Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 52


Đọc truyện Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp – Chương 52

Thanh Dao đặt bảo bảo đang ngủ vào trong nôi bên cạnh, sau đó lại đắp chăn nhỏ cho bé, lúc này mới nhẹ nhàng đi, vừa đi đến bên giường, liền bị Phó Vọng Niên ôm lấy.

“Phu quân, bảo bảo vừa ngủ.” Thanh Dao thẹn đỏ mặt chỉ cái nôi cách đó không xa.

Cơ thể ấm áp mềm mại ở ngay trong lòng, Phó Vọng Niên nào còn quản được nhiều như thế, không cho phân trần in lên môi đỏ mềm mại, hôn người còn muốn lên tiếng chống cự kia đến mềm nhũn thở dốc.

Nhẹ nhàng đặt phu lang thân ái trên giường, Phó Vọng Niên cúi đầu cắn lên lỗ tai trắng nõn kia, thổi hơi lạnh: “Ai bảo ngươi chỉ nhớ bảo bảo, xem ngươi tối nay còn có thể gạt ta sang một bên không.”

Tiếng nhỏ vụn từ trong màn trướng truyền ra, thẳng đến một tiếng “chờ lát” của Phó Vọng Niên, Thanh Dao mới đầy mặt thẹn thùng lại có chút oán trách nhìn hắn, như vậy y còn có thể mang thai nữa sao?

Phó Vọng Niên nhanh chóng đeo bao tránh thai (aka bao cao su) hắn dùng da cừu tự chế, lúc này mới yên tâm ôm phu lang mây mưa một phen, thẳng đến hai người đều cực kỳ mệt mới thôi.

Nhìn Thanh Dao sau khi mây mưa đầy mặt ửng đỏ, tóc đen tán loạn, Phó Vọng Niên rất là hài lòng cười cười, sau đó lại ôm y gặm gặm cổ y.

Thanh Dao vươn tay đẩy đẩy hắn, Phó Vọng Niên bất mãn lẩm bẩm một tiếng: “Chỉ là hôn tí, không dễ dàng mới có thể ôm ngươi chút, ngươi cũng không cho ta hôn nhiều chút.”

Nghĩ đến từ khi Noãn Noãn ra đời đến giờ, Thanh Dao phần lớn thời gian đều đặt trên người bé con, địa vị trượng phu của hắn nhanh chóng hạ xuống, hắn đều sắp thành oán phu, mong đợi phu lang thân ái của hắn có thể bớt chút thời gian yêu đương với hắn, làm những việc thích làm.

Càng nghĩ thì càng cảm thấy Thanh Dao đối xử với hắn không công bằng, lại ôm y gặm mấy lần, thẳng đến Thanh Dao nghẹn đỏ mặt, mới lưu luyến không rời buông môi đỏ của y ra, hai tay lại gắt gao ôm eo y.

Thanh Dao thẹn đỏ mặt véo thịt bắp rắn chắc trên eo Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên nhẹ nhàng rên một tiếng, xem ra rất là hưởng thụ, chút lực này đối với hắn mà nói thật chỉ là một chút ngứa ngáy nhỏ.

Thấy hành động này không hiệu quả, Thanh Dao cũng mặc Phó Vọng Niên luôn ôm thắt lưng y, chờ hô hấp bình ổn chút, đè thấp giọng nói: “Phu quân, ngươi hiện tại phần lớn thời gian đều ở nhà nghiên cứu món ăn, ta muốn chờ bảo bảo qua mấy tháng nữa, ta sẽ đi hiệu sách tìm công việc thu chi, được không?”

“Được, tiểu Dao thích thì đi thôi! Ta sẽ chăm sóc bảo bảo.” Hắn trước giờ không cảm thấy Thanh Dao nên là người ở trong nhà chiếu cố bảo bảo, y cũng có lý tưởng của y.


Hắn cũng hi vọng Thanh Dao có thể làm những việc y thích, có thể nói ra nguyện vọng trong lòng y như vậy, như vậy liên hệ của Thanh Dao với hắn càng chặt hơn.

“Thật sao? Tốt quá, ta còn sợ phu quân không đồng ý!” Thanh Dao kinh hỉ nhìn Phó Vọng Niên, một bàn tay còn rất kích động bắt lấy tay Phó Vọng Niên đặt trên eo y.

