Bạn đang đọc Vẻ Đẹp Nông Thôn: Chương 11: Phát hiện hoa tiêu
Mưa lất phất cả ngày, chờ Ngư Nhân mang hai đệ đệ về tới nhà thì Bạch Tam thẩm cũng đã sớm trở về. Hà thị kéo tiểu Mỹ đi làm việc. Ngư Nhân nhẹ tay ôm tiểu Kỳ chui vào bếp, ngàn phòng vạn phòng. Quần áo tiểu Kỳ đều ướt đẫm cả rồi. Trên tay Ngư Nhân cũng chỉ có vỏn vẹn ba con cá nho nhỏ cỡ hạt giống rau. Kế hoạch ban đầu là tối có thể ăn canh cá, giờ thì cái gì đều khỏi nghĩ, đi hong khô áo của tiểu Kỳ mới là chính sự. Nếu bị cảm mạo, vậy thật sự rất phiền toái. Nơi này y học không phát triển, thỉnh thầy thuốc còn phải đi hơn ba dặm.
Vào phòng bếp, hỏa tốc cởi quần áo ướt sũng của Tiểu Kỳ xuống, tiểu Hổ đi bắt bếp, tiểu Kỳ ngồi xuống trước lò lửa. Ngư Nhân thì chạy đi kiếm ít gừng, cắt nhỏ, nấu một chén nước gừng nóng hầm hập đưa trước mặt tiểu Kỳ. Ở nhà ngay cả đường cũng không có, đành phải để tiểu Kỳ chịu khổ vậy, rất là cay.
Tiểu Kỳ cũng ngoan, đợi nguội một chút, nó liền ực ực uống xong. Chờ ba người thu thập ổn thỏa, Hà thị cũng vào phòng bếp. Kỳ thật, lúc bọn họ về, Hà thị đã phát hiện, nhưng cũng không nói gì. Trẻ con cũng không thể mỗi ngày ở ru rú trong nhà được.
“Nương, nương nói xem mai còn mưa không. Hôm nay mưa lâu tạnh quá, hẳn là trên núi sẽ có nấm. Đồ ăn của chúng ta không còn, nếu không mai lên núi tìm nấm đi.” Ngư Nhân thử đề nghị Hà thị.
Hà thị nhìn ra ngoài cửa sổ:” Ừ, hẳn là được, nấm trên núi thì chắc có. Trước kia nương cũng hái qua rồi, nhưng đường lên núi xa quá, đi cũng không tiện.”
“Ngày mai nếu không có mưa, chúng ta đi sớm đi. Để tiểu Mỹ và tiểu Kỳ ở nhà, chúng ta đi hái một ít đi.” Ngư Nhân kiên trì.
“Được rồi, mai lên núi, cũng lâu rồi không đi, thuận tiện kiếm ít cành cây làm củi.” Hà thị vừa nấu cơm vừa nói.
“Nương, để con nấu cho, nương ra nghỉ đi. Ngồi một ngày, mắt cũng mỏi rồi.” Ngư Nhân rất là săn sóc.
“À, hoa văn con vẽ hôm qua nương thêu rồi. Nương thấy cũng rất đẹp, Bạch Tâm thẩm của con cũng nói đẹp. Bà hỏi đó là hoa gì, nương cũng không nói thẳng, chỉ nói là trước đây bên ngoài tình cờ thấy được.” Hà thị nói.
“Vậy ạ? Con ăn cơm xong thì đi xem một chút nha. Tay nghề của nương tốt như vậy, thêu cái gì cũng đẹp.” Ngư Nhân vuốt mông ngựa nói.
Tiểu Hổ nghe nói mai có thể lên núi, buổi tối liền giành việc rửa chén. Ngư Nhân và Hà thị vào sương phòng, Hà thị kéo khăn tay từ trong rổ ra đưa Ngư Nhân. Một khăn tay màu lục nhạt, ở giữa là một bông hồng ngạo nghễ đứng. Ha ha, nương thêu thật đẹp. Chưa nhìn qua mà còn thêu giống như vậy, so với dự đoán của mình còn tốt hơn.
Ngư Nhân rất vừa lòng. Xem bộ dạng của nương thì hẳn là cũng rất hài lòng với tác phẩm của mình.
“Con vẽ cho nương thêm vài hoa văn, nương nhất định thêu. Lần này chúng ta đừng thêu áo gối nữa, trước mắt thêu hai cái khăn tay. Nếu Vương chưởng quỹ cảm thấy tốt, lần sau chúng ta lại thêu trên áo gối.” Hà thị cười nói.
“Vâng, nghe theo nương. Mà, tối nay chúng ta đừng làm nữa, nghỉ ngơi đi ạ. Tiểu Mỹ còn nhỏ, không thể để nó dùng mắt quá nhiều.” Ngư Nhân buông khăn nói.
“Ừ, nương biết rồi, nương không để nó làm nữa. Lát nhờ nó đấm lưng một chút rồi để nó nghỉ. Một hồi nương giặt quần áo cho các con, mai lên núi cũng phải tốn ít công phu đấy.” Hà thị nói xong cũng đi ra ngoài.
Ngư Nhân và tiểu Hổ nhàm chán ngồi trong nhà, giờ này còn sớm, không ngủ được. Ngư Nhân suy nghĩ trò nào vui vui để chỉ cho bọn tiểu Hổ. Suy nghĩ nửa ngày vẫn chưa ra. Mấy đứa này tuổi không giống nhau, khó mà lựa trò à. Hay là chơi ném bao cát đi. Nhà hơi nhỏ, nhưng cũng đủ chơi rồi.
