Đọc truyện Vẽ Mắt – Chương 14
Tôi sẽ cố gắng hết sức còn kết quả ra sao không ai dám chắc.
Đó là lời nhắc nhở cuối cùng Tôn kiều diễm nói với anh.
Vẫn ngã tư đó, rốt cuộc Khấu Quân Khiêm cũng hiểu được một điều ý trời quả
nhiên không đến lượt người phàm tục như anh có thể điều khiển là điều
khiển được.Anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử trên đường nhiệt độ hôm
nay dưới 13 độ c.
Mẹ kiếp! lạnh chết anh rồi.
Lúc trước
Hải Tần cũng không có nói cho anh biết thời tiết khi đó lại lạnh đến như vậy.Người qua đường đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn anh.
Có vẻ như
lần này Tôn kiền diễm thực sự tận lực giúp đỡ.Nhớ lại lần trước anh trở
về bị sớm hơn một năm còn hôm nay thì quả thật đúng ngày chỉ có điều lúc liếc mắt nhìn thời gian hiện phía dưới đồng hồ anh không khỏi muốn phát điên thêm một lần nữa.
Đã 4strong5…làm sao kịp đây!
Anh bất chấp ánh mắt quái dị của mọi người nhanh chóng chạy vội đến nhà cô
điên cuồng ấn chuông cửa, liên tục 15 phút vẫn không có ai ra mở
cửa.Đúng lúc đó cửa nhà 54 bên cạnh mở ra.
“Anh bạn trẻ! anh tìm cô bé nhà họ khúc sao? ”
Khấu Quân Khiêm quay đầu thì thấy một bà lão chừng 70, 80 tuổi đang đứng
đấy.Chính là bà Thái lúc còn sống mà Lâm Giang từng nhắc đến.
“Đúng vậy! có phải cô ấy đã đi du lịch tốt nghiệp không? Cô ấy đi rồi sao? ”
Bà lão nghĩ nghĩ “Hình như con bé chỉ nói muốn về quê thăm ông bà nội vài ngày”
Vậy là cô không đi? Tại sao chuyện kia vẫn….
Khấu Quân Khiêm lo sợ bất an
“Bà! Bà có biết số di động của cô ấy không? tôi có chuyện quan trọng nhất định phải nói cho cô ấy biết”
“Chuyện này….” Bà lão nhìn anh một lúc như thể đang đánh giá có nên tin tưởng anh hay không.
“Cầu xin bà!tôi không phải người xấu, vất vả lắm mới tìm được đến đây.Tôi
chỉ muốn giúp cô ấy nếu lỡ mất lần này sẽ không còn cơ hội nữa”
Có lẽ vì biểu cảm của anh rất thành khẩn hoặc bà nhìn thấy được trong ánh
mắt anh có sự lo âu xúc động thật sự.Bà lão suy nghĩ một lát quyết định
tin tưởng, quay trở lại phòng lấy số điện thoại của Khúc Hải Tần cho
anh.
Nắm trong tay tờ giấy cứu mạng anh vội vàng bắt taxi đi thẳng về quê cô.Trước khi đi dường như nhớ ra điều gì liền quay đầu lại
“Bà! nếu có thể hãy mau chóng chuyển ra khỏi đây đi” như vậy còn có thể tránh được tai họa thảm sát cả nhà.
Anh ra đầu ngõ gọi taxi, bắt tài xế dùng tốc độ nhanh nhất đưa anh đến nơi
muốn đến.Trong lúc đó anh không ngừng gọi điện thoại cho cô nhưng không
ai nghe máy.Nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng sâu, đúng lúc này radio trên xe đưa tin…
”khoảng 4h chiều này trên đại lộ xx, 1
xe du lịch đã xảy ra sự cố, thân xe va chạm rơi xuống vách núi, thông
tin cho biết toàn bộ hành khách trên xe đều là học sinh.Hiện nay họ vẫn
còn mắc kẹt bên trong.Nhân viên cứu hộ đang hết sức tập trung cấp
cứu.Diễn biến mới nhất của vụ tai nạn sẽ được cập nhập và phát sóng vào
lúc 6h tối nay.