“Đồ ngốc, ngươi có công việc yêu thích, ta cao hứng còn không kịp, sao sẽ phản đối.” Đôi mắt đen mang theo nhu tình nói không hết, im lặng nhìn vui vẻ trên mặt Thanh Dao.

“Ừm, thật mệt, eo thật mỏi.” Có được đáp án vừa ý, Thanh Dao cũng phát hiện cơ thể y toàn thân mỏi nhừ, có chút oán trách trừng Phó Vọng Niên một cái.

“Ta xoa cho ngươi.” Tay ấm áp sờ đến da thịt mềm mịn tinh tế kia, nhẹ nhàng mát xa cho người trong lòng.

Phó Vọng Niên và Bạch Lạc sớm đã thỏa thuận chuyện ủ rượu nho vào lúc nho còn chưa chín muồi đã lặng lẽ tiến hành. Mà đến mùa thu hoạch nho cũng chính là lúc có thể chân chính bắt đầu ủ rượu nho, lúc này, việc ủ rượu này đang tiến hành bừng bừng khí thế.

Phó Vọng Niên và Bạch Lạc dạo này thường sẽ chạy đến tửu phường của tửu trang Bạch gia, bởi vậy khi hắn về luôn sẽ mang theo toàn thân mùi rượu.

Người không biết còn có thể sẽ cho rằng hắn là ra ngoài chơi bời, đương nhiên này không bao gồm Thanh Dao, Thanh Dao sớm đã từ chỗ Phượng Miên biết được chuyện họ ủ rượu, nhưng y chính là hỏi thế nào đều không hỏi ra được chút tin tức về rượu kia.

Lại hỏi Phượng Miên, y cũng chỉ biết Phó Vọng Niên và Bạch Lạc là bận ủ rượu, ủ là rượu gì, lại không thể biết, hai người nói bóng nói gió, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn phu quân nhà mình.

“Phu quân, các ngươi ủ là rượu gì a, thần bí như thế, cả ta cũng không thể nói?” Trong mắt Thanh Dao mang theo một chút vô tội nhìn chằm chằm Phó Vọng Niên, trong mắt còn mang theo hơi nước nhàn nhạt.

Y với Phượng Miên đến chỗ thúc thúc thỉnh giáo chút thuật ngự phu (quản chồng), thúc thúc đã nói, mang theo ánh mắt vô tội lại hồn nhiên như vậy đi khảo tra một nam nhân, hiệu quả sẽ rất tốt, y tuy không tin, nhưng cũng muốn thử xem.

Phó Vọng Niên nhìn phu lang khôn khéo ngồi trên đùi mình, sau đó nhìn con ngươi ướt át lại vô tội của y, y khi nào học được kỹ thuật câu nhân này.

Nghĩ đến Thanh Dao mấy ngày trước đi Kim phủ thăm thúc thúc, sau đó lại nghĩ đến nơi thúc thúc ở trước kia, Phó Vọng Niên mồ hôi lạnh nhễ nhại, thúc thúc chắc sẽ không phải đã dạy Thanh Dao vài chiêu nào đó dùng để đối phó hắn đi!


Nhưng, nói thế nào nhỉ, cảm giác Thanh Dao làm nũng với hắn như vậy quả thật là rất không tệ, liền vươn hai tay gắt gao ôm lấy eo thon của y.

“Tiểu Dao sao muốn biết như thế? Tiểu Dao thích uống rượu sao?” Lời này Phó Vọng Niên hỏi đến có một chút ý tứ hàm xúc không rõ, đáng tiếc Thanh Dao lúc này một mực muốn moi ra chút tin tức ủ rượu, cũng không phát hiện ý tứ không rõ này.

Y lắc đầu, lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu, bởi vì y nhớ đến y đã từng bởi vì cảm thấy rượu hoa mộc ngon, không cẩn thận liền uống say, sau đó tối đó y hình như rất chủ động mời phu quân làm chuyện ấy.

Phó Vọng Niên yên lặng nhìn trên mặt Thanh Dao nổi lên vầng đỏ, không khỏi cũng nhớ đến chuyện tối đó, hắn không thể nói ra chuyện rượu nho với Thanh Dao, hắn còn chờ cảm giác ôn lại một lần kia!

“Tiểu Dao, ngươi vừa gật đầu, vừa lắc đầu, rốt cuộc là thích, hay không thích?” Phó Vọng Niên giả vờ rất khó hiểu hỏi.

