Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 32: Trước khi đoàn tụ


Đọc truyện Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp – Chương 32: Trước khi đoàn tụ

Hóa ra Thanh Dực tìm mấy ngày đều không tìm thấy hai người Phó Vọng Niên, cũng đột nhiên nhớ ra một thúc thúc trong ký ức, năm đó thúc thúc này thường xuyên đến trong nhà chơi cùng Thanh Dao, gã ấn tượng cũng tương đối sâu sắc, bởi vậy, gã liền đến Lương Phượng lâu này tìm thúc thúc này.

Có điều Lương Phượng lâu ban ngày không mở cửa, nhưng đến buổi tối đi vào lại không tiện, huống hồ gã cũng không biết thúc thúc này còn ở Lương Phượng lâu không, nên gã đành phải đến cửa sau của Lương Phượng lâu hỏi, lại vừa vặn gặp được Phượng cha ra ngoài mua đồ trở về.

Sau đó gã mới biết thúc thúc hiện giờ đã là Phượng cha của Lương Phượng lâu, gã bắt đầu là nghĩ, qua lại Lương Phượng lâu này, hơn nữa đường nhỏ tin tức cũng nhiều, nói không chừng có thể có được vài tin tức tương đối tốt, nhưng cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, nhưng nếu thúc thúc là cha của Lương Phượng lâu, như thế hi vọng sẽ càng lớn.

Chờ sau khi gã nói rõ chuyện này, Phượng cha mới vẻ mặt kinh ngạc nói với gã, Thanh Dao và Phó Vọng Niên hiện tại ở ngay sân sau, mà lúc này vừa vặn gặp phải hai người Phó Vọng Niên vừa về.

“Té ra là như vậy, may mà lần này không có bỏ lỡ, nếu không thì cũng không biết chúng ta còn mất bao lâu mới có thể gặp mặt.” Thanh Dao có chút cảm khái, luôn cảm thấy này thật là có chút thật khéo.

Phó Vọng Niên kéo tay Thanh Dao đặt trên đùi hắn, sau đó liền thấy Thanh Dao xoay đầu qua nhìn hắn, nhìn thấy vẻ mặt đầy ôn nhu kia, trong lòng Thanh Dao có luồng cảm động ấm áp.

Thanh Dực nhìn hai người, sau đó nói: “Tiểu Dao đã nhớ ra chuyện trước kia, vậy tiểu Dao còn nhớ biệt viện lúc nhỏ cha thường mang chúng ta đi chơi không?”

Nghe Thanh Dực nhắc đến cha, hốc mắt Thanh Dao dần dần ửng đỏ, rất lâu không nói.

Y đương nhiên nhớ, viện tử lúc đó, cha ôn nhu luôn thích ôm y vừa phơi nắng vừa hát ru dỗ y ngủ, sau đó y liền ngửi mùi thơm kéo dài ngủ say sưa, viện tử lúc đó, y và ca ca luôn sẽ trốn để cha tìm…..

Thanh Dực nhìn bi thương trong mắt Thanh Dao, biết y là nhớ đến chuyện trước kia, chậm rãi nói: “Tiểu Dao, cha và mấy người kia đang ở biệt viện.”

Y nghe thấy gì vậy, y hình như nghe thấy ca ca nói cha và mấy người kia đang ở biệt viện, có thể sao?

Y là còn nhớ trận lửa lớn lãnh diễm kia đốt cháy ngôi nhà y thích nhất tuyệt tình thế nào, y nhớ bóng lưng dần dần biến mất bên kia ánh lửa.

Tuy hai mắt hấp tấp như thế, nhưng y không quên được, không quên được a, bóng lưng và ôn nhu từ trong ký ức dần dần trầm lặng.


Ấm áp nhàn nhạt truyền tới trong lòng bàn tay, y nhớ đây là phu quân thương y, che chở y, y vẫn nhớ họ có bảo bảo.

Nhưng, y vừa nãy hình như nghe thấy ca ca nói cha còn sống! Ở trong biệt viện chờ y về.

Dần dần kéo lại mạch suy nghĩ có chút bay quá xa, nhìn môi mỏng khép mở kia, thẳng đến bên tai truyền tới giọng nói quen thuộc nhất kia.

“Tiểu Dao, muốn gặp cha không? Cha đang chờ tiểu Dao?” Phó Vọng Niên dịu giọng nói khẽ bên tai Thanh Dao, không chút không kiên nhẫn.

