Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp

Chương 14: Mua đồ


Đọc truyện Về Cổ Đại Làm Đầu Bếp – Chương 14: Mua đồ

Hai người đến tiệm, chủ tiệm nhìn thấy là Phó Vọng Niên, không có như mấy người lúc đầu kia kinh ngạc khi nhìn thấy Phó Vọng Niên, khoảng thời gian này cải biến của Phó Vọng Niên cũng xem như là lan truyền cả trấn Hoa Dương, hiện giờ nhìn thấy hắn cũng chỉ vẻ mặt bình tĩnh.

Lễ độ mở miệng hỏi: “Là muốn mua quần áo thế nào?”

Phó Vọng Niên xoay đầu nhìn Thanh Dao nói: “Tiểu Dao, ngươi chọn hai bộ thích đi.”

Nghi hoặc nhìn Phó Vọng Niên, Thanh Dao nói: “Ta có quần áo, không cần mua.”

“Chúng ta lần này đi xa cũng không biết lúc nào sẽ trở về, vẫn là mua thêm hai bộ dự bị tốt hơn.”

Nghe thấy Phó Vọng Niên nói như vậy, Thanh Dao liền chọn hai bộ, Phó Vọng Niên nhìn thấy màu sắc của hai bộ quần áo, cũng cảm thấy xanh là và xanh dương đậm thích hợp với Thanh Dao.

Chủ tiệm gói hai bộ Thanh Dao chọn xong, sau đó đưa cho Thanh Dao, Phó Vọng Niên thì lấy túi tiền ra trả, sau đó cùng Thanh Dao đi ra ngoài.

Hai người vừa đi vừa nghĩ còn thiếu gì, Phó Vọng Niên đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng có chút quen mắt, ngẩng đầu nhìn người tới, lại là nam nhân vừa bắt đầu đã nói hắn phải đối đãi Thanh Dao cho tốt.

Nam nhân đi thẳng đến trước mặt hai người, trước tiên là nhìn Phó Vọng Niên một cái, sau đó nhìn Thanh Dao.

Phó Vọng Niên chỉ nhìn thấy Thanh Dao tựa hồ cũng là rất ngạc nhiên khi nhìn thấy nam nhân, liền biết Thanh Dao và nam nhân này hẳn đã không còn quan hệ gì.

Thấy dáng vẻ nam nhân như là có lời muốn nói, Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao một cái, Thanh Dao vẻ mặt mờ mịt, liền nói với Thanh Dao: “Tiểu Dao, đây là bằng hữu của ngươi đi, vậy các ngươi nói chuyện, ta đến trong tiệm xem thử trước.”

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên, nhìn thấy Phó Vọng Niên chỉ chỉ tiệm phụ kiện bên cạnh, lại nhìn nam nhân đứng trước mặt họ, sau đó gật đầu với Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên lúc này mới đi đến tiệm phụ kiện, lại để lại cho nam nhân một ánh mắt không được đánh chủ ý với Thanh Dao.

Nam nhân tựa hồ không ngờ sẽ nhận được ánh mắt như vậy, có phút chốc chưa phản ứng kịp, hồi thần thì nhìn Thanh Dao, sau đó nói: “Thanh Dao, nghe nói ngươi muốn cùng hắn đi Vinh Đô.”

Thanh Dao nhàn nhạt đáp: “Ừm.”

“Ngươi cho rằng hắn là thật sự thay đổi rồi sao?”

Thanh Dao nhìn nam nhân, tựa hồ không nghĩ tới người này sẽ nói ra lời như vậy, sau đó đáp: “Chỉ cần bản thân ta rõ hắn có thay đổi không là được.”


“Ngươi tựa hồ thay đổi rồi?”

“Ta luôn đang thay đổi, chỉ là ngươi không phát hiện mà thôi. Không có chuyện gì nữa, ta phải đi, phu quân ta còn đang chờ ta.”

Không nghe thấy nam nhân nói nữa, Thanh Dao liền từ bên hông đi qua, Phó Vọng Niên lúc này đã ra khỏi tiệm phụ kiện, Thanh Dao liền trực tiếp đi đến Phó Vọng Niên.

Nam nhân đứng tại chỗ không quay đầu, lại cũng không có động tác.

Anh hối hận rồi, từ lần trước khi gặp Phó Vọng Niên, anh đã hối hận rồi, anh tưởng Phó Vọng Niên chỉ là thay đổi nhất thời, lại là không ngờ lại là thay đổi cả Thanh Dao đều nhìn thấy.

