Bạn đang đọc Vẽ Màu Tình Yêu Cho Em: Chương 1
Chương 1: Trở về
– Máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay Tân Sơn Nhất trong ít phút nữa. Kính mong hành khách chú ý…
Đã từ rất lâu tôi mới được trở về lại quê hương, trở về với những con sông xanh uốn lượn qua những cánh đồng vàng đang thơm mùi lúa chín. Nhìn trên cao, những ngôi nhà san sát nhau của thành phố Sài Gòn gợi cho tôi một màu của nỗi nhớ.
Tôi được cho đi du học sang Úc vào rất nhỏ, nếu nhớ không lầm là chỉ mới 11 tuổi thì tôi đã cùng bác Hai đi sang nơi đất khách để học. Lúc đó tôi còn nhỏ nên khi được nghe đi nước ngoài thì vô cùng vui vẻ mà chấp nhận. Ngày tôi xa quê hương mà không rơi một giọt nước mắt nào.
Thời gian cứ trôi qua khi tôi ở bên một châu lục khác, một khí hậu, một lối sống hoàn toàn khác với Việt Nam. Cứ thế, càng lớn lên theo thời gian thì nỗi nhớ quê hương trong tôi càng lớn. Hai ngày trước bố tôi có gọi sang bảo:
– Con muốn về Việt Nam không?
– Có ạ! – Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời qua đường dây điện thoại.
– Ừ, bố đã kêu bác Hai thu xếp thủ tục cho con rồi, ngày mai con có thể lên máy bay rồi về đây thôi.
– Nhưng mà sao bố lại quyết định như vậy ạ?
– À à, gia đình nhớ con đó mà. Con về đây học tiếp cấp ba cũng được.
– Vâng !.
Một cuộc điện thoại ngắn ngủi trong vài phút ấy đã thay đổi đột ngột con người, lối sống và cuộc sống của tôi chỉ trong một đêm. Và giờ đây, khi máy bay từ Sydney trở về Thành Phố Hồ Chí Minh chỉ còn vài phút nữa là hạ cánh.
Đẩy số hành lí qua cửa, tôi dáo dác tìm mẹ tôi đang ở đâu. Dáng người phụ nữ cao cao, thanh mảnh đang vẫy tay chào tôi và trên gương mặt vẫn là cặp kính râm to đùng để che đôi mắt đang đẫm lệ của mẹ tôi. Tôi bước tới dần, dang rộng vòng tay ôm lấy mẹ :
– Thằng quỷ, tưởng con không nhận ra mẹ luôn chứ.
– Hè, ngày nào mà mẹ không chat bằng webcam với con. Sao con quên khuôn mặt mẹ yêu được chứ.
– Đi bao năm mà cái miệng vẫn còn dẻo quẹo à.
– Hì.
Mẹ phủ đẩy hành lí cùng tôi ra taxi, chiếc xe từ từ lăn bánh đi vòng quanh Sài Gòn.
– Nãy mẹ cứ tưởng là thằng nào tới ôm nhầm mẹ chứ.
– Hì, còn con thì cứ tưởng ôm nhầm cô nào.
– Trời.
Cả mẹ và tôi đều ôn lại chuyện xưa, ôn lại những năm tháng mà tôi chưa xa nơi đây, một mảnh đất mến yêu nơi tôi lớn.
Xe chạy vòng qua chợ Bến Thành luôn tấp nập, chạy qua Bến Nhà Rồng nơi Bác Hồ ra đi tìm đường cứu nước, chạy qua Nhà Thờ Đức Bà vẫn còn rợp bóng bồ câu. Hay Dinh Độc Lập vẫn hình ảnh hào hùng của ngày xưa. Nhưng có lẽ điều làm tôi nhớ nhất chỉ là những quán cafe lụp xụp dưới những ngôi nhà, tiếng rao bánh mì Sài Gòn vẫn vang lên, hay những gánh hàng rong đang đậu trên vỉa hè. Tất cả sao thân thương, tất cả như gợi nhớ về một mảnh đất tuổi thơ. Tuy cũng có chút đổi thay.
Bổng chiếc xe đổi hướng về phía con đường hướng ra ngoại ô thành phố, khung cảnh nơi đây bắt đầu lạ dần trong mắt tôi. Khi còn bé, tôi chỉ loanh quanh trong xóm cùng lũ bạn, thỉnh thoảng thì đi vòng quanh Sài Gòn cho nhớ hết những con đường như mê cung chứ chưa từng đặt chân ra khỏi đất Sài Gòn như bây giờ. Tôi quay sang hỏi mẹ :
– Ủa mẹ, nhà mình ở quận Bình Thạnh mà, sao lại đi đường này.
– Nhà mình chuyển rồi con, bố mẹ đã già nên chọn nơi nào yên tĩnh để dưỡng già thôi con ạ.
– Còn công ty, công việc của bố thì sao.