Đáy lòng Khấu Quân Khiêm lạnh băng.
Vậy là…vẫn không kịp?
Hao tổn tâm tư như vậy vẫn không thể thay đổi được số mệnh.
Hải Tần rốt cuộc em có ở đó không? Có hay không?
Giờ khắc này từng lời cô nói lần lượt hiện lên rõ ràng trong tâm chí anh.Cô ấy đã nói những gì? Đúng rồi! cô nói lúc đó cô thực sự sợ hãi, tay cầm chắc di động muốn gọi điện cầu cứu ai đó.Nếu thực sự gặp nạn thì hẳn
hiện tại cô ấy vẫn còn chút tỉnh táo.Tay anh run run lấy di động ra gửi
đi một tin nhắn.
”Hải Tần! em vẫn ổn chứ? Nếu em không sao làm ơn hãy cho anh biết ”
Đợi một lúc lâu sau vẫn không nhận được tin nhắn trả lời anh cơ hồ đã đoán ra trường hợp xấu nhất.
“Có phải em xảy ra chuyện rồi không? Anh luôn luôn nghĩ cách muốn em tránh khỏi cục diện này nhưng nó vẫn xảy ra thật sao? Nhớ không? Anh luôn
nhắc em đừng đi du lịch….anh biết trong lòng em có rất nhiều nghi vấn,
kỳ thật anh cũng vậy.Chẳng lẽ số mệnh không thể thay đổi? Anh chỉ hy
vọng em còn sống, có thể thoải mái tận hưởng những điều em chưa kịp trải nghiệm bao gồm ẩm thực …bao gồm cả tình yêu…Như vậy tiếc nuối của em sẽ ít đi một chút.Vậy nên mỗi ngày anh đều nhờ người đem bữa sáng, 1 chậu
cúc trắng gửi đến cho em.Anh chỉ muốn em cảm nhận được mình đang được
yêu thương, chăm sóc.”
Anh không biết cô có thấy được hay không
chỉ nhớ rõ cô nói 4 phía đều tối mịt, không có chút âm thanh khiến cô
càng thêm hoảng loạn…cô nói cô rất sợ.Anh liều mạng gửi tin nhắn để cho
âm thanh, đèn báo còn có cả tâm tư của anh truyền đến cô.
“Đừng
sợ! có anh ở đây.Em nhất định phải dũng cảm lên, anh sẽ chờ em.Hải Tần
anh thực sự yêu em, tuy anh bộ dạng không được đẹp, không có nhiều tiền
lại không biết cách lấy lòng người khác nhưng anh là thật lòng.Chỉ nhiêu đó thôi liệu đã đủ làm nam chính trong câu chuyện của em chưa? Anh
luôn muốn hỏi em nhưng lời này nhưng lại không dám nói ra miệng.”
Truyền thông lần lượt đưa tin, danh sách hành khách trên chuyến xe cũng đã có, cô quả thực đã đi chuyến xe đó.Anh dường như đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Vậy là vận mệnh thực sự không thể thay đổi.
“Anh nói là nếu….nếu em thực sự chống đỡ không được thì xin em hãy nhớ kỹ
đừng đi lang thang hãy cứ ở nhà chờ anh có được không? Chỉ có như vậy
chúng ta mới có thể gặp nhau.Hiện tại những lời này nghe có vẻ kỳ lạ
nhưng em hãy tin tưởng, 6 năm sau anh nhất định sẽ ở tại căn nhà của em, nếu em thực sự có tình cảm với anh xin em hãy chờ anh.Mặc kệ em là
người hay là ma, nếu bắt anh lựa chọn 100 lần anh vẫn muốn được gặp em,
được vẽ chân dung em, sau đó được yêu em….”
