Về Đi Anh... Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!!

Chương 67: Ngày hôm đó


Đọc truyện Về Đi Anh… Nơi Đây Em Vẫn Đợi!!! – Chương 67: Ngày hôm đó

Việt nhận được cuộc gọi của Tú, hóa ra anh ta đã biết, hắn là cầm đầu của Đại Bàng Đen, Tú nói, một là hắn tới gặp, hai là anh ta cho người
tới Lạc Tâm.

Hắn không sợ Tú, nhưng hắn không muốn tuần trăng mật của mình bị xáo
trộn, nhốn nháo nên đã chấp nhận tới địa điểm gặp mặt anh ta bố trí.

Anh ta nói, chỉ cần hắn nhượng vài hợp đồng, từ nay nước sông không
phạm nước giếng. Hắn cũng đồng ý, tranh đấu, trả thù, hắn quá mệt mỏi
rồi, lúc này đây, hắn chỉ muốn có cuộc sống bình yên và mái nhà hạnh
phúc bên nàng!

Ai ngờ, Tú chơi xấu, dùng thủ đoạn hèn hạ, Việt không phòng vệ, bị tập kích bất ngờ nên chẳng mấy chốc bị anh ta khuất phục.

Trong phòng kín, bóng đèn tròn chói sáng.

-”Ký giao tất cả tài sản của Đại Bàng Đen cho tao…”

Việt khinh khỉnh, chửi thề.

-”Mẹ kiếp, mày nằm mơ à…”

-”Tao không nằm mơ, mày xem, bây giờ mày như thế này rồi, còn làm được gì?”

-”Quên đi…”


-”ĐÁNH… ĐÁNH nó cho tao, đánh cho tới khi nó phải van xin quỳ trước mặt tao…”

Tú dường như đã lầm, cách mà anh ta dùng với thuộc hạ của mình lại
không dùng được với Việt, bị đập thừa sống thiếu chết mà vẫn ngoan cố,
Tú giở giọng cười cợt.

-”Em trai à, tốt nhất em giao hết ra, anh tha cho em con đường sống, nể mặt chúng ta cùng dòng máu…”

-”Ai cùng dòng máu với mày!”

-”Em đừng trả vờ nữa, chắc chắn em biết, chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ…”

-”Tao không có thằng cha như thế!”

Tú cợt nhả:

-”Mày chắc không biết chúng ta còn là anh em cùng mẹ nữa đấy Việt ạ,
chả nhẽ mày không bao giờ thắc mắc vì sao mình lại giống nhau tới thế
ư?”

-”Mày mơ sảng rồi…”

-”Thôi, tao cũng chẳng nói nhiều với mày, tao cho mày cơ hội cuối cùng, nếu mày không chịu ký, đừng trách tao ác…”

-”Mày lại đang nằm mơ rồi!!!” Việt cương quyết!

Tú không nhẫn nại thêm, quát:

-”Cho nó vào đây!”

Một thằng râu ria xuề xòa, xăm trổ đầy mình cầm bộ đồ nghề đi vào…Ban đầu, Việt còn không hiểu, sau thấy nó phục vụ thằng Tú ngay trước mặt
mình, hắn mới biết, anh ta hèn hạ như nào.

-”Xong thưa anh!”

Tú nhìn hình xăm đại bàng uy vũ trên vai mình, đắc ý vô cùng.

-”Sao? Cứ thế này tao tới gặp thằng Hai nhà mày, mày không giao tài sản thì nó cũng giao nhỉ?”

Việt há hốc, quả thật diệu kì, cái người Tú đưa đến, có thể làm cái
công việc mà thẩm mỹ viện bình thường thực hiện mất vài tuần trong mấy
tiếng!

-”Mày điên rồi, cả Golden Face mà còn không đủ!”


-”Với tao, không thế nào là đủ cả!”

Tú mặc kệ hắn, rồi sai khóa cửa, nhốt lại rồi từng bước rời khỏi.

Có lẽ, sai lầm lớn nhất của Tú là vui tới nỗi đá tên thợ xăm ra khỏi quá sớm, không cho lấy đồ nghề.

Tên đó vì tiếc tiền nên hôm sau rình mò tới nhặt lại.

Hận phát điên, Việt dùng chiếc nhẫn trên tay mình dụ dỗ nó, thằng này tham tiền hơn cả mạng, biết chiếc nhẫn đắt tiền, nó đồng ý xóa con đại
bàng và xăm cho hắn con rồng.

Việt dỗ sẽ cho thêm, tên đó lén lút tha hắn ra.

Lúc đấy, suy nghĩ duy nhất của hắn là, anh ta đi lấy Đại Bàng Đen, thì hắn sẽ lấy đi Golden Face.

Trước đây có theo dõi, nên Việt biết địa điểm bí mật mà Tú cùng trợ
lý gặp mặt là ở đâu. Hắn mau chóng tới đó, không ngờ lại gặp Tú, Tú nhìn thấy hắn, giật mình không kém, nhưng giọng vẫn trêu ngươi.

-”Việt, mày nói xem, hôm qua tao về Lạc Tâm đã làm gì? Vợ mày ngon lắm!”

-”Câm miệng, hôm nay không giết mày không phải là tao!”

-”Lại đây, lại đây…tao với mày hôm nay đấu tay đôi xem sao?”

Việt cũng không biết tại sao Hoàng Tú lại rảnh và lạ tới vậy, nhưng
máu nóng của hai người đàn ông phừng phừng, không hiểu từ lúc nào đã đấm đá trên sân thượng, chuyện thật không may, cả hai cùng vật nhau xuống.

Tú bị rơi xuống tầng dưới cùng, còn Việt, đập đầu thẳng vào lan can tầng sáu.

**********************


Chuyện mà có lẽ trên đời sẽ chẳng ai biết, vì người duy nhất biết đã đi xa…

Hoàng Tú trước khi trở thành sát máu và tham lam, đã từng là một người rất ngọt ngào.

Chỉ là cái sự thật năm 18 tuổi thay đổi toàn bộ con người.

Anh lao vào công việc, anh nghĩ chỉ cần kiếm được nhiều tiền, có nhiều của cải, là vui rồi!

Nhưng bao nhiêu năm, anh vẫn không quên được cô em gái ấy!

Bắt được Việt, cơ hội nắm được Đại Bàng Đen, rõ ràng anh phấn khích.

Nhưng nghe bọn nó báo tin, tối đó, Tuyết Nhi hẹn hò với trưởng phòng nhân sự, anh gần như phát cuồng.

Âm thầm theo dõi, âm thầm xử thằng đó.

Tất cả những người hẹn hò với Nhi, đều bị anh dọa tới xanh mắt mèo.
Làm xong, anh thấy rất sướng. Nhưng ngồi nghĩ lại thấy mình quá hèn, quá ích kỉ, lòng không thể chứa người khác, cũng không thể bên em, nhưng
lại cứ ngăn cản hạnh phúc của em!

Lần nào cũng vậy, anh đều có tâm trạng rất xấu, rất tồi tệ, kiếm một
chỗ dùng rượu giải sầu, các hoạt động đều phải đình trệ tới hôm sau.

Vậy đấy…có lẽ, ông trời thương tình, ngày hôm sau, Tú được giải thoát hoàn toàn!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.