Đọc truyện Về Cổ Đại Kiếm Tiền Để Làm Sâu Gạo – Chương 9: Chuơng 8
Lần này Vĩnh Xuân Lầu khai trương có muốn mang một vài món đồ đặc biệt ra để đấu giá, hi vọng các vị khách quan ủng hộ.” Huyền thiếu cũng không để ý đến nét mặt khiếp sợ của những người khác mà tiếp tục nói, trong con ngươi tràn ngập mưu toan.
“Mang đồ ra đây đi.” Nghiêng mắt nhìn kẻ đang khổ sở nhịn cười trước mặt nàng có chút bất đắc dĩ nói, nếu không sai tiểu nha đầu này đi e nàng không nhịn nổi mà cười ra tiếng thì hỏng hết chuyện.
“Ha ha ha, Tiểu Anh mang đồ ra cho tiểu thư đi, ta thực không thể ra đó nữa rồi” Vừa vào đến nơi Tề Thu đã cười đến trời đất nghiêng ngả, nhớ tới vẻ mặt thâm tình lúc đó của tiểu thư thật là…
“Ngươi lại đẩy việc cho ta làm rồi, thật là không hiểu nổi ngươi cũng đi theo nàng lâu rồi sao mãi còn chưa thích ứng được chứ?” Tiểu Anh lắc đầu ngán ngẩm, xem ra không phải ai cũng có định lực thích nghi với tiểu thư như mình. Nói vậy nhưng nàng cũng nhanh chóng cầm một cái khay được che vải đỏ bước ra ngoài đứng phía sau Huyền thiếu.
“Ở đây ta có ba tấm thẻ, một huyền, một vàng và một bạc đây là ba tấm thẻ đặc biệt của Vĩnh Xuân Lầu Hôm nay bản công tử sẽ bán đấu giá chúng, nếu ai sở hữu một trong ba tấm thẻ sẽ được ưu đãi riêng.” Huyền thiếu gạt bỏ tấm vải trùm lên chiếc khay, chỉ thấy trên đó có ba tấm thẻ, trên mặt có khắc hoa văn và ở giữa có tên Vĩnh Xuân Lầu.
“Đầu tiên là tấm thẻ màu bạc, sở hữu chiếc thẻ này sẽ được phép bước lên lầu hai của bổn tiệm vào căn phòng thứ ba từ phải sang. người chủ phòng sẽ có chế độ phục vụ đặc biệt, không cần báo trước cũng có thể tùy ý đến dùng bữa. Hơn nữa vì chỉ có duy nhất một thẻ nên căn phòng này chỉ thuộc về duy nhất một người đó là chủ nhân của chiếc thẻ bạc, vị chủ nhân phòng này sẽ được giảm năm phần trăm phí phải thanh toán. Hơn nữa sẽ được thử những món ăn mà chỉ chủ nhân của một trong ba tấm thẻ mới có cơ hội dùng. Giá khởi điểm là một ngàn lượng bạc.” Huyền thiếu cười nhạt nói, trong lòng thầm tính toán đã sắp đến lúc làm sâu gạo rồi.
“hai ngàn lượng.”
“Ba ngàn lượng…… ” Hàng loạt giá cứ vậy mà bị mọi người đưa ra, ai mà không muốn có ưu đãi này, hơn nữa có được một trong ba tấm thẻ cũng là một cách để họ thể hiện thân phận địa vị xã hội tại kinh thành này.
“Ba vạn lượng” Trong ba người đàn ông ở chiếc bàn gần cứ sổ lên tiếng khiến mọi người nhất loạt im lặng.
“Xem ra không ai trả giá cao hơn nữa rồi, chúc mừng vị công tử này đã giành được thẻ bạc của bổn tiệm.” Huyền thiếu ở phía trên cười nói, bàn tay trắng nõn cầm lấy tấm thẻ bạc, dùng chút nội lực phi xuống, chiếc thẻ nằm gọn gàng trước mặt vị công tử khiến mọi người trố mắt, quả thực là võ công cao thâm khó lường.
“Quả thật là võ công cao cường, xem ra cũng chỉ có Diễm Vương mới có thể so tài cùng hắn. Vị công tử kia lên tiếng cảm thán, vốn hắn nghĩ rằng mình chỉ có thể bại trong tay tiểu tử kia thôi, giờ nhìn thấy võ công cao thâm của Huyền thiếu này hắn không nhịn được cảm thấy bị đả kích thật lớn. Hắn không ngừng ý vị thâm trường nhìn về khuôn mặt lạnh băng đen xì bên cạnh khuôn mặt giảo hoạt vô cùng.
