Đọc truyện Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận – Chương 15
Tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào không biết, đất trời như thể bị bao phủ bởi một màu trắng tinh khôi, không thể dùng máy để đo lường được.
Họ lại khởi động xe.
Chiếc xe chạy trên đường con dốc được năm phút thì từ từ lao xuống một ngã rẽ chia làm hai hướng để trở về con đường song song với con dốc.
Tô Ly nhìn bản đồ.
Họ lượn quanh chỗ này nhưng không thể ra thẳng thung lũng.
Con đường có giới hạn, họ chỉ đến được một ngọn núi thấp.
Cô không biết mình đã đếm được bao nhiêu khúc cua.
Cô ngẩng đầu lên nhìn con đường quốc lộ bị bao phủ bởi những bước tường theo một góc độ khác.
Đoạn đường dài vắt ngang qua những ngọn núi.
Độ cao của những vách đá thẳng đứng phải lên đến một trăm thước.
Nếu ai đó chẳng may ngã từ trên xuống dưới, tỷ lệ sống sót của họ sẽ vô cùng thấp.
Suốt một quãng đường, ngoại trừ một vài cánh đồng, trạm điện và nhà dân là họ có thể nhìn thấy bằng mắt thường thì không có bất kỳ cột mốc đặc biệt nào như thể giữa rừng núi bao la chỉ còn lại chiếc xe của họ.
Bây giờ là hai giờ chiều.
Động cơ chuyển động của chiếc xe việt dã tạo ra những âm thanh trầm thấp.
Khi nó đến một hồ chứa nước đối diện khúc cua của con dốc thì âm thanh ấy đã dừng lại.
Họ đỗ xe tại chỗ.
Con đường phía trước càng ngày càng hẹp nên họ không thể đi qua.
Ba người ngồi trên xe vẫn chưa đi xuống.
Khương Tiến là người đầu tiên nhận ra có thứ gì đó bất ổn.
Anh ta chỉ về phía trước và ra hiệu cho Lăng Diệu: “Cậu nhìn kìa.”
Tô Ly nhìn theo.
Cách đó năm thước có một loạt dấu chân vội vã rải rác trên nền tuyết bên ngoài.
Nó không giống dấu chân của một người.
Những dấu chân trải dọc theo con đường bộ trên núi vắt ngang qua mặt đường và kéo dài đến con đường chật hẹp thì biến mất.
Thế nhưng có một con đường mòn dẫn xuống phía dưới, chỉ cách hai thước sẽ đến thung lũng thấp.
Con đường vắt ngang qua khe núi nhỏ chảy từ đập chứa nước bên kia rồi phân luồng di chuyển, không biết nó dẫn đến đâu.
Họ không cần suy nghĩ cũng biết chủ nhân của dấu chân này chắc chắn đã vào thung lũng.
Mà vị trí sâu nhất ở đó chính là phương hướng họ cần tìm.
Cả ba người trong xe đều hiểu, họ xuống xe trước.
Tô Ly mở sẵn camera.
Cô chĩa ống kính vào những dấu chân ở phía xa và từ từ lại gần để ghi lại tất cả hình ảnh trước mặt.
Lăng Diệu đứng ở ven đường, anh vịn vào một thân cây già cỗi đi xuống để thăm dò.
Lúc anh đang suy nghĩ anh không ý nên lúc xoay người lại đã va thẳng vào máy chụp ảnh của Tô Ly.
Anh di chuyển tầm mắt lên người cô, dừng lại vài giây rồi quay sang một bên, quay lưng lại với ống kính.
Trước kia Tô Ly đi điều tra, sẽ đưa nhiếp anh gia đi theo, đa số mục tiêu của cô đều từ chối phối hợp vì họ không muốn xuất hiện trước ống kính.
Đây là một loại thái độ không thích ánh sáng từ trong tiềm thức.
Mỗi người đều có điểm khác biệt.
Tô Ly không để ý, cô dời máy ảnh sang chỗ khác.
Lúc cô vượt qua anh, cô hỏi: “Anh muốn đi xuống sao?”
Lúc cô nói câu này thì Khương Tiến đã nhảy xuống trước.
Anh ta đứng trong cống nước phía dưới và yên lặng chờ đợi.
Cô lập tức quay sang nhìn Lăng Diệu để thăm dò ý kiến của anh.
