Bạn đang đọc Vẻ Đẹp Nông Thôn: Chương 1: Vừa tới dị thế
Lọt vào tầm mắt là một vách tường bằng đất, vài cái ghế gỗ thấp. Trên đỉnh giường treo một tấm màn. Giường tuy khắc hoa nhưng lại rất mốc meo. Trong đầu nàng bỗng mê muội.
“Đây là đâu?” Mạc Ngư Nhân âm thầm kinh hãi. Rõ ràng mình và bạn tốt đang bơi tron hồ bơi ở khu du lịch, đột nhiên bị chuột rút, sau đó đầu óc liền trống rỗng.
“Trời ơi, đừng nói là mình xuyên không nha?” Mạc Ngư Nhân nghĩ thầm.
Cẩn thận đánh giá bốn phía. Bốn bên đều là tường đất, bên tường kê một cái bàn, trên bàn có vài cái chén và một ấm trà, ngoài ra còn có một bình sứ, trong đó cắm mấy bông cúc non. Điều này khiến hai mắt Mạc Ngư Nhân sáng ngời. Thoạt nhìn người nhà này cũng có chút lãng mạn đó.
“Ngư Nhân, Ngư Nhân, nhìn xem nương mang gì tới cho con này. Là canh cá đó. Là cá trích đệ đệ con bắt dưới sông lên đó. Nương hầm canh cho con. Nhân lúc con nóng uống mau đi.”
Mạc Ngư Nhân đang đánh giá căn phòng thì bị một âm thanh vang tới làm giật mình.
Từ cửa tiến vào là một phụ nhân tuổi chừng ba mươi, mặc y phục bằng vải thô, trên đầu cắm một cây trâm bạc.
Phụ nhân kia vừa thấy Ngư Nhân, trên mặt cười thật hiền lành nói:” Ngư Nhân, đến đây, nương đỡ con đứng dậy. Đã một ngày chưa ăn cái gì, đói bụng phải không?”
Đây là mẹ của khối thân thể này? Bộ dạng thoạt nhìn thực xinh đẹp, da trắng nõn, rất đoan trang. Mạc Ngư Nhân thầm nghĩ.
“Để con tự ăn”
“Để nương đút. Con còn nhỏ, thân thể yếu ớt, lần này lại vì cứu đệ đệ mà rơi vào nước, thân mình bị lạnh. Cả tháng này còn chưa đỡ, hôm nay lại đột nhiên té xỉu nữa. Hù chết nương.” Phụ nhân nói
Ồ, ra là vậy. Mình cư nhiên lại đúng lúc nhập vào khối thân thể này. Cũng tốt, từ nay về sau mình có thêm nương và đệ đệ. So với kiếp trước cô đơn một mình thì tốt hơn nhiều.
Mạc Ngư Nhân trong lòng đã tiếp nhận thân phận mới của mình.
Mạc Ngư Nhân từng ngụm từng ngụm uống canh cá phụ nhân kia đút cho, trong mắt dâng lên một màn nước. Có người thiệt tình yêu thương mình thật tốt. Tuy rằng nhà không giàu, nhưng so với những chuyện này đã trải qua trước đây mà nói, thì nàng tình nguyện có một gia đình nhỏ ấm áp hơn nhiều. Có người nhà yêu thương, cùng nhau hòa thuận sống qua ngày. Còn về phần vinh hoa phú quý, tin tưởng rằng chỉ cần mình và người thân cố gắng, ước mong này khẳng định không phải quá xa xôi.
Uống xong canh cá, phụ nhân kéo tay Ngư Nhân sờ sờ:” Ngư Nhân, tuy nói cha con qua đời sớm, nhưng còn có nương, nương nhất định sẽ chăm sóc tỷ đệ các con chu toàn. Lần này con vì cứu đệ đệ mà rơi xuống nước, chờ thân thể con khỏe mạnh hoàn toàn. Nương sẽ đi thêu, nhất định không để tỷ đệ các con đói bụng.”
Phụ nhân cúi đầu, lấy tay lau mắt. Đều tự trách mình vô năng, nếu lúc trước không phải vì cái gọi là tranh đoạt thì cũng không đến nỗi như bây giờ. Nhìn trong nhà nghèo rớt mồng tơi, lại nhớ tới lúc cha bọn nhỏ còn sống, tuy nói mỗi bữa cơm cũng chỉ có màn thầu chay, nhưng ít nhất cũng có thể để tỷ đệ bọn chúng no cái bụng.
Mạc Ngư Nhân uống xong canh cá, thân mình dần dần có chút khí lực, tựa đầu vào giường. Xem ra trong nhà thật sự rất nghèo, cả bàn trang điểm cũng không có. Tủ quần áo cũng cũ, phỏng chừng quần áo bên trong cũng chẳng mới. Sàn nhà cũng là đất, hoàn hảo là đã được quét tước sạch sẽ. Chung quanh tuy nói cũ nát, nhưng thắng ở chỗ rất gọn gàng, xem ra nương là một người phụ nữ đảm đang.
