Đọc truyện Vẻ Đẹp Quyến Rũ – Chương 4
Bữa ăn tối rất phong phú, hai người lớn ở nhà họ Phạm đều là những người trung hậu chất phác, sống cùng nhau đã nhiều năm, họ chăm sóc cho tôi đều rất thật lòng d;đl/q”đ. Tôi kiên nhẫn trả lời từng chuyện bọn họ hỏi, ăn hết món ăn bọn họ gắp cho tôi, một bữa cơm chiều đã làm tôi mất hết sức lực.
Cơm nước xong xuôi tôi trở về căn phòng nhỏ trước đây của mình, mở cửa sổ ra, trời đầu thu đã gần tối, nhiệt độ dư thừa, gió nóng thổi vào mặt làm tôi thoải mái nheo mắt lại. Tôi lấy cuốn sách trên đầu giường, ngón tay nhẹ nhàng sờ vào gáy sách, từ từ đem gò má áp lên bìa sách, sau đó cười.
Chuyện chiều nay làm rối loạn tâm trạng của tôi, cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân, đúng, tôi xác định tôi có tham muốn chiếm giữ Phạm Đông Ly, không muốn bị người khác đụng tới, dù là gặp mặt người theo đuổi hắn, tâm trạng cũng không khống chế được trở nên tiêu cực.
Nhưng mà cái cảm giác không điều khiển được này cũng không hẳn là không tốt, ít nhất nó là cái cảm giác mà từ khi tôi sống lại tới giờ chưa từng trải qua.
Như vậy, thì phải nghiêm túc, giải đáp từng chuyện một.
Tôi không học được vô duyên vô cớ làm bừa, gặp người, gặp chuyện, hay tiếp khách tôi đều dùng lý trí, bất kể là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, luôn luôn phân tích. Hai. Ba. d;đl/q”đ Núi lửa trong lòng không hoạt động, cửa hang bị một khối đá gọi là lý trí chắn ngang, nào giờ cũng không có chuyện, người hay là vật nào có thể để tôi xử sự cảm tính một lần. Có lẽ một khi tình cảm chiến thắng, núi lửa bộc phát, tôi còn khùng hơn người khác không chừng.
Bây giờ sự tình còn chưa hình thành, quan hệ của Phạm Đông Ly và vợ tương lai của anh ấy còn rất bình thường. Từ hành động, cử chỉ, giọng nói, thái độ có thể thấy thái độ của anh ấy với Tờ Hoa rất bình thường, đây là một số liệu rất tốt – trên tỉ lệ phần trăm này có thể khẳng định, nếu bọn họ kết hôn, nhất định là vì bị ép, như vậy thì không có tình yêu rồi.
Mà phân tích ở góc độ của Tờ Hoa, cô ta si tình theo đuổi, mà đương sự chưa đáp lại, tức là chưa dính phải tội danh nghiêm trọng như “phụ bạc”, tối đa chỉ có thể coi như là một nữ đồng nghiệp tốt mà thôi.
Như vậy, lúc này xen vào, còn chưa dính phải cái danh kẻ thứ ba.
Ok, sự phân tích này có một khởi đầu rất tốt.
Sau đó phải phân tích đến nhân vật quan trọng nhất, Phạm Đông Ly? Có đáng để tôi hết lòng vì anh ấy hay không?
Quen nhau sáu năm, theo biểu hiện bên ngoài, vì tôi khá hiểu anh ấy – thói quen sống tốt, sạch sẽ; tính tình ôn hòa; tuổi tác hơi lớn (nghĩa xấu) trưởng thành (ca ngợi); tình hình kinh tế ăn cơm nhà nước, không lo cơm áo, có phòng có xe, có dư.
Vả lại tôi không xa lại gì anh ấy, không cần trải qua khoảng thời gian từ người xa lạ không thân quen, đến người xa lạ thân quen, rồi mới đến người quen. Quan trọng nhất là tôi không ghét cuộc sống sau này với anh ấy, nếu chuẩn bị cho việc này, thì tôi rất hài lòng.