Lăng Diệu dắt sợt dây xích của Tiểu Hắc.
Anh quay lại nhìn cô bằng ánh mắt như thể một vị lãnh đạo đang xem xét.
Anh nói: “Cô về xe đợi đi.”
Tô Ly không hề sợ hãi, cô ngẩng đầu nói: “Tôi muốn đi theo các anh.”
Anh chậm rãi thuyết phục: “Cô lên xe thì sẽ an toàn, con đường phía dưới rất khó đi.”
Tô Ly vẫn kiên trì với ý định của mình: “Chân của tôi không ngắn, tôi có thể đi.”
Anh tỏ vẻ lạnh lùng, chuyển sang lời hứa lúc trước của họ: “Cô có nhớ trước khi lên xe cô hứa với tôi thế nào không?”
Tô Ly thật sự đã quên mất.
Anh nhắc đến nó, cô vẫn rất khí phách mà đáp: “Không đi thì không đi.”
Mặc dù cô nói rất quả quyết nhưng cô không chịu yên phận ngồi trong xe.
Cô đứng tại chỗ và từ từ xoay người sáng xung quanh.
Cô giơ máy ảnh lên và tiếp tục quay lại những dấu chân trên nền tuyết, những hòn đá che phủ khe núi, con đường ở giữa sườn núi và rừng cây rậm rạp trên sườn núi.
Lăng Diệu chỉ dừng lại một lát.
Anh nhìn cô chăm chú, ánh mắt ấy sắp sửa xuyên thẳng qua camera.
Dưới sự giám sát của anh, Tô Ly hài lòng kết thúc cảnh quay thứ nhất.
Cô giải thích vài câu rồi bĩu môi trở lại xe.
Cô mở cửa xe ra, bước lên và đóng nó lại một lần nữa.
Lăng Diệu không đi ngay.
Anh đến gần phía sau và gõ lên cửa sổ.
Tô Ly hạ cửa sổ xuống.
Cô nhìn anh bằng vẻ mặt không hề thay đổi.
Cô khoanh tay trước ngực, để lộ sự bướng bỉnh và bực dọc.
Lăng Diệu cố ý phớt lờ điều đó.
Anh chỉ vào ghế ngồi phía trước và nói: “Ở đó có một bộ đàm.
Nếu có vấn đề gì cô hãy dùng nó để liên lạc với chúng tôi.”
Tô Ly nhìn về phía trước sau đó cô lại nhìn vào ngực anh bằng dáng vẻ y hệt như cũ.
“Các anh đi bao lâu?” Cô hỏi
“Không lâu.
Chúng tôi đến hiện trường quan sát một lát.” Anh tưởng cô sốt ruột nên anh đã cho cô một lời nói chắc chắn: “Lâu nhất là mười phút.
Đến lúc đó cảnh sát cũng tới rồi.”
Tô Ly ho nhẹ một cái nhưng vẻ mặt vẫn không có tia gợn sóng nào: “Tôi không sao.
Các anh cứ đi từ từ thôi.
Hai mươi phút cũng được.”
Lăng Diệu im lặng nhìn vào đôi mắt của cô.
Anh không nói linh tinh nữa.
Trước khi đi anh còn nói: “Khóa cửa cho kỹ vào.”
Tô Ly ngồi ngay ngắn rồi lén lút nhìn anh.
Cô thấy anh đến gần rào cản và cầm xích chó trên tay.
Anh không đi đường bình thường mà nhún người nhảy xuống.
Sau đó anh lập tức biến mất trên con đường.
Chẳng mấy chốc, không gian xung quanh đã chìm vào yên tĩnh.
Cô chỉ nghe thấy tiếng hít thở trong xe.
Mặc dù cô đoán được chủ nhân của chuỗi dấu chân ấy có thể là lũ tội phạm đang chạy trốn trong núi và bị mọi người truy đuổi, bọn chúng không thể quay lại đây nhưng Tô Ly vẫn đề cao cảnh giác.
Cô khóa cửa xe cẩn thận sau đó quan sát kỹ động tĩnh xung quanh.
Đúng lúc đó, tiếng chuông loáng thoáng và đứt quãng của bộ đàm đột ngột vang lên.
Tô Ly nhìn về ghế ngồi phía trước, ánh mắt rơi xuống bộ đàm trong xe.