Nghèo thì sao chứ, trước đây mình không phải cũng từ hai bàn tay trắng mà mua được nhà, mua được cửa hàng sao? Cũng không sợ, chỉ sợ không có chí khí. Mình có thể trọng sinh tại thế giới này, trong lòng vẫn rất vui vẻ, ít nhất có thân nhân, điểm ấy đã đủ rồi. Dựa vào năng lực của mình, tin tưởng có thể đứng vững được ở nơi này, có thể dẫn mọi người tới những ngày tháng tốt đẹp. Mạc Ngư Nhân tràn đầy tự tin nghĩ.
“Tỷ, tỷ.” Một trận ồn ào từ cửa vang lên, tiếp theo là ba cây củ cải trực tiếp xuất hiện, bổ nhào lên giường. Một đứa ước chừng mười tuổi, trên người mặc y phục xám trắng chấp vá. Một đứa khoảng bảy tuổi, búi một búi tóc nhỏ, còn đứa cuối cùng thì chỉ mới khoảng bốn tuổi. C….cá….cái này vượt quá tưởng tượng của Ngư Nhân rồi. Nguyên tưởng rằng chỉ có một đệ đệ, giờ lại nhảy ra một đại đệ, một tiểu muội, lại còn một đệ đệ nhỏ nữa. Cũng khó trách sao trong nhà lại khó khăn như vậy.
“Tiểu Hổ, tiểu Mỹ, tiểu Kỳ. Các con không được phá tỷ tỷ, thân thể nó còn chưa khỏe đâu. Tiểu Hổ, con mang theo tiểu Mỹ nấu cơm đi. Tiểu Kỳ, con ở lại, bồi nương và tỷ tỷ.” Phụ nhân lưu loát phân phó. “Biết rồi, nương.”, “Tỷ, đệ đi nấu cơm, một hồi sẽ bưng tới cho tỷ. Tỷ nghĩ ngơi cho tốt nha.” Tiểu Hổ ngoan ngoãn kéo theo tiểu Mỹ ra ngoài.
Thoạt nhìn mấy đứa nhỏ cũng không tệ, bộ dạng ngoan ngoãn, hẳn là nương dạy dỗ không tồi. Không biết tụi nó có biết chữ không, thường trong tình cảnh này, phải rất dư thừa mới có thể để bọn nhỏ đi học.
Nếu không phải vì cha của bọn chúng vì để các con có cơm ăn, theo đám người Bạch Tứ thúc ra khỏi thôn nhận việc, giúp người khác xây phòng ở, ai biết được, đột nhiên tường sụp, cha chúng bị đè, cứ như vậy bỏ lại đám cô nhi quả phụ. Lúc đó rất khó khăn, năm tỷ đệ bọn họ đều còn nhỏ, thúc bá trong thôn không ai giúp, ông nội bà nội lại càng không thể trông cậy vào, họ còn hận không thể đuổi họ đi càng tốt. Hà thị ôm tiểu Kỳ, sắc mặt ảm đạm, rũ đầu, trong lòng đau khổ.
Ruộng chỉ còn vài mẫu đất khô cằn, không trồng được lương thực gì. Đất tốt đều bị gia gia nãi nãi của chúng lấy hết, còn dưới danh nghĩa tốt đẹp là trông giúp. Chỉ là tới giờ, trông qua hai năm rồi cũng không đưa được một gốc thông nữa. Bình thường, nhà chỉ sống dựa vào việc trông mấy loại khoai ngô linh tinh gì đó, sản lượng không cao, chỉ đủ cho cả nhà không đói. Đấy là lúc thu hoạch tốt, gặp lúc ông trời tâm tình không tốt, mọi người đều đói bụng.
Nhìn nương đang trầm tư, cả người toát ra hơi thở áp lực, cảm giác đau khổ. “Nương, con muốn ra sân ngồi một chút, hít thở không khí.” Mạc Ngư Nhân ngẩng đầu nói.
Hà thị cuống quýt buông tay tiểu Kỳ, nâng Mạc Ngư Nhân dạy, đưa nàng ra sân.
Sân không lớn, bốn phía đều là tường đất cao nửa thước. Bên góc tường phía đông có chất ít củi, còn có một đám hoa cúc. Nói vậy hoa trong phòng chính là hái từ đây đi. Bên cạnh còn có mấy cây gậy trúc, chắc là dùng để phơi phần áo. Góc tường phía tây là một cái lồng gà, chỉ là chẳng có con gà nào cả, có vẻ là lồng đã vứt đi. Còn có cuốc xẻng này nọ. Sân chính sân là một cánh cửa cũ nát. Trong nhà vô cùng đơn giản, nơi nơi đều lộ rõ cảnh nghèo khổ.
Sau phòng ở còn có sân sau, nhìn từ đây qua thì không thấy gì. Phỏng chừng bên trong cũng không có gì đáng giá để xem. Mạc Ngư Nhân tỉ mỉ đánh giá bốn phía, càng xem càng hiểu rõ tình hình.