Vẻ Đẹp Nông Thôn

Chương 3: Quen thuộc hoàn cảnh


Bạn đang đọc Vẻ Đẹp Nông Thôn: Chương 3: Quen thuộc hoàn cảnh

Ngày kế tiếp, thời tiết rất tốt. Ngư Nhân đã sớm tỉnh, tùy tiện rửa mặt. Tiếc rằng không cách nào đánh răng như trước, bất đắc dĩ phải lấy chút muối trong bếp để súc miệng, lúc này mới thôi. Ngư Nhân cảm giác thân thể mình so với ngày hôm qua đỡ hơn nhiều. Ít nhất cũng có thể tự mình làm việc, không cần nâng đỡ.
Đứng trong viện, bầu trời trong xanh, ngàn dặm không mây, ngày thật tốt. Hy vọng đây là khởi đầu đầy hy vọng. Bây giờ còn sớm, nắng coi như còn dịu, lại thỉnh thoảng có gió thổi qua nữa. Thực thoải mái. Bốn phía gian nhà đều là màu xanh biếc đã mắt, xa xa là từng mảnh đất vườn. Xa hơn nữa chính là núi cao, sau viện vẫn là ngọn núi hoang nhỏ hôm qua nhìn thấy.
Không biết bên kia núi là gì. Hôm nay nên tìm cơ hội lên nhìn thử. Đem hoàn cảnh chung quanh tìm hiểu biết rõ ràng thì mới có thể tính toán được.
Trông lại gần, trong viện mọc đầy cỏ, mấy cây cỏ này thật ra lớn lên rất tươi tốt, khiến cho sân thêm một màu xanh ngát. Sân quét thật sạch. Nương sáng sớm có lẽ đã tới đây, điểm tâm chắc cũng đã làm xong.
Duỗi chân mấy cái, lại chạy tại chỗ vài chập, Ngư Nhân làm vài động tác thể dục đơn giản. Thân thể này trước nay không tốt, cũng không dám làm quá, kế hoạch tập thể dục cứ chậm rãi mà làm.
Tập xong, Ngư Nhân vào buồng trong. Tiểu Hổ và tiểu Mỹ còn ngủ, mùa hè ngày dài, ấn theo giờ hiện đại, thì bây giờ hẳn là khoảng sáu giờ. Nhìn bọn nó ngủ say sưa, thật không nhẫn tâm đánh thức. Tiểu Kỳ ngủ với nương. Trong nhà có hai sương phòng, ở giữa là nhà chính, tổng cộng là ba phòng. Trên sàn đều là đất.

“Tiểu Hổ, tiểu Mỹ, rời giường thôi. Mặt trời chiếu tới mông rồi.” Ngư Nhân chọt chọt nách tiểu Hổ. Tiểu Hổ lăn lông lốc bò lên, vừa dụi mắt vừa nhìn Ngư nhân:” Tỷ, sao tỷ không gọi đệ sớm một chút. Đệ còn muốn giúp nương làm điểm tâm.” Ngư Nhân không khỏi cười. Tiểu tử ngốc này, thật sự hiểu chuyện. Nương dậy từ sớm, cơm nước cũng xong lâu rồi.
“Nương nấu rồi, mấy đứa mau dậy vệ sinh đi. Hôm nay mấy đứa và tỷ sẽ ra ngoài, tỷ muốn đi dạo.” Ngư Nhân một bên đẩy tiểu Mỹ, một bên nói.
Điểm tâm chẳng qua chỉ là vài cái bánh bột ngô, còn một thố canh gạo kê, một dĩa dưa muối. Rất đơn giản, nhưng Ngư Nhân ăn rất ngon. Thời đại này thật tuyệt, cái gì cũng tươi tốt, không bị ô nhiễm. Ăn vào miệng thật thơm.
Cơm nước xong, Ngư Nhân và nương nói chuyện, rồi mang tiểu Hổ ra ngoài.
“Tỷ, đi chậm một chút, từ nhà ta đến thôn cũn không gần, cẩn thận đá trên đường. Ài, nếu hồi xưa cha không cãi nhau với ông bà nội thì chúng ta đâu cần rời thôn xa như vậy.” Tiểu Hổ vừa đi vừa nói chuyện.
Thoạt nhìn cái nhà này còn rất nhiều chuyện phải tìm hiểu đây. Ít nhất là quan hệ thân thích và hàng xóm láng giềng cũng cần phải hỏi thăm. Ngư Nhân vừa đi vừa suy nghĩ:” Tiểu Hổ, đệ nói xem vì sao cha cãi nhau với ôn bà nội, tỷ vẫn chưa rõ.” Ngư Nhân bắt đầu nói lời khách sáo với đại đệ.
“Tỷ, sao tỷ không rõ được, trước kia không phải tỷ vẫn thân cận với cha sao? Sao hiện tại lại không rõ.”
Tiểu Hổ lắc người khinh thường, bất quá vẫn nói tiếp:” Cha vẫn theo Bạch Tứ thúc ra ngoài làm việc, nhiều ít cũng có thể kiếm chút tiền cho gia đình, so với thúc thúc tốt hơn nhiều. Tính tình cha lại ngay thẳng, không quen nhìn ông bà nội bất công. Trong nhà có đất vườn tốt đều phân cho đại thúc và tiểu thúc, tới nhà chúng ta chỉ còn mấy oa đất hoang. Cái nhà sau núi hoang đưa cho chúng ta nói là cấp nhà. Nói thật dễ nghe. Người nào khôn biết, núi kia ngay cả cây cũng không lớn nổi. Cha trước kia lúc chưa thành thân, kiếm được tiền đều đưa cho gia đình. Gia đình con bà nó. Cha thành thân còn sau cả đại thúc và tiểu thúc. Tiền của cha đều trợ cấp ấy thúc thúc hết.” Tiểu Hổ thở phì phì.
“Lúc cha thành thân, bọn họ nói muốn ở riêng. Kết quả là phân gia. Cha trong cơn tức giận, liền mang theo nương tới sau núi hoang xây nhà ở. Nhà trong thôn cũng bỏ luôn. Đương nhiên, ông bà nội cũng sẽ không cho ông, sớm bị thúc thúc bọn họ chiếm rồi.” Tiểu Hổ nói xong, một cước đá hòn đá nhỏ đi xa.
Ngư Nhân đối với ông bà nội trên danh nghĩa đại khái có chút ấn tượng.
Ước chừng đi non nửa canh giờ, tới cửa thôn, một đám con nít ngồi trên mặt đất,

