Vẻ Đẹp Nông Thôn

Chương 17: Mua gà con


Bạn đang đọc Vẻ Đẹp Nông Thôn: Chương 17: Mua gà con

Hà thị và Ngư Nhân đến thẳng chợ, trước vào cửa hàng lương thực mua hai mươi cân bột mì, lại mua mười cân gạo, bột ngô cũng mua, lại mua hai cân dầu hạt cải và một cân muối. Bột mì mười văn một cân, gạo mười lăm văn một cân, còn cả dầu và muối, tổng cộng hết hơn một lượng bạc. Ở trấn nhỏ này bạc tiêu phí còn thấp, mười lượng bạc, nếu nhà bình thường xài tiết kiệm cũng dùng được nửa năm. Nhìn đồ đạc linh tinh trong tay, Hà thị vẫn đau lòng bữa cơm trưa vừa rồi, một lượng bạc đó. Ngư Nhân thấy Hà thị như vậy, không khỏi an ủi:” Nương, nhìn nương kìa, con về sau nhất định kiếm được rất nhiều tiền, ăn thì ăn đi. Chờ lúc có bạc rồi, chúng ta mỗi ngày đều có thịt cá.”
Hà thị cười cười vỗ đầu Ngư Nhân.
Hai người xách theo đồ, tiếp tục đi lại trong chợ, một vòng đi xuống, trên tay nhiều hơn chút hạt giống. Hà thị thật cảm thấy những thứ khác không cần mua nữa, đồ đạc trong nhà còn dùng được. Hơn nữa, bạc còn lại phải để dành phòng lúc cần gấp.
“Nương, nương, nhìn kìa, là gà con.”
Đến cuối chợ, Ngư Nhân phát hiện có một tiệm bán gà con. Ngư Nhân đang muốn nuôi gà thì gà đã xuất hiện trước mặt, này là ý trời, ý trời muốn mình tiếp quản nghiệp nuôi trồng đây mà.
Ngư Nhân lôi kéo Hà thị tới sạp gà:” Nương, mua vài con đi, đem về hậu viện nuôi, chờ chúng trưởng thành, có thể đẻ trứng, liền đem ấy đứa nhỏ bồi dưỡng thân thể. Ăn không hết thì đem lên trấn bán, nhiều ít cũng kiếm được tiền, nương xem có được không?” Ngư Nhân năn nỉ Hà thị. Hà thị gật đầu đồng ý. Bạc này cũng là Ngư Nhân kiếm được, với lại, nuôi gà cũng là chuyện đúng đắn.
” Đại gia, gà con này bán thế nào?” Hà thị hỏi. Có một số chuyện vẫn để mình làm đi, một cô nương vẫn rụt rè một chút thì tốt hơn.

“Vị phu nhân này, ánh mắt ngươi thật tốt. Nhìn mấy con gà con này đi, rất vui vẻ, đây là gà con qua tháng, nuôi tốt lắm. Lấy ngài mười văn một con thôi.” Người bán gà nhiệt tình tiếp đón. Mười văn cũng không rẻ à, bột mì cũng chỉ mười văn một cân, gà con còn chưa biết nuôi được hay không. Ngư Nhân trong lòng tính toán.
“Đại gia, mười văn vẫn mắc, hôm kia đi chợ, ta thấy có người bán có tám văn thôi, gà cũng giống ngươi vậy đó.” Hà thị mở miệng trả giá, giá cả Hà thị cơ bản vẫn biết rõ ràng.
Ngư Nhân âm thầm vươn ngón cái với Hà thị, cũng không biết Hà thị có hiểu ý không.
“Phu nhân à, nhìn ngài nói kìa, gà con của ta nuôi rất tốt, trong nhà còn nuôi một đám kìa. Thôi được, ta cũng không khó xử ngài, tám văn đi, được rồi, ngài mua mấy con?”
Ông ta vừa nói vừa lôi gà con từ trong sọt ra. Hà thị quay đầu thương lượng với Ngư Nhân, ấn theo ý tứ của Hà thị, trước mua bảy tám con nuôi thử, nuôi nhiều hơn cũng không có thức ăn cho chúng. Nhưng Ngư Nhân không đồng ý, Ngư Nhân nghĩ, đã nuôi thì phải nuôi cho nhiều, dứt khoát đem ba mươi con về, cùng lắm thì thả rong sau núi. Ngư Nhân vốn là muốn nuôi trong hậu viện, nhưng như vậy nhiều lắm là mười con. Hiện tại sửa lại chủ ý, có thể để gà con tự đi kiếm ăn. Sau nói có rất nhiều sâu, để đám gà tự kiếm mồi. Cuối cùng, Hà thị thỏa hiệp.
“Đại gia, chúng ta lấy ba mươi con.” Hà thị nói với người bán gà.
“Đây là ba mươi con, đều để ngài cầm.”
“Được rồi, ngài đi thong thả, nếu muốn mua gà nữa thì tới tìm ta nha, ta đều bán ở đây.” Ông rất nhiệt tình nói.
“Đại gia, trước để ở chỗ ngài, ta còn phải mua ít đồ, một hồi quay lại lấy.”
Hà thị kéo Ngư Nhân đi mua ít bánh ngọt mang về cho bọn tiểu Hổ.
Hai mẹ con cầm đồ vật này nọ đến mệt ngất ngư, vừa đi vừa dừng, nhưng cũng rất nhanh đã tới nhà. Tiểu Hổ từ xa nhìn thấy Hà thị, vội vàng chạy ra đón.
Vừa về tới nơi, hai mẹ con mệt không chịu nổi, tiểu Mỹ nhanh chóng rót hai chén nước, hai người một hơi uống cạn sạch.
“Nương, nương, con thấy đồ ăn, cho con ăn.” Tiểu Kỳ nghe mùi điểm tâm, chớp mắt nhìn Hà thị.

