Vẻ Đẹp Quyến Rũ

Chương 8


Đọc truyện Vẻ Đẹp Quyến Rũ – Chương 8

Một tuần lễ trước khi vào học, cuối cùng tôi cũng quên mất mấy điểm lúc đang ở trường, Phạm Đông Ly thật đúng là không phải mạnh mẽ bình thường, thứ hai khi tôi còn đang ngủ, cả người đã bị anh ấy kèm hai bên xách đi.

Khi sống chung thật sự, tôi mới phát hiện anh ấy rất khác với suy nghĩ trước kia của tôi, chỉ là mỗi một người đều có nhiều màu sắc, nhìn không thấu , đoán không rõ, mới là con người – loại sinh vật vừa mâu thuẫn vừa hấp dẫn.

Người đẹp nhờ quần áo, cái đẹp đó chính là sự giả tạo, cuộc sống này không thể loại bỏ sự giả tạo. Giống như có người muốn vạch trần bộ mặt thật của người khác, muốn dùng tay tháo mặt nạ của họ xuống, nhưng lột da ra sẽ chảy máu.

Ai có thể khẳng định rằng mình không có mặt nạ, mặt nạ đã thấm vào cơ thể, thành một phần của nó, giả cũng thành thật.

Tác dụng lớn nhất của cuộc sống, chính là thời gian, thời gian cũng mài được nước. Cái gọi là hai người hợp làm một, hai thân thể không ngừng hòa nhập, tức là một thân thể khác cùng sống chung với thân thể đơn độc lúc trước.

Khi tình dục mất đi một ngày bình thản lại trôi qua, lộ ra cảm xúc trong nội tâm lẫn nhau, mới phát hiện phải cùng nhau dung hòa một lần nữa.

Lúc này hai người cần phải tha thứ cho nhau, cùng nhau học tập làm thế nào nào để sống chung với nhau.

Tôi không biết sống chung với nhau một thời gian, Phạm Đông Ly sẽ lựa chọn tôi, hay là sẽ thất vọng?

Tôi không lo lắng anh ấy bỏ rơi mình, chỉ là bây giờ tôi thật sự thích anh ấy, loại tâm trạng này chính là – lo được lo mất?

Thành thật mà nói tôi rất không thích loại cảm xúc nào, nó làm cho tôi thấy không an toàn.

Mấy ngày trước khi vào học, người đàn ông ở chung với tôi kiêm chức phụ đạo viên, cũng bắt đầu bận rộn, tôi cũng phải quét dọn sửa sang lại phòng ngủ.

Tôi cũng có chút bất ngờ vì Giang Tá cũng tới trước lúc nhập học, cô ấy thấy tôi thì cũng có chút ngạc nhiên, mới nháy mắt một cái đã đụng ngã tôi.

Ngày tựu trường đến gần, cũng có thể thấy được rất nhiều học sinh hoặc ôm sách hoặc cùng nhau ra vào.

Một ngày mới phát hiện không biết từ khi nào thì sân trường đã vô cùng nhộn nhịp, từng đôi từng cặp đến rất đông, vô cùng đẹp mắt.

Tôi đây lẹp xẹp một đôi giày bằng vải bông, thỉnh thoảng xuống lầu một mình, như một người khó sống chung.

Không hay không biết tôi phát hiện ra hôm nay là Valentine, ngày những người yêu nhau không chịu ở nhà, những bé ngoan cũng rục rịch chộn rộn đi học.


Tôi sửng sốt một hồi, mới nhớ tới mục đích xuống lầu của mình, ngoại trừ mua nước hoa quả còn phải mang bánh ngọt cho Giang Tá.

Còn chưa tới được cửa hàng bánh ngọt, tôi đã gặp người quen, nhìn khuôn mặt to lớn đang tươi cười của anh ta, tôi cũng mím môi một cái.

“Thật là đúng dịp.”

“Đúng vậy.” Có lòng thì tự nhiên khéo.

“Ừ, bạn chắc chưa ăn cơm chứ.” Khó gặp được dịp hình như anh ta nói chuyện hơi khó khăn.

Tôi gật đầu một cái, ý bảo anh ta tiếp tụ.

“Cô gái xinh đẹp này có thể nể mặt đi ăn một bữa cơm với tôi?”

“Được.” Tôi nhìn khuôn mặt đang cười tươi của anh ta, nói: “Lớp trưởng đại nhân à, mình mang thêm một người bạn nữa nha.”

Vẻ mặt của anh ta xìu xuống, tôi cầm nước trái cây, vỗ vỗ vai anh ta: “Yên tâm, là người quen, hơn nữa còn là một cô gái đẹp.”