Thanh Dao, nếu ba năm trước, ta lúc đó đứng ra, chúng ta hiện tại sẽ không phải kết quả như vậy đi!

Nếu lúc đó không phải bởi vì trong lòng ta quấy phá, hiện tại nam nhân đứng bên cạnh ngươi hẳn là ta đi!

Hóa ra đã bỏ lỡ chính là thật sự bỏ lỡ rồi, cũng không cách nào vãn hồi nữa.

Phó Vọng Niên im lặng chờ Thanh Dao đến, nhìn thấy Thanh Dao lúc nhìn thấy hắn trên mặt hơi lộ ra ý cười, trong lòng hơi yên tâm.

Hắn luôn biết có một nam nhân có tình cảm khác với Thanh Dao, cũng biết nam nhân đó là người Thanh Dao đã từng thích.

Vừa nãy lúc nhìn thấy hai người gặp nhau, trong lòng hắn kỳ thật là rất muốn đẩy người đó ra, nhưng hắn biết hắn không thể làm như vậy.

Thanh Dao đã nói qua với hắn y thích hắn, Phó Vọng Niên biết cuộc sống lúc trước của Thanh Dao, có thể làm Thanh Dao nói ra câu như vậy, liền nói rõ trong lòng Thanh Dao thật sự có hắn, nên hắn hiện tại chỉ hi vọng có thể từ từ tiến vào chiếm giữ trong lòng Thanh Dao, đến khi trong lòng Thanh Dao chỉ còn lại hắn.

Phó Vọng Niên nhìn Thanh Dao đi đến bên người, hỏi: “Các ngươi nói xong rồi?”

“Ừm, chúng ta tiếp tục mua đồ đi!” Thanh Dao tiến lên đón lấy bọc đồ trên tay Phó Vọng Niên, sau đó sóng vai tiếp tục đi tới trước.

Thanh Dao nhìn Phó Vọng Niên cao to cường tráng bên cạnh, trong lòng chỉ cảm thấy ngọt ngào ấm cúng.

Y vừa nãy tưởng lúc gặp lại nam nhân đó y sẽ bối rối như lúc đầu, nhưng không nghĩ đến trong lòng y sẽ là bình tĩnh như thế.


Thanh Dao biết y hiện tại có thể bình tĩnh nói chuyện với nam nhân như vậy, là bởi vì trong lòng y hiện tại chỉ còn lại Phó Vọng Niên bên cạnh, Phó Vọng Niên đến từ dị thế này.

Ba năm trước y cũng từng hận, nên sau khi gả cho Phó Vọng Niên y liền không gặp lại nam nhân, gặp lại không phải kẻ thù thì là người xa lạ.

Thanh Dao hiện tại chỉ là hi vọng có thể bắt lấy người bên cạnh này, hạnh phúc này, nên y cũng nguyện ý quên mọi thứ lúc trước, buông hết mọi thứ lúc trước, học yêu một người xứng đáng.

Phó Vọng Niên nhìn thấy Thanh Dao luôn ngây ngốc nhìn hắn, trong mắt còn lộ ra rất nhiều cảm xúc không thể giải thích, cúi đầu hỏi: “Sao vậy?”

Thanh Dao lắc đầu, nhìn Phó Vọng Niên, thấp giọng nói: “Ta chỉ là đang nghĩ, gặp được phu quân thật tốt.”

Phó Vọng Niên trước giờ không biết lỗ tai hắn có linh như vậy, lại cảm thấy xung quanh chỉ có câu thấp này của Thanh Dao lặp lại trong đầu.

Hắn biết Thanh Dao luôn ít lời, có thể làm Thanh Dao nói ra câu này, vậy chính là cố gắng lớn nhất của Thanh Dao.

Có lẽ Thanh Dao hiện tại còn không biết làm sao biểu đạt tình cảm của y, nhưng Phó Vọng Niên lại phát hiện Thanh Dao đang từng bước đi tới hắn.

Thấp giọng nói bên tai Thanh Dao: “Ngươi bước một bước tới ta, chín mươi chín bước còn lại để ta bước tới ngươi.”

Thanh Dao không hiểu nhìn Phó Vọng Niên, y quả thật không hiểu ý lời này của Phó Vọng Niên.

