Bạn đang đọc Vẻ Đẹp Nông Thôn: Chương 21: Dời gốc hoa tiêu
Tay trái một giỏ gà, tay phải một con heo. Ngư Nhân thật sự rất chật vật. Trước kia cũng chưa từng chăm sóc qua mấy thứ này, gà thì còn đỡ, bỏ vào giỏ sẽ không chạy loạn, mang theo là ổn rồi. Nhưng heo con thì ít nhất cũng phải hai mươi cân, nó không nghe lời, Ngư Nhân phải vừa đi vừa giữ, rất vất vả mới đem được về nhà.
Hà thị thấy Ngư Nhân lôi về một đầu heo thì rất hoảng sợ. Nha đầu này làm việc thật ngoài ý muốn. Gà thì còn chấp nhận được, giờ đột nhiên kéo về một con heo, trong nhà đâu có ai biết nuôi?
“Nương, nương xem nè, con mua thêm gà đó, chắc cũng phải hơn ba mươi con. À, còn nữa, con heo này cũng làm con tốn rất nhiều nước miếng mới mua được từ đại nương kia. Bạc sáng nay nương cho con cũng tiêu hết rồi.” Ngư Nhân đem dây thừng đưa cho Hà thị.
Uống xong một ngụm nước, nàng nói tiếp:” Nương cũng đừng đau lòng số bạc này. Tiền còn kiếm được mà. Nương nhớ hôm bữa con vẽ được mấy loại hoa văn không, cả mười cái con đều góp vốn vào cửa hàng của Vương chưởng quỹ rồi.” Ngư Nhân thốt ra lời này khiến Hà thị bị hoảng sợ không nhẹ. Nha đầu này cũng lớn mật quá, chưa cùng minh thương lượng đã tự mình làm chủ. Cũng may, Vương chưởng quỹ kia cũng đúng mực, không khi dễ nha đầu này. Cũng không biết nó làm thế nào để thuyết phục Vương chưởng quỹ.
“Nương, còn nữa, con định để tiểu Mỹ tới hàng thêu làm học đồ. Nói là học đồ, kỳ thật là nửa chưởng quầy nha. Tiểu Mỹ có thể vừa học thêu, vừa học kinh doanh, về sau con sẽ tặng cho tiểu Mỹ một cửa hàng thêu làm đồ cưới.” Ngư Nhân mạnh miệng nói ra kế hoạch.
Việc tiểu Mỹ muốn đến cửa hàng trên trấn, Hà thị nghe xong cũng có chút luyến tiếc. Nó còn nhỏ, cũng không biết có thể làm được không. Hà thị rất lo lắng.
“Nương, đừng nghĩ nhiều, tiểu Mỹ tới Tết cũng tám tuổi rồi. Tuy còn nhỏ nhưng cũng không sao, Vương chưởng quỹ không tệ, sẽ không bạc đãi nó đâu. Đây là khế ước, nương, nương cất kỹ nha, chúng ta còn trông cậy cái này đề lấy bạc đó.” Ngư Nhân trịnh trọng dặn dò.
“Chờ có bạc rồi, chúng ta mua hết đất trong thôn, nương sẽ làm đại địa chủ.” Ngư Nhân thân thiết ôm cánh tay Hà thị.
“Nương, con mua hai cân thịt này, là ba rọi, buổi tối con tự mình xuống bếp nấu món ngon cho nương. Còn lại sẽ làm sủi cảo, ha ha.”
Ngư Nhân mua gà và heo về khiến cả nhà bận việc tới quá trưa. Gà mới mua cuối cùng cũng được đám gà mua lần trước tiếp nhận rồi. Lúc mới bỏ vào, bọn gà kia còn đuổi đánh mấy con mới này. Không ngờ là súc sinh cũng biết ăn hiếp nhau.
Thời điểm làm cơm chiều, Ngư Nhân nghĩ muốn lấy hoa tiêu đã phơi nắng, đem giã chung với tỏi, tẩy sạch lau khô, sao đó đem hoa tiêu bỏ vào nồi xào. Từ bếp lập tức bay ra một cỗ mùi hoa tiêu nồng đậm.
“Tỷ, tỷ nấu cái gì ngon vậy. Thơm quá.” Tiểu Hổ mũi rất tinh.
“Không có gì, là quả tê lần trước hái trên núi. Tỷ nghĩ cái này ăn vào miệng tuy tê tê, nhưng cũng không độc chết người, nghĩ muốn dùng thử, xem có cách nào đem đi nấu ăn không.” Ngư Nhân tiếp tục rang hoa tiêu. Không lâu sau, hoa tiêu rang xong, nàng đổ ra dĩa chờ nguội, sau đó cho vào cối, dùng sức giã. Một hồi công phu, cuối cùng cũng giã xong, nàng đổ vào một cái bình nhỏ. Còn dư một ít, Ngư Nhân để vào chai, cho vào chút nước, đem đi ngâm. Nước hoa tiêu này cũng có thể làm gia vị.