Thanh Dao sửng sốt nhìn hắn, ngơ ngác hỏi: “Có thể nhìn thấy cha sao? Cha thật sự chờ sao?”

“Ừ, đại ca không phải đã nói cha hiện đang ở cùng họ!” Tay Phó Vọng Niên đang nắm Thanh Dao hơi dùng sức, như là muốn truyền hết ấm áp trong tay hắn đến lòng bàn tay lạnh buốt.

Thanh Dao nhìn Thanh Dực, như là muốn tìm chứng cứ, Thanh Dực gật đầu, nói: “Lúc ở Trớ Châu, bọn ta gặp được a cha và cha.”

Phượng cha sớm đã rơi lệ, trong lòng đầy an ủi, y không ngờ ca ca cùng y kết nghĩa kim lan Phượng Liên lại còn sống, hơn nữa ở cách không xa, nhiều năm qua luôn cảm thấy buồn vì một nhà ca ca, lại không ngờ hiện giờ đều tề tụ.

Quả thật là ông trời có mắt, lại cho một nhà này đều về đến nơi ban đầu, chẳng lẽ thật là nơi đâu đó tự có an bài?

Thanh Dao sau khi nghe xong lời của Thanh Dực, nước mắt như trân châu dứt dây từng giọt rơi xuống, đánh trên tay thon dài trắng ngần, sau đó lại từ từ rơi xuống mặt đất.

Phó Vọng Niên ôn nhu lau nước mắt ở khóe mắt giúp y, nhẹ giọng nói: “Tiểu Dao, này nên cao hứng mới phải, sao khóc rồi?”

Khuôn mặt dính vệt nước mắt nhìn bi ai, nhưng trong mắt lại là vui vẻ đầy ắp nói không rõ, trân châu đen bị nước mắt tẩy rửa một phen chỉ còn lại một bóng ngược kiên nghị lại ôn nhu, Thanh Dao nhào thẳng vào trong lòng Phó Vọng Niên khe khẽ khóc ra tiếng.

Cách lớp áo mỏng cảm nhận nước mắt nóng bỏng vui vẻ, Phó Vọng Niên vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng gầy yếu trong lòng, nhu tình nói không hết im lặng nhìn chăm chú phu lang khóc đến thất thần.


Đáy lòng thầm than đều nói phụ nữ là làm từ nước, nhưng khi yêu đến đau đớn, nam nhi cũng cần phải hảo hảo khóc một trận.

Phượng cha bên cạnh nhìn Thanh Dao khóc không chút kiêng dè, dần dần cũng không thu được nước mắt, nhưng y còn có thể nhịn không khóc lớn như Thanh Dao, cầm khăn tay lên lau nước mắt ở khóe mắt, đã nhiều năm như thế, cuối cùng là cả nhà đoàn tụ rồi.

Sau đó sau khi thương lượng xong, Phó Vọng Niên và Thanh Dao thu dọn đồ, chuẩn bị theo Thanh Dực đi biệt viện của Thanh phủ, về chuyện đầu bếp của Lương Phượng lâu, Phó Vọng Niên cũng nghỉ, dẫu sao đây là việc của buổi tối, cách khoảng xa ngược lại không tốt.

Phượng cha tiễn ba người đến trên phố, lưu luyến không rời nhìn Thanh Dao, sau đó nói với Phó Vọng Niên: “Tiểu Dao liền giao cho ngươi.”

Phó Vọng Niên gật đầu, sau đó nói: “Thúc thúc yên tâm, ta sẽ hảo hảo chiếu cố tiểu Dao.”

Phượng cha cười mỉm nhìn Phó Vọng Niên, trong mắt lại là mang theo sương mù, y thân ở quan lâu, vốn hẳn là không có tình cảm, nhưng lại nhìn thấy thâm tình khó mà nói trên người Phó Vọng Niên và Thanh Dao.

Thanh Dực nhìn vẻ mặt không nỡ Phượng cha, nói: “Thúc thúc, cùng đi trước đi! Nhiều năm không gặp như thế, cha cũng muốn gặp thúc!”

Phượng cha có chút ngây người, có điều rất nhanh hồi thần, đúng a, họ đều đã nhiều năm không gặp như thế, hơn nữa khoảng cách này cũng không phải rất xa, sao quên y cũng đi xem thử, mỉm cười gật đầu với ba người.