“Nào, mấy đứa, đầy là dùng tiền của tỷ tỷ kiếm được mua điểm tâm, cầm ăn đi.” Tiểu Hổ còn có thể bình tĩnh, nhưng tiểu Mỹ và tiểu Kỳ miệng đã có chút khẩn trương. Đã lâu không ăn qua bánh ngọt, cho nên đám nhóc rất thèm thuồng.
“Chậm một chút, chậm một chút, coi chừng nghẹn. Nào, tiểu Kỳ, đến đây uống miếng nước.” Hà thị từ ái nhìn huynh muội bọn chúng.
“Nương, hôm nay trễ rồi, không kịp làm lồng gà, đề rổ gà này ra hậu viện thôi. Một hồi cho ít nước vào, lại lấy gạo cho chúng ăn. Chờ ngày mai, chúng ta lên núi chặt ít trúc về vây dưới chân núi, đem gà con nhốt vào, để chúng tự tìm sâu ăn.” Ngư Nhân nói với Hà thị.
“Đã biết, nhìn con cũng mệt mỏi rồi, một hồi nương nấu cơm cho con. Ăn xong thì nghỉ ngơi đi.”
Hà thị buông chén, định đi làm cơm.
“Nương, hôm nay bọn con đã nhổ hết cỏ dại rồi.” Tiểu Hổ báo cáo những việm hôm nay đã làm.
“Ừ, ngoan lắm, vất vả cho các con, đều ngồi xuống ăn bánh đi, nương nấu cơm.” Hà thị nói xong liền ra khỏi nhà chính.
“Tỷ, tỷ và nương sao có nhiều tiền vậy ạ? Trong nhà trước giờ chưa từng mua nhiều đồ như vậy, chúng ta cũng đã lâu chưa ăn bánh ngọt. Trước đây lúc cha làm việc bên ngoài, vì ông chủ ột ít, cha không ăn, để dành mang về, nên chúng ta mới có mà ăn.” Tiểu Mỹ tò mò hỏi.

“ha ha, không nói ấy đứa. Đây là bí mật. Dù sao, về sau để mấy đứa ăn no, tỷ nhất định nuôi mấy đứa thật trắng trẻo mập mạp.”
“Tỷ, nói đi mà.” Tiểu Mỹ bám riết không tha.
“Tiểu Kỳ, đừng nghịch gà con nữa, sau này chúng sẽ đẻ trứng cho đệ ăn đấy.” Nhìn tiểu Kỳ lại muốn đi chọc gà con, Ngư Nhân cuống quýt hô:” Lại đây, tỷ ôm đệ.”
“Tiểu Mỹ, muội nhớ khăn tay nương thêu không, chính là cái đó, được người khác nhìn trúng, bán ra tiền. Cho nên mua nhiều đồ về, sáng mai nương chưng bánh mỳ cho chúng ta ăn.” Ngư Nhân cười nói.
“Còn có, mai cùng lên núi kiếm trúc đi, đem gà con nuôi tốt, vừa ăn được vừa bán được.”
“Tỷ, đệ cũng muốn lên núi chặt trúc, đệ muốn giúp tỷ.” Tiểu Kỳ cũng đi theo ồn ào.
“Không được, đệ ngoan ngoãn đợi ở nhà, chờ vài bữa nữa đi chợ, tỷ lại mang đồ ăn ngon về cho đệ.” Ngư Nhân rất là thích tiểu đệ đệ này của mình.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.