“Tiếp theo là tấm thẻ vàng, tấm thẻ này cũng có ưu đãi như vậy, chỉ khác là nó áp dụng cho căn phòng thứ hai từ phải sang. Hơn nữa quý khách có tấm thẻ này sẽ được giảm mười phần trăm số ngân lượng cần thanh toán. Hơn nữa còn có thể tùy ý mời bất kỳ vị cô nương nào trong thanh lâu sắp tới Hàn gia khai trương tới để đàn giải khuây. Nhưng điều kiện tiên quyết là không được có hành động vô lễ vì cô nương nhà chúng tôi là chỉ bán nghệ không bán thân, nếu như có làm gì quá phận vậy thì tự chịu hậu quả. Giá khởi điểm tấm thẻ là năm ngàn lượng.” Huyền thiếu vừa nói xong không khí đã bắt đầu sôi sục, ai ai cũng thi nhau trả giá.
“Tốt hơn hết là huynh nên mua tấm thẻ này đi, tấm thẻ cuối cùng kia đệ nhất định phải lấy được.” Nam nhân lạnh lùng đột nhiên nói với người bên cạnh, câu nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng lại mang ý uy hiếp rõ ràng.
“Sáu vạn lượng.” Nghe đệ đệ mình nói như vậy nam nhân ngồi bên cạnh đành cay đắng mở miệng, phải biết rằng hắn tuy rằng thân phận địa vị đều cao hơn nhưng cũng chưa bao giờ giám khiêu khích tiểu đệ này. Chỉ cần hắn muốn làm trái ý vị đệ đệ này thì chắc chắn sẽ bị chỉnh đến thê thảm mà cuối cùng đều phải nhận sai về mình.
“Lại là một vị khách nữa ở bàn này, ta thật nghi ngờ ba tấm thẻ này đều rơi vào tay các vị mất.” Huyền thiếu miệng cười một lần nữa mang tấm thẻ màu vàng phi đến trước mặt người vừa ra giá. Hôm nay thu được nhiều bạc vậy quả là nằm ngoài dự đoán của nàng, nếu không có những kẻ ném tiền qua cửa sổ như vậy thì sao nàng kiếm tiền như vậy đây.
“Đây là chiếc thẻ cuối cùng, thẻ huyền kim. Có nó sẽ giành ưu đãi hệt như có được hai tấm thẻ trước đó, chỉ khác là sẽ sở hữu căn phòng thứ ba từ phải sang. Thêm nữa là nếu như quý khách không muốn tới đây thì bổn tiệm sẽ mang thức ăn tới tận nơi người đó yêu cầu. Và chủ nhân của thẻ này sẽ được giảm hai mươi phần trăm phí thanh toán. Giá khởi điểm là một vạn lượng.” Huyền thiếu giới thiệu, đôi mắt không tự chủ được đảo qua chiếc bàn ở giáp cửa sổ kia. Nàng rất tò mò muốn biết họ có tiếp tục ném tiền đi không?
“Mười vạn lượng.” Quả nhiên còn chưa đợi mọi người trả giá một giọng nói đã vang lên khiến những người có ý định với chiếc thẻ hoàn toàn chết tâm.
“Quả nhiên lại là vị khách ở bàn này.” Huyền thiếu hơi nghiêng đầu mang tấm thẻ phi xuống dưới cũng không để ý đến khuôn mặt người kia. Nàng nói lời cáo từ rồi đi vào phía trong một cách nhanh chóng.
Buổi khai trương kết thúc hoàn mỹ, không cần nói cũng biết danh tiếng của Vạn Xuân Lầu chắc chắn sẽ nổi bật khắp kinh thành trong những ngày tới như thế nào.
Vừa thấy Huyền thiếu rời đi, người vừa lấy được tấm thẻ huyền kim lập tức đuổi theo, hai người kia thấy vậy cũng lập tức chạy theo. Nhưng họ vừa ra đến cửa đã không thấy bóng dáng Huyền thiếu đâu, nam nhân kia tức giận vỗ mạnh vào một gian hàng gần đó khiến nó hoàn toàn sụp đổ.