Nghĩ là làm, nàng nhanh chóng nhờ tiểu Mỹ may một cái bao nhỏ, nàng thì không khâu nổi bao cát rồi, đành phải nhờ tiểu Mỹ làm. Đi vào phòng bếp, nàng bắt đầu tìm gạo kê, đến giỏ may của nương tìm một khối vải bố, may thành túi, lưu lại một lỗ thủng trên mặt, sau đó đem gạo kê bỏ vào. Hôm nay trời mưa, bên ngoài không có cát đất khô ráo, cho nên phải xa xỉ dùng gạo kê thay thế. Dù sao gạo lát có thể lụm lại ăn mà. Nguồn: nekofighter.wordpress
Bao cát rất nhanh đã làm xong. Dưới sự chỉ dẫn của Ngư Nhân, mọi người nhanh chóng chơi thật vui vẻ. Ở nông thôn rất ít thứ giải trí, bao cát này đã xem như là món mới rồi. Ở nhà chính nhất thời vang lên một trận tiếng cười. Ban đêm, mọi người phá lệ ngủ thật ngọt ngào.
Trời sáng, mưa đã dứt tối hôm qua rồi. Ngư Nhân nghĩ tới hôm nay phải lên núi, không cần người gọi, tự mình đã dậy sớm. Ở phòng bếp Hà thị và tiểu Hổ đã ăn điểm tâm xong. Trong nồi vẫn còn chừa lại đồ cho tiểu Mỹ và tiểu Kỳ. Ngư Nhân cũng chạy nhanh tới ăn.
Hà thị mang vài bình nước bỏ vào cái gùi, không thể để ba mẹ con chết khát được. Lại cầm thêm vài cánh bánh bột ngô, xem như là cơm trưa. Hà thị mang theo hai tỷ đệ nhẹ nhàng ra sân, đóng cửa lại. Từ bên ngoài dặn với vào, nói tiểu Mỹ hôm nay không được mang tiểu Kỳ ra ngoài, chỉ được chơi ở sân sau.
Đường lên núi có chút không tốt, hôm qua trời lại mưa, trên đường rất nhiều bùn, phải nhìn kĩ dưới chân. Đi một chút lại dừng, đôi khi còn phải chống gậy. Hai bên đường đầy hoa dại cỏ dại, do dính nước mưa nên càng thêm xanh biếc. Đi hồi lâu, cuối cùng cũng tới chân núi. Nhìn lên trên, cây xanh tươi tốt, trên núi có rất nhiều cây tùng. Những cây cối khác Ngư Nhân cũng biết, nhưng không nhớ tên.
“Nào, mỗi đứa cầm một cây gậy, cẩn thận có rắn.” Hà thị nhặt mấy cây gỗ trên đất.
“Cẩn thận một chút, đường lên núi hơi trơn. Núi này còn chưa tính là lớn, không sâu. Qua núi này, núi tiếp theo mới thật là vừa sâu vừa lớn, cây trên núi phải hai người ôm mới hết.” Hà thị vừa đi vừa nói chuyện.
Quả thật, hiện tại nhìn mấy cái cây này cũng chẳng lớn lắm, một người ôm là được. Từ dưới nhìn lên tàng cây, còn có thể thấy ánh nắng lắc lư trên cao. Ánh mặt trời chiếu vào rừng, phá lệ yên tĩnh. Lẳng lặng theo sau Hà thị, tiểu Hổ cũng tiêu sái theo sau Ngư Nhân.
Hà thị nhìn đông nhìn tây, nói:” Nhìn kia, có nấm tùng.” Hà thị dẫn đầu hái cây nấm kia, Kế tiếp, hai tỷ đệ Ngư Nhân dưới sự chỉ dẫn của Hà thị, cũng liên tiếp tìm được nấm. Chờ tới khi lên tới giữa sườn núi, gùi trên lưng ba người cũng đã chứa non nửa là nấm. Đêm nay có canh nấm ăn rồi, thật ngon. Ngư Nhân liếm liếm môi nghĩ.
Hử? Đây là cái gì?
Ngư Nhân nhìn sang bên phải, phát hiện trước mặt mình có một thân cây kỳ quái. Nói là kỳ quái, chính là vì cảm thấy loại cây này không thể xuất hiện ở thời không này, ai ngờ đâu lại có. Cây hoa tiêu, Ngư Nhân khẳng định. Kiếp trước mình đã nhìn qua loại cây này, còn tự mình hái qua. Cây trước mặt cao chừng một rưỡi đến hai thước, trên những tàn cây rậm rạp lộ ra những viên cầu nho nhỏ. Đúng vậy, là cây hoa tiêu, chắc chắn không sai. Ngư Nhân không sợ chết, từ trên cây hái xuống một quả, bỏ vào miệng. Ặc ặc, tê quá, tê muốn chết. Hắc hắc, phát hiện bảo bối rồi. Thứ này lấy về, đem đi rang, dùng để xào rau thì rất ngon. Cái tê của nó thì có thể dùng nước để ngâm. Lúc xào rau thêm chút nước hoa tiêu vào, đồ ăn càng ngon. Mài thành phấn, lấy làm dưa muối cũng tuyệt. Còn nữa, làm món cay Tứ Xuyên. Trời ạ, nước miếng cũng muốn chảy ra luôn. Ngư Nhân thật chịu không nổi. Cuối cùng, lý trí vẫn chiến thắng, Ngư Nhân nhanh chóng tỉnh táo lại. Mình thì biết cái này có thể ăn, nhưng nương bọn họ thì không biết. Nương vừa nãy đi qua đây cũng không chú ý, chắc là không biết hoa tiêu này. Mặc kệ thế nào, một hồi mình phải hái một ít đem về mới được.