Thanh Dao thẹn đỏ mặt trừng hắn một cái, sau đó mang theo ngữ khí có chút ép hỏi nói: “Ngươi quản ta thích hay không, ngươi rốt cuộc nói hay không?”

Phó Vọng Niên vùi đầu vào trong ngực y, cười ha hả nói: “Nếu ta không nói? Ngươi có thể làm gì vi phu, trói vi phu đến trên giường hảo hảo nghiêm phạt một phen sao?

Ý cười không thèm che đậy từ trong miệng Phó Vọng Niên truyền ra, Thanh Dao đột nhiên lòng nảy sinh một kế, vươn tay bưng mặt Phó Vọng Niên, sau đó đưa môi mình lên, Phó Vọng Niên ngạc nhiên nhìn y một cái, sau đó cười đáp lại y.

Thanh Dao thấy hắn bị y gợi lên tình dục, một bàn tay lặng lẽ mò xuống nơi dưới bụng Phó Vọng Niên, sau đó lại cắn trái tai Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên sao chịu được kích thích như vậy, trong bụng rất nhanh bốc lên một đốm lửa nóng.

Thanh Dao còn không ngừng cạ đùi hắn, lửa nóng càng cấp tốc chạy xuống bụng, sau đó cự long (cái ấy ấy) ở bụng dưới bắt đầu hung mãnh đỉnh cánh mông Thanh Dao, nơi mẫn cảm chạm đến vật cứng nóng như lửa kia, Thanh Dao bởi vậy mà thẹn đỏ mặt.

Y tránh né đôi mắt của Phó Vọng Niên lặng lẽ nhếch lên một nụ cười đạt được ý đồ, sau đó vội vàng rời khỏi đùi Phó Vọng Niên, xoay người muốn chạy ra ngoài phòng.

Đáng tiếc tay chân y vẫn không bằng Phó Vọng Niên, Phó Vọng Niên đứng lên nhanh chóng bế ngang y lên, Thanh Dao vội vàng vòng lấy sau cổ hắn, sau đó lúng túng nói: “Phu quân, hiện tại là ban ngày.”


“Ngươi còn biết giờ là ban ngày sao? Vừa nãy lúc khiêu khích ta ngươi có nghĩ qua giờ là ban ngày không?” Phó Vọng Niên cười nhìn biểu cảm mưu kế thất bại của Thanh Dao.

Y quả thật tưởng hắn là không biết chút mánh khóe nhỏ kia của y sao? Đã châm lửa, vậy đương nhiên là phải phụ trách dập lửa, nói xong liền thả Thanh Dao trên giường, sau đó cũng không cho y cơ hội phản đối liền phủ lên người y.

Màn trướng hạ xuống, chỉ có thở gấp nhỏ vụn và thở dốc nặng nề từ màn trướng truyền ra, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy một giọng khàn oán giận chiêu này một chút cũng không hiệu nghiệm.

Phó Vọng Niên sau khi ăn uống no đủ, liền nhìn thấy Thanh Dao mệt mỏi trừng hắn, nhếch môi cười: “Thế nào, không cam lòng hả? Ngươi lại thỉnh giáo thúc thúc vài cách, nói không chừng hôm nào vi phu ta sẽ trúng chiêu.”

Thanh Dao không vui lòng trừng hắn một cái, y cũng không muốn đi xin thúc thúc giúp đỡ nữa, vốn tưởng y khẳng định sẽ tẩu thoát hoàn mỹ, không ngờ cuối cùng vẫn là bị người ăn sạch sẽ.

“Sư phụ, sư thúccác ngươi có ở trong đó không?” Giọng của Tiêu Trình từ ngoài phòng truyền tới, Thanh Dao vội vàng kéo chăn mỏng lên đắp trên người mình.

Phó Vọng Niên vỗ vỗ y, sau đó đứng lên mặc y phục xong đi đến phòng ngoài, lại mở ra một khe cửa chen ra khỏi phòng, nhìn Tiêu Trình đang bế Noãn Noãn, Noãn Noãn lúc này đang khóc thật thảm thương.

Phó Vọng Niên nhẹ nhàng đón lấy Noãn Noãn, ôn nhu dỗ bé: “Ngoan nha, không khóc, a cha xem thử có phải tiểu rồi không.”