Trên đường về biệt viện, bốn người đều có tâm tư của riêng mình, trong lòng Phó Vọng Niên nghĩ không biết a cha và cha của Thanh Dao là thế nào, hẳn sẽ rất dễ sống chung đi, nói thật, hắn thật có chút lo lắng sống chung không được, dẫu sao hắn lúc trước chưa từng sống chung với người lớn tuổi.

Thanh Dực thì bởi vì tìm được Thanh Dao trong lòng rất là cao hứng, nghĩ đến mấy ngày này gã và phụ thân mỗi ngày đều sáng sớm ra cửa, tối tay không mà về, sau đó nhìn thấy vẻ mặt mang theo hi vọng của cha lại dần dần chuyển thành bình thản, gã chỉ có thể hôm sau lại ra ngoài tìm, có điều hôm nay, gã là thật sự tìm được rồi!

Thanh Dao sớm đã không nhớ biệt viện lúc đó, nhỏ giọng hỏi: “Ca ca, nhiều năm như thế, biệt viện kia còn sao?”

“Tiểu Dao còn nhớ Văn thúc lúc nhỏ không? Nhiều năm qua, cả nhà họ luôn trông coi trong biệt viện.” Mới đầu lúc đến Vinh Đô, gã chưa từng nghĩ chuyện biệt viện, lại chờ đến sau khi a cha đến mới đến biệt viện xem thử, không ngờ cả nhà Văn thúc lại luôn trông coi ở đó.


Thanh Dao nghĩ kỹ, sau đó lắc đầu, Thanh Dực cũng không cảm thấy kỳ quái, dẫu sao Thanh Dao lúc đó chỉ có 3t, cũng không phải thường xuyên đến biệt viện chơi, nào còn nhớ nhiều như thế.

Phó Vọng Niên im lặng theo bên người Thanh Dao, hắn lúc này chỉ có yên lặng nghe họ nói là được, hắn không cảm thấy hắn như là người ngoài. Hắn chỉ cảm thấy chỉ cần bồi bên người Thanh Dao, hắn liền có một gia đình.

Tay áo trên tay như bị nắm chặt, Phó Vọng Niên cúi đầu liền nhìn thấy mặt nghiêng hơi trắng bệt kia. Nắm chặt tay Thanh Dao, chậm rãi truyền ấm áp trong tay cho ngón tay lạnh băng kia.

Thanh Dao ngẩng đầu nhìn Phó Vọng Niên, nhìn thấy nhu tình trong mắt đó, sau đó dần dần không cảm thấy sợ hãi nữa, nắm lại tay to ấm áp kia.

Bốn người yên lặng đi đến một hướng, thẳng đến một cửa lớn độc đáo, chỉ ngoài cửa cũng nhìn ra được thanh nhã của viện tử này.

Thanh Dao tim đập đột nhiên tăng nhanh, nghĩ đến sắp có thể nhìn thấy a cha và cha xa cách 18 năm liền cảm thấy trong lòng sớm đã không bình tĩnh được. Không biết a cha và cha mấy năm này sống thế nào, cũng không biết họ còn nhớ y không.

Nhiều loại suy nghĩ cùng tuôn lên, Thanh Dao phát hiện đầu y một mảnh hỗn loạn, y muốn lập tức vọt vào đi xem họ, y lại sợ loại cảm giác này.

Phó Vọng Niên yên lặng nhìn Thanh Dao, hắn từ nhỏ đã chưa từng gặp cha mẹ, nên sẽ không biết cảm nhận của Thanh Dao, nhưng hắn hi vọng có thể cho Thanh Dao chút sức mạnh. Thời gian này có Thanh Dao làm bạn là lúc hạnh phúc nhất đời này của hắn, hắn sẽ luôn đi tiếp cùng Thanh Dao.

Thanh Dực tiến lên gõ khoen cửa, chốc lát sau cửa mở ra, một nam nhân trung niên mặt mày hiền từ xuất hiện bên kia cửa lớn.

Đó chính là Văn thúc trông coi biệt viện này, nhìn thấy Thanh Dực liền nói: “Thiếu gia về rồi.”

Thanh Dực gật đầu: “Ừ, tiểu thiếu gia cũng về rồi.”

Văn thúc ngây người nhìn phía sau Thanh Dực, sau đó nhìn thấy Thanh Dao khuôn mặt tương tự phu nhân Phượng Liên, run giọng nói: “Tiểu thiếu gia.”