Phó Vọng Niên mỉm cười nhìn Thanh Dao: “Không có gì, ngươi chỉ cần làm chuyện ngươi cảm thấy vui vẻ là được.”

Có những chuyện Thanh Dao không biết để hắn đến dạy là được, Thanh Dao đã định trước là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.

May mà lộ trình trấn Hoa Dương đi Vinh Đô cũng chỉ bốn năm ngày, Phó Vọng Niên cũng rất nhanh đã chuẩn bị xong đồ trên đường cần.

Nhưng lúc chuẩn bị xong mấy thứ này, nhìn thấy Thanh Dao có chút thất thần, Phó Vọng Niên hỏi: “Thanh Dao, còn sót đồ gì không?”

Thanh Dao lắc đầu: “Không, ta chỉ muốn đi thăm bọn ca ca được không?”

Phó Vọng Niên đáp: “Đương nhiên được, lát nữa ta đi cùng ngươi, ta cũng chưa từng gặp ca ca!”


Chờ sau khi Phó Vọng Niên thu thập đồ mua về xong, hai người liền cùng đến nhà ca ca Thanh Dực của Thanh Dao.

Lúc này hai tiểu hài đang vui vẻ chơi đùa trong sân, nhìn thấy có người vào, hai đôi mắt tròn bóng hiếu kỳ nhìn người đến.

Thanh Dao nhìn hai tiểu hài, cũng cảm thấy có chút xa lạ, từ sau khi gả cho Phó Vọng Niên, y không có cơ hội nào gặp được ca ca, y cũng không dám tùy tiện đến thăm ca ca, sợ ca ca sẽ nói lời phàn nàn gì.

Lan Hiên từ trong phòng đi ra liền nhìn thấy Thanh Dao đứng ở sân, cười nói: “Tiểu Dao, sao ngươi đến đây?” Nói với hai tiểu hài: “Đây là thúc thúc, mau chào.”

Hai tiểu hài quy củ chào: “Chào thúc thúc.” Mắt tròn bóng vẫn hiếu kỳ nhìn thúc thúc đẹp này.

Thanh Dao vui vẻ đáp, đưa hai bao kẹo trên tay cho hai tiểu hài, nói: “Đây là kẹo thúc thúc mua, xem thử ngon không?”

Kẹo đối với con nít mà nói không nghi ngờ gì là có hấp dẫn rất lớn, nhưng cha cũng từng nói không thể tùy tiện nhận đồ của người khác.

Hai đôi mắt chiếu sáng nhìn kẹo, lại nhìn Thanh Dao, sau đó lại nhìn Lan Hiên.

Lan Hiên lúc này cười nói với hai đứa con: “Thúc cho hai đứa, còn không cảm ơn thúc thúc.”

Có được đồng ý của cha, hai đứa nhỏ vui vẻ nhận lấy kẹo, lại cũng không quên nói: “Cảm ơn thúc.”

“Ngoan, thật ngoan.” Thanh Dao mỉm cười sờ tóc mềm của hai đứa nhỏ.

Phó Vọng Niên lúc này chỉ là im lặng ở một bên nhìn màn này, đáy lòng cảm thấy nếu hôm nào trong nhà cũng có mấy đứa nhỏ, nói không chừng Thanh Dao chính là một người cha tốt như vậy.

Lan Hiên nhìn thấy Phó Vọng Niên tựa hồ có chút bất ngờ, có điều rất nhanh liền khôi phục thần sắc, lễ độ nói: “Đệ phu cũng đến.”

Phó Vọng Niên hồi thần, lễ độ gật đầu với Lan Hiên, sau đó phóng ánh mắt trên người phu lang thân ái của hắn.

Lan Hiên lúc này nói: “Vào nhà ngồi trước.” Nói xong liền đi vào trong nhà, sau đó bưng ấm trà lên rót trà cho hai người.

Thanh Dao và Phó Vọng Niên trước sau vào nhà, ở bên cạnh tìm cái ghế ngồi xuống, lúc này truyền tới tiếng non nớt của con nít, lại là gọi a cha.

Phó Vọng Niên nhìn sân, lại là một nam nhân bộ dáng dương quang tráng kiện, lông mày rậm, một thân bắp thịt chắc khỏe.

Nam nhân vào sân ôm hai đứa nhỏ, cười lớn một tiếng, sau đó nói: “Ở trong nhà có ngoan ngoãn nghe lời cha không?”