“Tiểu Hổ, lâu không thấy ngươi tới chơi, đến đây, chơi đả thạch với bọn ta này.”
Một thằng nhóc cỡ tuổi tiểu Hổ hô lên.
“Lâm tử, ta không chơi, gần đây tỷ ta bị bệnh, ta phải phụ giúp nương. Các nươi chơi đi, ta mang tỷ ta đi dạo.” Hổ tử đáp.
Cửa thôn có mấy cây dương cao lớn, lá cây xào xạt rung. Có mấy cái cối xay lớn quăng ở đó, chắc là đã bỏ rồi.
Tiếp tục đi vào thôn, gió thổi lên từng trận bụi cát. Chỗ này cổ đại thật không tốt, gió một chút sẽ có bụi đất.
“Ngư Nhân, lại đây, nghe nói mấy ngày trước cháu sinh bệnh, qua đây cho thím xem một chút.” Một phụ nhân béo người từ trong nhà đi ra.
“Bạch tam thẩm, tỷ của con vừa khỏe, ghé thôn đi dạo một chút.” Tiểu Hổ iafnh trả lời. Hoàn hảo, may là có tiểu Hổ, nếu không chính mình cũng không nhớ ra người này, rất không ổn. Ngư Nhân âm thầm may mắn. “Tam thẩm, con và tiểu Hổ tùy tiện đi một chút, sẽ không qua ngồi. Tụi con đi trước nha.”

Ngư Nhân chạy nhanh kéo tiểu Hổ đi. Nhà cửa trong thôn kết cấu chủ yếu là có sân sau. Chỉ là có lớn có nhỏ. Chắc là liên quan tới giàu nghèo.
Ở trong thôn vòng vèo một hồi, thỉnh thoảng lại tiếp đón vài người. tiểu Hổ đều giành đáp trước, điều này cũng miễn cho Ngư Nhân gặp nguy. Mình mới tới đây, chưa nhận thức nhiều người. Hiện tại thông qua tiểu Hổ, chính mình cũng biết được một ít. Xem mọi người mặc, nam đều là áo dài màu xám trắng, dưới là quần bằng vải bố. Nữ cơ bản cũng là áo dái xám trắng, nhưng khoác thêm áo choàng ngắn, hạ thân đều là váy dài, không đồng nhất. Cổ đại là cổ đại, cũng không biết là người triều đại nào. Một chút nên hỏi thăm cho rõ.
“Tỷ, tới chỗ thôn trưởng rồi. Thôn trưởng cũng coi như người tốt, rất công chính, bình thường có tranh có tranh cãi gì cũng là ông ấy đi xử lý.” Tiểu Hổ nói với Ngư Nhân.
“Tiểu Hổ, năm nay là năm gì, tỷ còn hơi mơ màng, đệ nói đi.” Ngư Nhân vẫn là quyết định trực tiếp hỏi tiểu Hổ. Nó lo lắng hỏi:” Tỷ, tỷ sao vậy, cái này cũng không rõ. Xem ra tỷ thật là bệnh tới hồ đồ rồi. Năm nay là năm Thiên Kiền thứ năm mươi sáu. Tiểu hoàng đế đăng cơ được năm năm. Từ sau khi Kiền hoàng này đăng cơ, thiên hạ thái bình. Ừ, chúng ta về sau cũng sống tốt.” tiểu Hổ nhìn Ngư Nhân cười, lộ ra hàm răng. Kỳ lạ, rõ ràng không có kem đánh răng, sao răng tiểu Hổ lại trắng như vậy.
Mà, đây không phải niên đại mình biết, xem ra là xuyên tới thời không không tồn tại rồi.
Thôi vậy, chính mình phấn đấu đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.