Thanh Dao nhìn thấy nam nhân có chút quen mặt kia, sau đó lại nghe thấy một tiếng “tiểu thiếu gia” như vậy, tuy không phải rất nhớ chuyện lúc nhỏ, nhưng có chút ký ức mơ hồ lại làm y biết nam nhân đứng trước mắt này hẳn chính là Văn thúc lúc nhỏ cùng y và ca ca chơi đùa.

Thanh Dao khẽ gọi: “Văn thúc, con là, Thanh Dao.”

Văn thúc nâng tay phải lên, dùng tay áo gạt nước mắt, thật sự là tiểu thiếu gia, không ngờ nhiều năm trôi qua như thế, lại sẽ chờ được khoảnh khắc cả nhà đoàn viên.


Nhìn thấy Phó Vọng Niên bên người Thanh Dao, sau đó lại nhìn búi tóc trên đầu Thanh Dao, hỏi: “Vị này chắc là cô gia đi?”

Sắc mặt Thanh Dao có chút hồng, lại nhẹ nhàng gật đầu, Phó Vọng Niên lúc này cung kính nói: “Chào Văn thúc, ta tên Phó Vọng Niên.”

Văn thúc vui vẻ gật đầu, không ngừng nói: “Ừ, ừ, không ngờ nhiều năm không gặp như vậy, tiểu thiếu gia đã thành thân.” Sau đó lại nhìn Phượng cha phía sau có chút kỳ quái, nhưng lại không nói gì, ông là biết Phượng cha này, tuy hiện tại gương mặt thanh tú đứng đắn rất nhiều, nhưng vẫn không che được diện mạo lúc đầu của y.

“Văn thúc, đây là thúc thúc, lúc trước cũng từng đến đây chơi.” Thanh Dực giới thiệu Phượng cha phía sau với Văn thúc.

“Ồ, nhớ rồi, là tiểu công tử Phượng Điệp, mời vào mời vào.” Văn thúc không phải loại coi thường người khác, tuy biết Phượng cha là tú ông của Lương Phượng lâu kia, lại đối xử y như bình thường.

Viện của biệt viện Thanh phủ thanh tịnh trang nhã, trong viện trồng đầy hoa cỏ, lúc này chính là đua nhau nở rộ, đương nhiên này cũng chỉ là hoa thích hợp nơi mùa này.

Thanh Dao chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, hoa cỏ trong ký ức, bày biện trong ký ức, trong mơ hồ, chỉ làm y phân không rõ thật giả.

Ra khỏi viện liền là hành lang gấp khúc tinh xảo, trừ Bạch phủ, đây là lần thứ hai Phó Vọng Niên nhìn thấy hành lang gấp khúc phong cách cổ xưa như vậy, mấy hành lang gấp khúc cổ xưa này thật là chín khúc mười tám ngã rẽ.

Có điều này cũng làm hắn có chút không dám tin, không ngờ một phủ đệ tinh xảo như vậy lại chỉ là một biệt viện của Thanh phủ, cũng không biết Thanh phủ trước kia rốt cuộc có bao đồ sộ.

Thanh Dao dừng bước chân, nhìn sâu cái đình kia, trong đầu tựa hồ nghĩ đến một số đoạn ngắn, lại nháy mắt thoáng qua.

Văn thúc thấy mấy người không đi theo, liền dừng bước nhìn theo tầm mắt của Thanh Dao, sau đó cười nói: “Lúc trước tiểu thiếu gia không cẩn thận đẩy thiếu gia xuống trong hồ, sau đó khóc nói muốn đi cứu thiếu gia, tiểu thiếu gia còn nhớ không?”

Thanh Dao xoay đầu nhìn Văn thúc, sau đó lắc đầu, sau đó nhìn Thanh Dực, lại thấy Thanh Dực tươi cười đầy mặt.

“Văn thúc nói đều là thật, nhớ lúc đó còn vì vậy cảm mạo, sau đó tiểu Dao lại khóc kéo đi chơi.”

Thanh Dao thẹn đỏ mặt, sao y biết y lúc đó lại sẽ làm loại chuyện này, ca ca đã bệnh, còn muốn kéo ca ca đi chơi.

PhóVọng Niên nhẹ nhàng nhếch ra một nụ cười, hóa ra Thanh Dao lúc nhỏ cũng là mộtđứa bé nghịch ngợm như thế!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.