Anh gửi đi rất nhiều
tin nhắn, nhiều đến nỗi không thể đếm được, cuối cùng thậm chí chỉ có
thể đau lòng lặp lại câu nói kia “ Anh yêu em…”
Di động ấn phím
gửi đi đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.Lần này trở về anh vẫn không đạt được mục đính của mình.Anh cố gắng giữ cho bản thân bình thản nhất
có thể, tay ôm chặt bức chân dung của cô mà anh mang theo vào ngực.Sau
đó anh lặng lẽ đặt bức vẽ ở trên ghế, thanh toán tiền taxi, giọng nói cố bình tĩnh
“Anh lái xe! nhờ anh một việc, phiền anh đến nơi xảy
ra tai nạn đưa bức vẽ này cho một người tên là Khúc Hải Tần, bất kể cô
ấy còn sống hay không…còn nữa, anh cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt,
lái xe cẩn thận…”
Giọng nói anh nhỏ dần sau đó màu đỏ trong mắt càng ngày càng lan rộng.
Tất cả mọi chuyện giống như một giấc mộng dài.
Khấu Quân Khiêm nhìn căn phòng tĩnh mịch, ngoài một vài bức vẽ của cô cái j cũng không có.
“Hải Tần em còn ở đây không? ”bây giờ anh mới hiểu sở dĩ cô còn bồi hồi ở
tại gian phòng này không chịu đi là vì muốn chờ đợi gặp anh.
Cô
luôn nhớ kỹ những lời anh nói không giống như vẻ lạnh lùng trên mặt.Nếu
không sẽ không chờ anh từng đấy năm.Anh thậm chí không chắc cô còn sống
hay đã chết, ngày đó…cô có gắng gượng được hay không?
Sau khi trở về, anh có tìm đến khắp các thư viện, lục tìm tin tức về vụ tai nạn
trên báo chí.Danh sách hành khách trên chuyến xe có tên cô nhưng không
nói rõ tình trạng hành khách ra sao, báo chí cũng chỉ viết qua loa.Anh
hoàn toàn không thể biết được tình hình của cô năm đó.
Có một lần anh hỏi Lâm Giang “ Anh nhìn xem trong phòng tôi có gì ko? ”
Lâm Giang đưa mắt nhìn quanh căn phòng hoang mang hỏi “Nên có gì cơ? ”
Anh cũng không nhìn thấy, vậy là cô thực sự đã ra đi thật sao?
Ngày qua ngày anh vẫn chăm chỉ vẽ nhưng cô không xuất hiện thêm một lần nào
nữa.Anh thực sự không thể không thừa nhận cô đã đi thật rồi, đã hoàn
toàn triệt để rời xa anh.
Anh vẫn ở lại căn hộ này, mẹ anh có đến hỏi thăm vài lần, bà không muốn anh cứ sống mãi thế này, không thể tự
chăm sóc bản thân.Trước kia là vì anh nói muốn theo đuổi bạn gái nên mới chuyển đến đây còn hiện tại anh vẫn độc thân thì nên chuyển về nhà.
Nhưng anh không muốn.
Người ngoài không hiểu anh đối với căn phòng có biết bao nhiêu tình cảm.Anh
cũng không muốn giải thích nhiều.Hải Tần sinh ra ở đây, lớn lên ở đây.Họ gặp nhau rồi hiểu nhau cũng tại căn phòng này, từng ngóc ngách trong
căn nhà đều có dấu tích của cô.Nhiều khi bên tai anh còn loáng thoáng
nghe thấy tiếng cừơi của cô như thể chỉ cần quay đầu là nhìn thấy được.
Cảm giác muốn rời khỏi mà không rời được này ai có thể hiểu cho anh.
Có lẽ suy nghĩ như vậy có chút ngu muội nhưng anh có cảm giác nếu như anh
thực sự rời đi thì giữa anh và cô sẽ không còn bất kỳ liên quan nào
nữa.
Anh không muốn như vậy!
Những hồi ức này cũng chính
là hy vọng của anh.Anh không thể từ bỏ cô, tin rằng nếu cứ kiên trì ở
lại rồi một ngày nào đó cô sẽ quay trở về.
Vạn nhất anh đi rời cô muốn tìm anh phải làm sao?
Anh nguyện ý chờ, cam tân tình nguyện chờ….
Cả đời!!!!!