Cơm nước xong xuôi trên đường về, ba người đi chung, làm rất nhiều cặp hai người khác phải liếc mắt nhìn.

Giang Tá và Tưởng Phong đều là những người rất nhiệt tình, ngày thường chính là hai oan gia chuyên tranh cãi, hôm nay ở cùng nhau thì mọi thủ đoạn nhạo báng cười đùa đều xuất hiện.

Chỉ là đề tài vi diệu làm sao vẫn dẫn tới đề tài về tôi, tôi cũng không muốn phụ ý tốt của người ta, nhất thời không khí vô cùng hòa hợp.

“À! Trần Cẩn, bạn chờ mình một chút, mình đi mua bánh ngọt.” Chưa nói hết câu, thì cả người Giang Tá giống như con chim bay theo hướng cửa hàng bánh ngọt.

Trước khi đi còn trợn mắt nhìn Tưởng Phong, quát: “Này, bạn đừng có khi dễ Trần Cẩn nhà mình, tiếp đãi cho chu đáo!”

Tôi nhìn anh ta, chỉ vào cái ghế bên kia: “Ngồi xuống đi.”

Anh ta có chút thụ sủng nhược kinh* gật đầu một cái, không giống người vừa mới nói năng ngọt xớt vừa rồi chút nào.


*Thụ sủng nhược kinh: Nghĩa là được yêu thương mà sợ không dám nhận, bất ngờ vì được yêu quý.

Tôi nhìn Tưởng Phong tỉ mỉ cầm bánh trứng đưa cho tôi, nói: “Cảm ơn.”

“Bạn không phải khách sáo.” Anh ta nhìn tôi chằm chằm.

“Tưởng Phong, bữa cơm hôm nay mình còn chưa cảm ơn bạn đấy.”

“Mình còn cho rằng chúng ta là bạn bè.” Anh ta bĩu môi, tiếp tục cười.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Tôi nghiêng đầu cong cong khóe miệng.

Nhìn anh ta sững sờ, mới thở ra một hơi, nói: “Trần Cẩn bạn đang cười sao.”

Tôi khép miệng lại, gật đầu một cái, nhìn anh ta đang muốn mở miệng nói tiếp, tôi lấy điện thoại đang reo ra, lắc lắc nó tỏ ý xin lỗi, rồi mới nhận cuộc gọi.

“Ừ, anh đang ở ngoài cửa sao?” Tôi quay đầu nhìn về phía cửa…….: “Ừ, em đang đi chơi với bạn học, anh cũng biết mà, đã gặp qua một lần.” Tôi thấy tầm mắt Tưởng Phong đang nhìn về phía mình: “À, được, anh ngồi trên xe chờ em đi, em tốt lắm. “… …… …” “Biết, em không lạnh, anh muốn ăn cơm sao?… …..”Như vậy à, vậy em sẽ ra ngoài, đi với anh một chút”…

Tôi cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn Tưởng Phong.

“Có bạn tìm à, nếu quen nhau, thì bạn kêu anh ta vào đây ngồi chung luôn đi.”

“Anh ấy không thích ăn những thứ này, đi thôi, Giang Tá chắc cũng mua đồ xong rồi, muốn tới tìm chúng ta rồi.”

Ra ngoài cửa, đã nhìn thấy một chiếc xe hơi xa xa. Tôi khẽ cười, đồng thời cũng thấy Giang Tá đang ngồi vẽ vòng tròn trước cửa nhà hàng bánh ngọt.

Tôi hô một tiếng, cô ấy liền vui vẻ nhào tới.

“Oh…. …… …..Hai người các bạn…. ……Các bạn…….”


Tôi chau mày nhìn người đang ngửa mặt dựa vào tôi cười đểu: “Cái gì?”

“Này!” Cô ấy quay đầu nện cho Tưởng Phong một cú, rồi quay lại nói với tôi: “Các người thật tốt nha, đi hẹn hò sau lưng mình, hại mình cô đơn, làm tâm hồn mình bị tổn thương rồi!”

“Lớp trưởng đại nhân, như vậy khoảng thời gian tiếp theo, bạn phải an ủi cô gái tâm hồn đang bị tổn thương này nha.”

Tôi đẩy cô ấy tới trước mặt Tưởng Phong, vừa đúng lúc anh ta nhìn thấy người đang đứng sau lưng tôi.

“Thầy Phạm, thì ra là thầy.” Anh ta bình tĩnh đưa tay ra.

Nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Giang Tá, tôi tự nhiên lôi kéo cánh tay Phạm Đông Ly, làm bộ như không nhìn thấy nét mặt của Tưởng Phong.