Sau khi xác định bảo bảo là tiểu, Phó Vọng Niên về trong phòng tìm cái tã lót sạch thay cho bảo bảo, sau đó nhìn thấy Thanh Dao muốn đứng lên mặc quần áo.

“Tiểu Dao, ngươi ngủ một lát trước đi, Noãn Noãn ta chăm là được.” Người này thật là thích cậy mạnh.

Thanh Dao nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định vẫn là nghỉ ngơi một lát trước tốt hơn, nhìn nam nhân vẻ mặt ôn nhu kia, khóe miệng Thanh Dao nhếch lên một nụ cười ngọt.

“Phu quân.”

“Ừ.” Phó Vọng Niên ngẩng đầu nhìn Thanh Dao, nhìn thấy bên môi y mang theo nụ cười ngọt.

“Ta quyết định vẫn là không hỏi ngươi chuyện ủ rượu nữa, chờ ngươi cảm thấy đến lúc, ngươi tự nhiên sẽ nói ta biết, đúng không?”


“Ừ, ngươi lẽ ra nên biết.”

Thanh Dao động môi, lại không nói gì, chỉ là im lặng nhìn hai phụ tử kia, sau đó nhắm mắt chuẩn bị hảo hảo nghỉ ngơi một lát.

Phó Vọng Niên thấy y là thật đã ngủ, nhìn Noãn Noãn rất có tinh thần trong lòng, sau đó cười với bé, bế bé ra khỏi phòng, nhìn thấy Tiêu Trình còn bên ngoài, liền phân phó nó luyện tập kỹ thuật xắt.

Tiêu Trình nhận được chỉ thị của sư phụ, liền về bếp chuẩn bị luyện tập, Phó Vọng Niên lúc này nói: “Ngươi chuyển thớt ra sân, đến trong sân luyện.”

Tiêu Trình nghi hoặc nhìn Phó Vọng Niên, sau đó thì về bếp chuyển thớt đến trong sân, sau đó đặt trên một cái bàn đá, sau khi lại đem hết thứ cần dùng ra, Phó Vọng Niên đã ngồi trên ghế đá cách đó không xa.

Phó Vọng Niên cúi đầu nhìn Noãn Noãn trong lòng không ngừng cười khúc khích, vươn tay nhẹ chọt hai má mềm mại của bé, cười nói: “Cha con a, hôm nay là muốn làm nũng với a cha đi, nói với con nhiều như thế cũng vô dụng, nào, xem kỹ thuật xắt của ca ca.”

Phó Vọng Niên nhìn thấy Tiêu Trình đã bắt đầu động thủ, cậu bé tuổi này có thể làm được bước này xem như rất tốt rồi! Hắn hồi đó vẫn chỉ là một học sinh cấp 2.

“Tiểu Tiêu, độ linh hoạt của cổ tay không đủ.”

Tiêu Trình dừng tay, lúc muốn tiếp tục luyện tập thì nghe thấy tiếng khóc của Noãn Noãn.

“Đi pha chút sữa bột trước đi!” Phó Vọng Niên nói với Tiêu Trình.

Tiêu Trình gật đầu, sau đó nhanh chóng đi vào trong phòng, trong thời gian ngắn ngủi, nó đã làm tốt mấy chuyện này, sau đó cầm bình sữa đến bên cạnh Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên nhận lấy bình sữa, sau đó dán bình sữa trên mặt mình thử nhiệt độ, Tiêu Trình lúc này hỏi: “Sư phụ, vì sao mỗi lần đút Noãn Noãn uống sữa đều phải làm như vậy?”

“Ồ, cái này là dùng để thử nhiệt độ, không thể nóng quá, cũng không thể nguội quá, cha nói ta biết.” Hắn lúc trước cũng không biết mấy cái này, có điều may mà trong nhà có cha và ca phu từng sinh hài tử.

Kỳ thật làm hắn thấy bất ngờ nhất là, không ngờ người nơi này lại sẽ làm ra bình tương tự mấy cái bình sữa kiếp trước, tuy là không bằng mấy cái bình sữa kia, nhưng dùng để đút hài tử uống sữa cũng lại vừa vặn.

Tiêu Trình ghi nhớ toàn bộ lời của hắn trong lòng, sau này lúc Phó Vọng Niên không ở nhà, Thanh Dao lại bận việc khác, chuyện đút bảo bảo uống sữa liền rơi đến trên người nó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.