Càng ngày tôi càng muốn đặt cọc Phạm Đông Ly hơn, trong đầu xuất hiện vô số tiếng reo hò.
Thời gian chủ nhật của tôi vẫn được sắp xếp như cũ, phần lớn là thời gian đọc sách. Ngược lại Phạm Đông Ly trừ tối thứ sáu cùng ăn với nhau ở ngoài ra, còn những lúc khác thì không thấy bóng dáng đâu.
Tôi lật mấy trang sách, buồn phiền một chút, rồi mới đem sách vứt qua một bên, bật TV lên.
Khi thím Phạm đi dọn vệ sinh, cười ha hả hỏi: “Cẩn à, ở trường có bạn trai nào tốt không?”
Sau khi thấy tôi lắc đầu, cô ấy ngừng làm lại và nói: “Cũng phải, con gái lúc này tiêu chuẩn rất cao, thừa dịp còn trẻ còn nhiều lựa chọn. Nhưng sau khi con tốt nghiệp rồi, có công việc rồi, vào độ tuổi thích hợp rồi, khi đó không thể đặt tiêu chuẩn cao nữa, nếu không khi đã lớn tuổi, chỉ còn chờ bị chọng thôi…..”
Tôi cười cười gật đầu, thím ấy nhìn thấy thì càng hăng hái: “Nói đến đây mới nhớ, con xem anh Đông Ly của con, công việc cũng ổn định, chuyện vật chất cũng không cần lo nghĩ, nên tìm vợ rồi. Đúng rồi, lần trước thím có gặp được một người, nhìn cũng không tệ, thím xem cũng được rồi.”
“Con có biết không?”
“Là người chung phòng làm việc với Đông Ly, cô gái đó rất nhiệt tình với thím. Thím là người từng trải, nhìn là biết, sao còn không hiểu.”
Quả nhiên là Tờ Hoa.
“Vốn cũng không có gì, thím cũng không ôm hy vọng gì, nhưng lúc về thím tùy tiện nói một câu: Tìm đúng người rồi. Mà con thím gật đầu.”
Sống chung nhiều năm, Phạm Đông Ly không bao giờ làm chuyện mà mình không chắc chắn, đã tỏ rõ thái độ, chứng tỏ anh ấy đã để chuyện này ở trong lòng. Suy nghĩ một chút, cũng không xê xích gì nhiều, tôi nhớ kiếp trước lúc tôi học năm thứ hai đại học thì anh ấy kết hôn.
“Thím hiểu con thím, nếu nó gật đầu, thì tảng đá trong lòng thím, cũng rơi xuống đất rồi.” Thím Phạm xúc động gật đầu.
Tôi cũng cười cười gật đầu một cái, cầm cuốn sách bên cạnh lên, cúi đầu mở ra.
Để lại thời gian cho tôi, nhưng cũng không nhiều lắm.
Chiều chủ nhật, Phạm Đông Ly đã xuất hiện. Tôi không có gì để đem về, nhưng thím Phạm lại cầm một túi táo đỏ, đường đỏ đưa cho tôi, dặn dò: đường đỏ này là thím nhờ người ta mua giúp, là dì Chu mua dùm, mỗi lần kinh nguyệt tới sắc mặt con đều không tốt, không có chút máu nào, nếu không thoải mái thì nấu một chút đường đỏ uống, dđ;l”q/đ táo đỏ này có thể ăn vật, chờ lần sau con tới, thím dẫn con đi gặp một người biết trung y, bốc chút thuốc uống, người này mặc dù không phải thầy thuốc, nhưng tốt hơn trong bệnh viện nhiều….”
Dì thẩm vừa nói tới đó, liền huyên thuyên không dứt, chỉ là bây giờ, tôi cảm thấy trong lòng ấm áp.
Tôi gật đầu, phất tay chào thím ấy, rồi ôm một túi đồ lớn lên xe.
Vừa đến trường đã nhận được điện thoại của Tưởng Phong, tôi bảo anh ta ở nguyên đó chờ tôi.
