằng này mày khùng à, muốn bị chó dí hả?
– Không thì thôi.
– Ra quán lẩu bà Sáu đi, ở đó có lẩu bò cũng ngon.
– Ừa, quyết định vậy đi, tụi tao tính vậy đó, còn mày tính sao?
– Thích thì chiều thôi, mà mắc không vậy.
– Đại gia như mày cũng sợ mắc à?
– Haizz, ờ thì như vậy nhưng tao cũng phải lo cho Đan và Uyên nữa chứ đâu phải như tụi mày.
– Ồ ồ, biết lo cho vợ tao thế là tốt. – Thằng Trịnh gật gù.
– Gì gì, ai nói Uyên vợ mày. – Thằng Phúc nổi đóa.
– Uyên là gì của hai đứa mày chắc. – Thằng Bảo cũng ùa theo.
Những thằng còn lại trong đó có tôi thì cười đau ruột với bọn này, thì ra cả ba ông mãnh điều thích bé Uyên nhà tôi, nhưng khó một điều thì không biết bé Uyên thích ai trong ba ông này. Nhìn qua thằng Hưng thì đang cười khổ, thấy vậy tôi hỏi nó:
– Đừng nói mày cũng thích em gái tao nhé. – Tôi vừa dứt lời thì ba thằng kia cũng quay sang thằng Hưng mà nhìn như kẻ thù.
– Ế bậy, tao không có thích Uyên, người tao thích là nhỏ Thảo kìa.
– Ồ, thì ra cũng âm thầm. – Thằng Thành khoái chí cười.

– Hehe, giờ anh đã biết nhé người ơi.
– Ủa, không phải lúc trước tao nghe mày nói mày thích nhỏ Đan sao? – Thằng Tâm ngây ngô chen vào một câu làm tôi phải nhìn thằng Hưng như kẻ thù.
– Ế ế, cái này bậy hơn, Đan tuy đẹp nhưng của thằng Hoàng rồi, tao không muốn ăn cám đâu, giờ thì tao kết em Thảo hơn.
– Ờ, nhỏ Thảo nhìn cũng được, thua Đan với Uyên xa nhưng cũng không tệ. – Tôi nhìn nhỏ Thảo rồi gật gù nhận xét.
– Nhỏ Oanh mà chịu quen trai quê bọn mình thì hay biết mấy, nhỏ cũng xinh đâu kém gì Đan với Uyên. – Thằng Biểu nói.
– Ừa, nhỏ đó chỉ quen lớn tuổi với nhà giàu như thằng Hoàng thôi, chứ bọn mình sau có cửa.
– Uầy, nói thế khác nào tao không làm bạn được với tụi mày.
– Mày nhà giàu nhưng chơi không tệ với bọn tao, khác cái thằng An bên A5, nhà giàu nên chẳng coi ai ra gì. – Thằng Hưng cay đắng nói.
– Hình như thằng đó theo nhỏ Oanh mà nhỏ không chịu thì phải?
– Sao mày biết.
– Nó thích thằng Hoàng mà.
– Cái gì? – Tôi không tin vào câu thằng Bảo mới vừa nói.
– Nó thích mày thật đó, nhưng mày cũng nên lựa lời mà từ chối, nhỏ đó không tốt đẹp gì đâu, tụi tao khuyên mày thật lòng, lo em Đan đi.
– Ờ tao biết rồi.
– Thôi ra chơi, tụi nó kêu kìa.
– Ờ.
Không phải tự nhưng mà tôi cảm thấy bất an về nhỏ Oanh cũng như thằng An mà tôi chưa biết mặt mũi ấy, có một điều gì đó làm tôi cảm thấy lo lắng về hai con người này. Nhỏ Oanh thì tôi hoàn toàn không thích, vì xưa nay tôi rất có thành kiến với con gái nhuộm tóc và tính cách ăn chơi, ngoài ra còn khinh tụi thằng Hưng thì chắc không mấy tốt đẹp.
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 16


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.