– Bố con giao chức giám đốc cho anh Quân con bác Hai rồi. Giờ ổng làm chủ tịch công ty của cả dòng họ nên áp lực nhiều lắm. Nên chọn ra ngoại ô cho yên tĩnh, lâu lâu mới đi vô công ty để họp cổ đông thôi.
– Vâng. Cũng lâu rồi con chưa gặp anh Quân.
– Nó cũng nhắc con mãi thôi. Giờ nghe tin con về, chắc mai là nó tức tốc chạy xuống đây ngay thôi.
– Cái tính nóng vội của anh Quân vẫn không sửa được mẹ nhỉ ?
– Ừa, nó vẫn nóng nảy, bộp chộp lắm con.
Chiếc xe taxi dừng trước một căn nhà vô cùng rộng lớn, trước mặt tôi là ngôi nhà cũng ngang bằng cỡ biệt thự với vườn cây ăn quả vô cùng xum xuê, nhìn là muốn mê.
– Mình có đi nhầm nhà không hả mẹ ?
– Không đâu, nhà mình đấy.
– Trời, con không ngờ luôn, đi bốn năm rồi về mà giờ nhà mình to giữ vậy.
– Thôi vô nhà đi con, bố con chắc mong lắm.
– Vâng.
Đi qua khu vườn đầy ấp trái cây, nào là mận, nào là xoài, nào là vú sữa… đủ loại hết. Tôi biết tất cả các loại cây này đều do một tay bố tôi trồng cả vì bố tôi rất thích cây ăn quả. Vì người xuất thân từ miền Tây mà.
Đậu trên sân, chiếc Audi R8 đang được một anh nào đó rửa. Tôi quay sang hỏi mẹ :
– Ai vậy mẹ ?
– À, tài xế của bố con đó, tên Viễn. Hơn con 5 tuổi.
– Chào anh Viễn.
Nghe tiếng ai chào, anh Viễn quay lại nhìn tôi ngơ ngác rồi cũng chào lại :
– Chào cô, chào anh.
– Thằng bé nhỏ tuổi hơn con đấy.
– Dạ dạ, tại con không biết.
– Thôi con làm việc đi, em nó mới đi xa về nên mệt, cô dẫn vô nhà trước.
– Dạ con chào cô ạ.
Bước vào căn nhà, đập vào mắt tôi là những bức tranh phong thủy và bộ bàn ghế được làm từ gỗ xưa. Không gian rộng lớn của phòng khách có thể dùng để làm một cái đám cưới cũng được nữa, tôi không dám nghĩ, chỉ đi có bốn năm mà bố tôi lại có thể làm ra một căn nhà to tổ chảng như vậy. Quá bất ngờ.
Mẹ dẫn tôi đi lên lầu và chỉ phòng cho tôi, đặt hành lí xuống tôi định quay lại mở cửa phòng thì phát hiện một cô gái với chiếc váy trắng đang đi ngang qua và nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên không kém anh Viễn lúc nãy. Tôi hỏi mẹ :
– Ủa, người làm mà ăn mặc đẹp thế hả mẹ.
– Người làm nào.
Mẹ tôi quay lại nhìn cô gái đó rồi quay sang cốc đầu tôi một cái rõ đau :
– Trời đất, em gái con đó.
– Cái gì ? Mẹ nói sao ? Em gái con ?
– Ừa, lúc con đi thì được ba bốn tháng gì đó. Mẹ thấy buồn vì thiếu con trong nhà, không ai nghịch để mẹ rầy la nữa. Một dịp, mẹ cùng bạn đi từ thiện viện trẻ mồ côi thì thấy cô bé này dễ thương và ngoan nữa nên mẹ nhận làm con nuôi. Tuy là em gái nhưng bằng tuổi con đó.
– Trời, có làm giấy tờ gì không đó mẹ.
– Không sao đâu, mẹ và bố con chỉ nói với bên viện trẻ mồ côi rồi họ cũng đồng ý, chỉ có cái biên bản nhận nuôi thôi.
– Ủa, sao khác bên Úc quá vậy.
– Đây là Việt Nam con ơi, không phải bên Châu Đại Dương xa xôi đâu.
– Hè.
Nãy giờ đứng nói chuyện với mẹ thì tôi mới quay qua để ý em gái tôi vẫn còn đang đứng ở cửa phòng của em ấy mà đưa đôi mắt to tròn đen láy nhìn tôi. Thấy vậy mẹ tôi gọi :
– Uyên, tới đây mẹ mẹ bảo.
Nghe mẹ tôi gọi, em líu ríu đi chầm chậm đứng nép sau lưng người, mắt vẫn nhìn tôi.
– Đây là thằng Hoàng, anh trai con đó.
Em gái tôi nhìn tôi một lúc rồi quay sang ghi cái gì đó vào tấm bảng nhỏ cỡ bằng một cuốn vở rồi giơ lên, trên đó ghi :
– Em chào anh !