Tất cả đã chuẩn bị xong, Ngư Nhân chuẩn bị nấu cơm. Tiểu Hổ nhóm lửa, Ngư Nhân trước đem gạo đi vo. Hôm nay có thịt, đương nhiên phải ăn cơm trắng mới xứng. Rửa sạch thịt xong, cho thêm nước vào nồi, bỏ thịt vào, nhóm lửa, chờ nước sôi, thịt cũng sắp chín rồi, nàng lại vớt thịt ra, giữ lại nước, đem ít rau xanh bỏ vào nấu canh. Nàng bỏ thịt lên thớt cắt nhỏ, cắt không dày không mỏng. Đem nổi rửa sạch, nhóm lửa, bỏ chút dầu, cho thịt vào rồi xào. Lát sau, nàng lại tiếp tục cho ít muối và hoa tiêu vào trong.Chẳng mấy chốc, mùi hương tỏa ra khắp nơi.
“Tỷ, thơm quá à.” Tiểu Hổ vươn tay định lấy một miếng ăn, cũng không thèm dùng đũa.
“Mèo tham ăn.” Ngư Nhân cười nói. “Đến đây bưng lên bàn đi, tỷ còn nấu nồi canh nữa, một hồi kêu nương lấy chút dưa muối.”
Một mâm thịt ba rọi, một dĩa dưa muối nhỏ, một nồi canh rau xanh khiến đôi mắt Hà thị có chút ướt át, trước đây nào dám nghĩ có thể được ăn thịt chứ.
“Ngư Nhân, hương vị của thịt không giống thường ngày. Lúc ăn vào miệng có chút tê tê, nhưng cảm giác đó qua đi lại xuất hiện một mùi đặc biệt.” Hà thị vừa gắp một miếng thịt cho tiểu Kỳ, vừa hỏi.
“Ha ha, nương, nương còn nhớ cái cây tê tê kia không. Nương nói xem có khéo không, con hôm đó vừa thấy cây đó, tối về liền nằm mơ thấy nó có thể dùng làm gia vị. Con nghĩ ăn cũng không chết người, nên thử một lần. Nương xem, thật đúng là thành công.” Ngư Nhân giả bộ đáng yêu nói.
“Ừ, ăn rất lạ, cũng ngon” Hà thị đã quên hỏi Ngư Nhân hái hoa tiêu khi nào.
“Nương, con nghĩ muốn đem cây hoa tiêu dời về nhà. Hiện tại chưa ai biết đây là gia vị, nếu chúng ta chuẩn bị tốt thì chính là bí quyết gia truyền đó. Về sau mở cho tiểu Hổ một cái tửu lâu, đem cái này ra dùng. Nương nghĩ xem, chúng ta không phải phát tài sao?” Ngư Nhân tiếp tục dụ dỗ.
“Sáng mai cũng không có việc gì, chúng ta lên núi đi. Muốn dời thì dời, thuận tiện chặt thêm ít trúc. Gà con lớn chút nữa sẽ không đủ ở.” Hà thị cũng vui vẻ đáp ứng.
Hôm sau, Hà thị mang theo hai tỷ đệ lên núi. Lần này mục đích chủ yếu là dời cây hoa tiêu, cho nên Hà thị mang Ngư Nhân và tiểu Hổ tới thẳng chỗ cây hoa tiêu. Trừ bỏ gốc cây ở ven đường kia, quẹo vào trong còn thêm ba gốc nữa. Còn về việc mấy chỗ khác có hay không thì Hà thị cũng không biết, dù sao cũng không nghe người trong thôn nói qua.
Ba mẹ con cố sức đào:” Nương, chừa lại chút đất trên rễ, vậy mới trồng tốt được.” Ngư Nhân rất lo lắng ấy gốc cây này.
Tổng cộng đào được bốn cây, như thế rất tốt. Trúc cũng không chặt được nữa, cho nên, Ngư Nhân và tiểu Hổ mỗi người khiêng một cây, Hà thị khiêng hai cây, cứ thế trở về.
“Nương, trên đường gặp phải người, nếu người ta hỏi đem cây về làm gì thì phải nói làm sao đây?” Ngư Nhân đột nhiên nhớ tới vấn đề này.
“Ừ, để nương nghĩ đã.” Hà thị cũng phiền não.
“Ha ha, để con xem. Hay là nói nhìn cây này đẹp, trồng trong viện trang trí?” Tiểu Hổ đùa giỡn nói.
“Ừ, cứ vậy đi, tiểu Hổ thật thông minh.” Ngư Nhân tán thưởng.
Về tới nhà cũng không được nghỉ ngơi. Mọi người nhanh chóng ra sau viện đào bốn cái hố, cho nước vào, đem hoa tiêu cẩn thận chôn vào trong, lấp đất lại, san bằng phẳng, sau đó lại tưới thêm một lần nước. Hy vọng cả bốn cây đều sống sót.