Sau khi cúp điện thoại, tôi nói với Phạm Đông Ly: “Để em xuống cổng trường là được rồi.”
“Là anh chàng lần trước sao.”
Tôi ngạc nhiên: “Ừ”
Anh ấy gật đầu một cái: “Hai người cùng đi dạo sao?”
“Chỉ là lấy đồ thôi.”
Cuối cùng tôi không xuống xe, mà là Tưởng Phong lên xe.
Trên xe, hai người một trước một sau nói chuyện với nhau, dù Phạm Đông Ly không dạy lớp chúng tôi. Nhưng Tưởng Phong vẫn làm ra vẻ tôn sư trọng đạo, gọi một tiếng thầy Phạm. d;đl/q”đ Tôi vừa nghe đoạn đối thoại của hai người, vừa mở tấm áp phích ra xem.
“Muốn viết chữ gì?” Áp phích trừ phía trên còn trống khoảng một phần tư, phía dưới đã được vẽ.
“Bạn xem được thì làm thôi, chỉ cần khích lệ tinh thần là được.”
Tôi gật đầu, cuộn tấm áp phích gọn gàng lại.
“Thì ra thầy Phạm và bạn Trần Cẩn biết nhau từ trước.
“Chúng tôi ở chung một nhà.” Anh ấy thản nhiên nói.
Tôi nhìn anh ấy, khóe miệng cong lên: “Ừ, chúng tôi ở chung.”
Sắc mặt Tưởng Phong thay đổi: “Hóa ra là như vậy.”
“Trần Cẩn ở căn phòng khách nhỏ nhà tôi.
Xem ra tâm trạng của anh ấy rất tốt, lại nói chuyện với một người xa lạ.
Đàn cổ của tôi tiến bộ, từ trình độ bài hát khó hơn và cách đánh ngày càng thành thạo của tôi mà có thể nhìn ra được.
Tôi đã bắt đầu luyện tập cách dao động dây đàn, thầy giáo nói mỗi ngày ít nhất cũng nên luyện tập nửa giờ.
Tôi cởi ngón tay giả xuống, bắt đầu xoa bóp ngón tay.
Gần đây xảy ra mấy trận mưa, thời tiết đã lạnh hơn, tôi đã sớm mặc áo len mỏng.
Tôi nhìn xuyên qua cửa kính nhìn bầu trời âm u, mưa rơi ào ào, ngẩn người ngồi trước mặt cây đàn cổ.
Khi Phạm Đông Ly về, trời đã đen thui. Khi anh ấy nhìn thấy tôi thì có chút kinh ngạc.
Tôi tới chỗ ở của anh ấy, luôn luôn có giờ giấc, chưa bao giờ tới buổi tối.
Hơn nữa bộ dạng của tôi bây giờ, thực sự có chút kì quái, bộ quần áo đang mặc chính là áo ngủ của anh ấy, tóc xõa tung.
“Lúc ra khỏi cửa ký túc xá trời âm u lắm, nhưng em không mang dù, đi nửa đường thì trời bắt đầu mưa.” Tôi phẩy phẩy quần áo trên người: “Cho nên mới đến đây tắm rửa sạch sẽ, rồi mượn đồ của anh.”
Anh ấy không nói gì, chỉ là đi về phía phòng ngủ, lúc đi ra đưa cho tôi một cái áo khoác, nói: “Tối nay ở lại đây đi, mệt thì đi về phòng anh ngủ, anh đi tắm trước.”
Tôi thành thật gật đầu, ôm áo khoác của anh ấy, đi về phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ không đóng, tôi nghiêng người nhìn ra phía cửa, trong bóng tối tôi rất tỉnh táo, phải nói là cả đời đều tỉnh táo.
Lại qua một thời gian lâu, tôi sờ vào điện thoại di động, đã sắp đến nửa đêm.
Tôi bò xuống giường, ra khỏi cửa, trong phòng rất yên lặng, còn nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài.
Mắt tôi đã sớm thích ứng với bóng tối, từ từ đi tới sofa, ngồi chồm hổm xuống.