Bạn đang đọc Về Chung Nhà Với Chú FULL – Chương 54: Anh Ấy Cũng Tức Giận Sao
Convertor: Vespertine – Editor: An Devy
Vừa bước vào cửa công ty, nhân viên bảo vệ đã nhìn Nguyễn Nhuyễn chăm chú nhưng không cản cô lại.
Người phụ nữ ở quầy lễ tân mỉm cười và đứng dậy.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho bạn?”
“À…” Nguyễn Nhuyễn hơi bối rối, cô muốn tìm Phó Thanh Hành, còn muốn tạo bất ngờ cho anh… nhưng nếu giờ gọi điện cho anh thì chẳng còn sự bất ngờ nào cả.
Người đối diện kiên nhân đợi cô gái nhỏ đáp lời, trong lúc đó cũng nhìn lướt qua cả người cô.
Người con gái mặc áo phông ngắn tay màu trắng kết hợp với váy đen ngắn làm lộ ra bắp chân trắng trẻo nhỏ nhắn cùng mắt cá chân tinh tế.
Cô đi một đôi giày trắng và cầm túi đeo vai màu đen.
“Em tìm Phó Thanh Hành, có thể lên gặp được không?”
“Phó tiên sinh? Xin lỗi, chúng tôi không nhận được thông báo Phó tiên sinh có khách tới thăm.” Người phụ nữ thái độ lễ phép, cười cười.
Nguyễn Nhuyễn thất vọng, cô buồn buồn lấy điện thoại ra.
“Làm phiền một chút.” Giọng nói từ phía sau vang lên, Nguyễn Nhuyễn quay lại, cô nhìn thấy Sở Quỳnh.
“Sở tổng.”
“Còn nhớ chị không?” Sở Quỳnh quay ra nhìn cô, cười nói.
Không giống như lần gặp mặt đầu tiên, hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ, mái tóc xoăn cũng được xõa tự nhiên.
“Em nhớ…”
“Tới tìm Phó ca sao?”
“Vâng… Muốn tạo ngạc nhiên cho anh ấy nên…”
Sở Quỳnh cười vui vẻ, “Đi lên cùng chị nhé?”
“Vâng.” Cô gái nhỏ gật gạt đầu.
Người phụ nữ ở quầy lễ tân nhìn hai người đi vào thang máy, cúi đầu nhanh chóng gửi tin nhắn cho chị em tốt làm việc ở tầng trên, [Chị em tốt, chúc mừng, sắp thất tình rồi đấy.]
“Lần trước còn chưa giới thiệu đàng hoàng, chị tên là Sở Quỳnh.” Sở Quỳnh là người mở miệng trước.
“Em là Nguyễn Nhuyễn, Nguyễn có bộ Nhĩ và Nguyên.” Cô gái nhỏ thẹn thùng.
“Lưu số điện thoại được không? Có cơ hội chị em mình đi dạo phố.” Đối phương vẫn cười.
“Được chứ ạ.”
Thang máy đi thẳng lên tầng 28.
Vừa bước ra khỏi thang máy, đập vào mắt người con gái là phong cách bài trí rất đơn giản nhưng không kém phần hiện đại.
Có kính trong suốt phân chia không gian cá nhân, bàn ghế màu trắng sạch sẽ, sáng sủa.
“Sở tổng.”
“Sở Mộ đâu.”
“Tổng giám đốc ở trong phòng họp cùng với các giám đốc phòng ban, có cả Phó tiên sinh nữa.” Người phụ nữ kia nói.
“Đi tìm Phó tiên sinh, bảo anh ấy tạm dừng…”
“Không cần…” Nguyễn Nhuyễn giật mình, cô vội giữ cánh tay Sở Quỳnh.
“Sao em?” Sở Quỳnh nhìn cô.
“Em không sao, cứ để anh ấy làm việc trước.
Chị đang bận sao?” Cô gái nhỏ thành thật trả lời.
Sở Quỳnh dẫn cô đến ngồi ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi.
“Chị á? Không bận gì đâu, công việc gần như đã bàn giao xong rồi, hí hí.” Sở Quỳnh bỗng nhiên cười đầy ẩn ý.
“Này! Lý Duy!” Cô ấy vẫn tay với một người đàn ông mặc vest chỉnh tề vừa đi ra từ phòng họp.
“Sở tổng.”
“Họp xong chưa?”
“Vẫn chưa, hội nghị tạm dừng, tổng giám đốc đang tức giận, Phó tiên sinh cũng không vui.”
“Đám lão già bảo thủ! Cậu đi đâu đấy?”
“Em đi pha café cho Phó tiên sinh.”
“Ok, đi đi.”
“Anh ấy cũng đang tức giận sao?” Đột nhiên cô không thể tưởng tượng được người đàn ông lúc nào cũng cưng chiều, cười nói với cô khi tức giận sẽ như thế nào.
Nhưng chắc chắn sẽ rất dọa người.
“Em đi xem sẽ biết ngay.” Sở Quỳnh hất hất cằm, cô nhìn theo mắt người phụ nữ đến cánh cửa phòng họp bằng gỗ lim, vội lắc đầu.
Thư ký mang hai cốc trà hoa đến trước mặt hai người.
“Sở tổng, em gái xinh đẹp này là ai vậy?” Một người đàn ông tò mò mở miệng.
“Các cậu không sợ Phó tiên sinh chỉnh đốn các cậu sao?”
“Ối tình địch mạnh quá!!!” Người đó che ngực nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Cô gái nhỏ bị chọc cười, mấp máy môi cười rạng rỡ.
“Tình hình thế nào? Có ổn không?” Sở Quỳnh liếc qua vào người.
“Vẫn gánh được.
Nhưng mà đã lâu rồi khối lượng công việc không nhiều như vậy.
Thảm ở thang máy tầng 28 sắp hỏng rồi vì các phòng ban cứ vài phút lại ồ ạt lên đây.”
“Sáng nay Phó tiên sinh vừa về đã vội vã vào phòng họp ngay.
Cả anh ấy và Tổng giám đốc đều chưa ăn gì.
Hết họp này đến cuộc họp khác.”