– Ủa mẹ, vậy là sao ?
– Em gái con bị câm, con thông cảm nhé.
– B..ị câ…m
– Ừ, con nhớ giúp đỡ em con nhé, lúc mới về con bé chỉ theo mẹ, khi mẹ ra khỏi nhà cứ ở trong phòng. Vì không có trường cấp hai nào trên thành phố chịu nhận nên mẹ phải nhờ gia sư về kèm. Cũng may là con bé học thông minh nên rất giỏi, gia sư khen nhiều lắm.
– Vâng, thôi mẹ đi chợ, hai anh em nói chuyện với nhau nhé.
– Vâng.
– Vâng.
Em gái tôi giơ tấm bảng ẹ đọc rồi vẫy tay chào mẹ. Tôi đứng nhìn em gái tôi một chút, khuôn mặt trái xoan đượm buồn với đôi mắt to đen láy, đôi môi hình trái tim chúm chím hồng hồng, dáng người cân đối, chiều cao thì cũng tầm một mét sáu trở lên, chỉ có điều số đo ba vòng thì tôi không biết. Tôi thầm nghĩ : “Con nhà ai mà đẻ khéo thế không biết”.
– Rất vui được gặp anh, anh hai. – Em ghi vào tấm bảng, rồi đưa lên cho tôi xem.
– Anh cũng vậy.
Em mỉm cười nghiêng mái đầu nhìn tôi, rồi lại ghi vào bảng :
– Anh hai nhìn đẹp trai ghê, mặt baby.
– À à, em quá khen. – Tuy không phải là lời nói nhưng cũng làm tôi ngại.
– Em có thể dẫn anh đi vòng quanh nhà được không.
– Dạ được à.
– Chờ anh cất hành lí nhé.
Em mỉm cười gật đầu. Tôi quay lại mở cửa phòng bước vào. Căn phòng được thiết kế đơn giản với một bàn học, một cái tivi treo trên tường, một chiếc máy lạnh cùng một giá sách. Sàn nhà được làm bằng gỗ và bức tường được sơn màu xanh bầu trời rất đẹp. Trên chiếc giường đang to màu trắng, chiếc Ipod nằm im lìm trên đó và kế bên là chiếc Iphone 5. Tôi kéo tấm rèm cửa ra thì thấy một chiếc lan can treo đầy những chậu hoa lan, loài hoa mà tôi thích. Lan can với căn phòng được ngăn cách với loại kính cách âm, loại kính này có thể rình ăn trộm rất tốt vì từ bên trong nhìn ra thì rất rõ còn bên ngoài nhìn vào thì hoàn toàn không thấy gì. Loại kính này lúc tôi còn học bên Úc thì khu vực cách ly cho học sinh vi phạm có sử dụng và tôi cũng được vinh dự vào đó vài ba lần vì đánh nhau.
Uyên khều vai tôi rồi giơ tấm bảng lên :
– Phòng của anh đẹp ghê !.
– Ờ, đẹp thật. Thôi mình đi vòng quanh nhà nhé.
– Dạ.
– Sao em còn đứng đó vậy ?.
– Anh chờ em chút.
Giơ vội tấm bảng cho tôi đọc rồi em liền chạy vù vào trong phòng mình. Năm phút sau, em đi ra với một cuốn sổ nhỏ màu xanh lục và một cây viết bé nhỏ xinh xinh nằm bên cạnh. Tôi cười vì hiểu ý em…
Em dẫn tôi đi vòng quanh ngôi nhà để tham quan. Chuyến tham quan không nhiều nữa câu trò chuyện vì vốn dĩ là em không nói được. Quanh ngôi nhà của tôi thì ngoài sân vườn đầy trái ngọt còn có một sân đá banh nhân tạo cùng một cái hồ bơi. Nhìn sân banh nhân tạo thì tôi vô cùng thích thú vì đây là môn thể thao sở trường, khi còn học bên Úc thì không ít lần tôi cho những cậu bạn học sinh ngoại quốc ngửi khói khi cố ngăn chặn tôi đi bóng và cũng không ít lần tôi phải vào viện vì chấn thương bởi những pha vào bóng thô bạo của bọn bạn bự con.
Tối đến, mẹ nấu những món ăn mà lúc bé tôi rất thích ăn để chào mừng ngày thằng con trai cưng của mẹ về Việt Nam. Đã lâu tôi mới được ăn thức ăn do mẹ nấu, cảm xúc cứ lâng lâng khi tôi ăn một miếng thịt bò nướng hay những hạt gạo trắng của Việt Nam quê hương. Giờ tôi đã quay về lại mảnh đất này vì vậy tôi cũng còn rất nhiều thời gian để ôn lại những kỉ niệm xưa cũng như khám phá những điều mới mẻ tại nơi chôn nhau cắt rốn.
Đọc tiếp Vẽ màu tình yêu dành cho em – Chương 2