Hai tiểu hài cùng lúc trả lời: “Có, vừa nãy có một thúc thúc đến, mua kẹo cho bọn con.”


“Vậy có cảm ơn thúc thúc không?”

“Có, thúc thúc còn nói bọn con ngoan.”

“Vậy a cha hiện tại có chuyện muốn nói với thúc thúc, hai tiểu bảo bối chơi trong sân trước.”

Nam nhân buông hai đứa nhỏ ra, sau đó bước lớn đi vào nhà, nhìn thấy người đến lại là Thanh Dao còn có Phó Vọng Niên, tựa hồ cũng có chút bất ngờ, trực tiếp đi đến bên cạnh Thanh Dao, có chút kích động nói: “Tiểu Dao, dạo này tốt không?”

Không phải Thanh Dực kích động, mà là gã thật sự rất lâu rồi không gặp qua Thanh Dao, đối với đệ đệ này trong lòng gã có rất nhiều ân hận.

Nhưng gã cũng không có cách, chuyện ba năm trước gã cũng từng muốn ngăn cản, nhưng tình huống lúc đó không cho phép gã đi ngăn cản.

Thanh Dao nhìn thấy Thanh Dực vào, sớm đã đỏ hốc mắt, run rẩy cơ thể đứng lên, có chút nghẹn ngào gọi: “Ca.”

Phó Vọng Niên lại ở bên nhìn cũng không phải rất rõ chuyện của hai người, tình cảnh này trông có vẻ như là nhiều năm không gặp.

Khoảng cách hai nhà gần như vậy, lại còn sẽ xuất hiện chuyện như vậy, xem ra tám phần không thoát khỏi liên can với tên kia.

Chưa từng nghĩ chuyện trong đó còn có như vậy, trong lòng Phó Vọng Niên chỉ cảm thấy chua chát, người thân như vậy lại là xa lạ như vậy, thật không biết tên kia là khốn nạn đến mức gì.

Thanh Dực nhìn đệ đệ sắc mặt hồng hào, hơn nữa cả người trông có vẻ cũng không gầy gò như lần trước gã nhìn thấy, trong lòng khẽ thở phào.

Lại xoay đầu nhìn Phó Vọng Niên, đôi mắt lại là như có sinh mạng gắt gao nhìn chăm chú mắt Phó Vọng Niên, lại nhìn thấy đôi mắt chân thành của Phó Vọng Niên, lâu sau mới nói: “Đệ phu đây là hiếm khi đến một chuyến, không biết là vì chuyện gì?”

Phó Vọng Niên nhướng mày, không ngờ tính tình Thanh Dực này còn thật trực tiếp, tức thì cũng thẳng thắn nói: “Tiểu Dao nói muốn đến thăm ca ca và ca phu, còn có hai cháu ngoại, ta cũng chỉ cùng Thanh Dao đến thăm thôi.”

Thanh Dao và Lan Hiên đứng một bên không nói, Thanh Dực lại là nhíu cặp mày kiếm, nói: “Vậy đúng là cảm tạ đệ phu cùng tiểu Dao đến.”

Phó Vọng Niên trong lòng cũng biết Thanh Dực khẳng định là bởi vì chuyện trước kia mới sẽ có vẻ mặt như vậy, cũng vờ như không biết chuyện này, nhàn nhạt nói: “Tiểu Dao là phu lang ta, đi cùng tiểu Dao tất nhiên là chuyện bình thường.”

Mày nhíu lại của Thanh Dực đột nhiên giãn ra, đáy lòng nghĩ có lẽ Phó Vọng Niên này hiện tại là thật lòng thay đổi, vì sao không hảo hảo nhìn người như vậy đối xử Thanh Dao.

Về thay đổi của Phó Vọng Niên, Thanh Dực cũng nghe qua, vô luận là bên ngoài, hay phu lang nhà mình cũng nói qua một ít, hiện giờ nhìn kỹ, Thanh Dực cũng biết chuyện này là thật.

Ánh mắt và ngôn hành cử chỉ của một người là làm sao đều sẽ mang chút mùi vị ban đầu, nhưng Phó Vọng Niên này lại là thay đổi triệt để.

Đôi mắt như là lộ ra rất nhiềuchuyện, im lặng nhìn, ngôn hành cử chỉ trầm ổn không kém một nam nhân trungniên thành thục ổn trọng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.