Ngẩng đầu nhìn đôi mắt đang chúm chím cười của Phạm Đông Ly, tôi nói: “Đến rồi à.”

“Sau này lại cùng nhau bồi đắp tình bạn đi, thời gian tối nay của cô ấy, chỉ thuộc về tôi thôi.”

Nhìn Giang Tá khẽ nhếch miệng, tôi gật đầu một cái: “Thật xin lỗi, tiếp theo mình phải đi làm nghĩa vụ của ngày Valentine rồi.”

“Bạn cũng giữ bí mật kĩ quá đi, a~a~a~ thầy trò yêu nhau, còn rất yêu nhau…. …” Giang Tá liếc trộm hai chúng ta, ánh mắt không ngừng đảo quanh ba người chúng tôi.

Sau khi tôi tạm biệt hai người họ thì lên xe của Phạm Đông Ly.

Tôi quay kiếng xe xuống, nhìn hình ảnh cây ngô đồng chạy ngược.

“Anh ta là một nam sinh tốt.”

“Ừ.”

Tôi không phải là một người ngu ngốc, ngược lại tôi còn rất nhạy cảm, thái độ của Tưởng Phong đối với tôi khác với thái độ của những người xung quanh, đã gián tiếp bày tỏ.

Hành động chặn miệng anh ta của tôi tối nay rất tốt, không làm mất thể diện của anh ta, mà lại chặt đứt được suy nghĩ đó.

Dù sao tất cả còn chưa rõ ràng, vậy tôi có thể tiếp tục giả ngu, không biết gì.

Đi tới chỗ Phạm Đông Ly ở, trong nhà có bật đèn, máy điều hòa cũng được bật, ấm áp, ngày thứ nhất quay lại đây tôi đã phát hiện trong nhà anh ấy đã có máy điều hòa không khí.

Tôi vừa cởi áo khoác khăn quàng cổ, mới thấy một bàn thức ăn, tôi nhìn anh ấy nói một câu: “Em còn chưa ăn no.”


Anh ấy vỗ vỗ đầu tôi, bật cười: “Chịu khó một chút.”

Cơm nước xong, anh ấy bảo tôi đi tắm, còn anh ấy đi rửa chén. Tôi gật đầu, không từ chối làm gì.

Mặt nóng hực, vừa rồi anh ấy khui một chai Kiền Hồng ra uống, hàm lượng cồn khá cao, tác dụng chậm nên bây giờ mới bắt đầu.

Tôi tắm táp ra ngoài, cảm giác nóng đã tản đi nhiều, cả người đều nhẹ nhàng khoan khoái.

Phạm Đông Ly đang ngồi trên ghế salon xem ti vi, nhìn thấy tôi mặc quần áo thì nói: “Anh đưa em về nha.”

“Ừ, em còn phải giải thích với mấy bạn gái nhiều chuyện cùng phòng.” Tôi híp híp mắt.

Anh ấy kéo tôi lên ghế sofa, tôi xếp chân dựa vào anh ấy.

“Nếu phiền phức, thì tối nay không cần về nữa.”

“Ngày mai về, em sẽ còn phiền hơn.” Tôi ôm chặt cổ anh ấy, hôn vào mặt anh ấy.

“Như vậy” Hai tay anh ây nâng eo tôi lên, ôm tôi vào ngực mình: “Vậy thì về trễ một chút là được.”

Tôi dời mông một chút, hai chân banh ra, để cho mình ngồi thoải mái thêm một chút: “Mười một giờ kí túc xá nữ sẽ đóng cửa, bây giờ đã hơn mười giờ rồi.”

Bàn tay anh ấy đang xoa mông tôi, nhẹ nhàng xoa bóp: “Anh lái xe rất nhanh.”

Tôi e hèm mấy tiếng, động tác của anh ấy ngày càng mạnh mẽ. Đầu tôi có chút choáng váng, đầu gối ở cổ anh ấy, khép hờ hai mắt.

“Sau đó em sẽ ngủ ngon hơn.” Tôi cảm thấy hơi thở ấm áp của anh ấy đang phun trên mặt mình.

“Ừ…. ……”Tôi mở mặt, nghiêng đầu nhìn kỹ mặt của anh ấy.

Sau đó tôi nắm cổ áo của anh ấy, một tay lau mặt cho anh ấy, tiến tới hôn môi anh ấy.

Nhiệt tình của anh ấy sau nụ hôn của tôi, đã hoàn toàn được khơi dậy, cuối cùng phải giải tỏa hết trên ghế sofa.

Mà cuối cùng tôi vẫn chưa trở về phòng ngủ, nên lo lắng đành phải để qua ngày mai.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.