Một giây sau, giọng nói ngắn gọn và mạnh mẽ của một người đàn ông truyền đến.
[Nghe rõ trả lời.
Nghe rõ trả lời…]
Tô Ly lau mồ hôi.
Cô nhích lên lấy nó xuống.
Một đầu của nó được nối với ăng ten.
Cô mò mẫn cái nút trên bộ đàm và dùng ngón tay cái ấn mạnh xuống.
Cô trả lời: [Sao thế?]
Sau khi cô đợi vài giây cô buông nó xuống.
Giọng điệu lưu loát của đối phương lại vang lên: [Không có gì.
Tôi chỉ muốn kiểm tra xem cô có yên phận ngồi trên xe đợi không thôi.]
Tô Ly siết chặt bộ đàm.
Cô lườm nó mấy lần mới trả nó về chỗ cũ và không thèm để ý đến nó nữa.
Cô rúc vào một góc định lướt điện thoại một lát thì cô phát hiện ở đây không có sóng cũng không có mạng.
Trong lúc nhàm chán.
Cô lại cầm tấm bản đồ chỉ cần nhìn đã thấy nôn nao để xác định lại vị trí và phương hướng hiện tại.
Hóa ra bên cạnh cô là các nhánh sông, khi nó chảy xuống sẽ tụ lại với nhau tại thành một dòng sông.
Con dốc vắt qua dòng sông Tinh Hà họ là đường tắt dẫn đến thị trấn Lưu Trì.
Tuy nhiên họ gặp phải một tình huống bất lợi là không thể đi bằng xe hơi chỉ có thể đi bộ.
Hơn nữa con đường ở giữa rất hẹp và gập ghềnh.
Diện tích núi rừng vô cùng rộng lớn, vì có tuyết rơi nên càng khó khăn hơn.
Tô Ly dần dần chìm vào dòng suy nghĩ.
Nếu họ tiếp tục theo đuổi những dấu chân kia, không biết cô có bị họ bỏ rơi ở đây vì cô là vật ngáng đường hay không.
Cô nhìn đôi bốt dưới chân.
Nó là đôi giày hôm qua cô đi khi cô ra ngoài, bây giờ nó đã lấm lem và trở nên trơn trượt vì dính tuyết nhưng cô vẫn có thể miễn cưỡng đi bộ được.
Bất kể thế nào, ngay cả khi họ xảy ra tranh cãi, cô cũng muốn ra đòn phủ đầu trước.
“Cốc cốc.” Đột nhiên có người cúi xuống gõ cửa từ bên ngoài.
Trong một không gian tĩnh lặng, điều ấy thật bất ngờ.
Tô Ly đột nhiên ngồi dậy.
Cô thấy bảy đến tám người đàn ông đang đứng bên ngoài.
Họ mặc quần áo đồng phục và áo khoác màu xanh đen, đội thêm một cái mũ tuyết rất dày.
Vẻ mặt nghiêm túc và cẩn thận.
Cô biết người đàn ông đầu tiên gõ cửa.
Đó là vị cảnh sát đã đến tìm cô để hỏi thăm.
Tô Ly đội mũ lên và mở cửa xe đi xuống.
Cô đoán cảnh sát Từ khoảng năm mươi tuổi, dáng vẻ chính trực và uy nghiêm.
Ông ấy hỏi thẳng: “Đây là xe của đội cứu hộ, Lăng Diệu và những người khác đâu?”
Tô Ly nghiêng đầu ra hiệu: “Họ xuống dưới rồi.
Chú là cảnh sát Từ sao? Xin chào.”
Cảnh sát Từ không thể không nhìn cô.
Ông ấy thấy cô hơi quen: “Cô là… Cô gái ngày hôm qua tên là Tô…”
Tô Ly gật đầu chào hỏi: “Tôi là Tô Ly.”
Cảnh sát Từ nghi hoặc: “Tại sao cô lại theo họ đến đây?”
Tô Ly biết cảnh sát không thích người ngoài dính vào quá trình phá án.
Cô kịp thời chỉ vào máy ảnh treo trên cổ và lấy một cái cớ: “Thật ra tôi là phóng viên, tôi thích chạy tin tức.
Tôi đến đây để theo dõi tội phạm.”
Cảnh sát Từ cau mày nhìn cô: “Cô không phải chó săn sao?”
Hôm qua lúc lấy khẩu cung, Tô Ly không nói rõ về nghề nghiệp của mình.
Dù sao nó cũng không phải nghề nghiệp được đánh giá cao, nếu nói ra thì chuyện xấu nhiều hơn chuyện tốt.
Cô đã rất vất vả để có được chỗ đứng trong lĩnh vực thám tử tối tăm này vì vậy cô đã buột miệng nói cô đang đào tin tức giải trí.
Bây giờ cô lại tự nói đỡ cho mình: “Tôi cũng chen chân vào tin tức thời sự.”
Cảnh sát Từ dứt khoát từ chối: “Chúng tôi không cần cô hỗ trợ.
Chúng tôi cũng có kỹ thuật chụp ảnh.”
Tô Ly nhìn về phía con đường núi, có một đội xe tuần tra đang đến gần.
Cô vẫn mỉm cười: “Cảnh sát Từ, tôi vẫn chưa nói cụ thể mà, ngài từ chối nhanh thật đấy.
Trước kia tôi đã đến rất nhiều nơi để đưa tin về các loại tin tức khác nhau.
Tôi có kinh nghiệm về phương diện đó nên cứ coi như tôi đang giúp đỡ các chú.
Về phần nội dung quay chụp là gì, tôi cũng giao lại cho các chú.
Ngoài ra nếu các chú không cho phép tôi sẽ không công khai nó.
Chú thấy như thế có được không?”
Cảnh sát Từ có rất nhiều kinh nghiệm.
Ông nhìn cô gái trẻ tuổi tên Tô Ly nhưng ông không dễ bị lừa.
Ông chìa tay trước mặt cô: “Cho tôi xem thẻ công tác.”
Tô Ly hơi sửng sốt: “Tôi quên đem theo.”
“Không có giấy tờ thì khỏi phải bàn.” Cảnh sát Từ chỉ ra điểm quan trọng: “Cô phải biết rõ phóng viên và chó săn không phải một nghề.
Cô có thể tùy tiện đến đây tìm tin tức sao? Hơn nữa cô không phải người Dương Lâm.”
Đối mặt với những nghi vấn liên tục được đặt ra.
Tô Ly cũng không lùi bước.
Cô từ tốn nói: “Mặc dù tôi không phải phóng viên chuyên nghiệp nhưng chuyện này có liên quan đến tôi.
Tôi không chọn nơi để săn tin càng không xem xét đến những vấn đề khác.
Tôi chỉ hy vọng các anh nhanh chóng bắt được tội phạm.
Vả lại, ngài đang theo đuổi vụ án này nhưng nơi xảy ra hành vi phạm tội không phải Dương Lâm phải không?”
“Đây là hai vấn đề khác nhau.” Cảnh sát Từ dừng lại một lát.
Ông không thể không nhìn cô thêm lần nữa: “Trước kia cô từng đến Dương Lâm rồi sao?”
Tô Ly không biết tại sao ông ta đột nhiên hỏi thế.
Cô cẩn thận lắc đầu: “Chưa từng.”
Cảnh sát từ nheo mắt lại: “Sao tôi cứ thấy cô quen quen nhỉ.”
Tô Ly vô cùng kinh ngạc.
Cô mỉm cười nói: “Có thể vì tôi có gương mặt phổ biến.”
Cảnh sát Từ lại hỏi: “Ba cô làm nghề gì?”
Tô Ly hồi hộp không trả lời.
Cảnh sát Từ nhìn chằm chằm cô một lúc lâu.
Ông ấy dần dần nhớ ra, ông thốt lên: “Cô biết Tô Lâm Kiệm không?”
Tô Ly đột nhiên căng thẳng.
Đối diện với vấn đề này, cô không muốn trả lời thẳng thừng là “Có.” Cô xem xét đến việc ông ấy là cảnh sát, hơn nữa mấy năm trước ba cô thật sự đã từng đến Dương Lâm.
Cô lờ mờ gật đầu.
Cảnh sát Từ thấy thái độ của cô thì ngớ ra một lát.
Sau đó ông ấy lập tức hiểu ra: “Ông ấy là ba cô.”
Tô Ly không thể nói dối nữa, cô thẳng thắn trả lời: “Đúng vậy.
Sao ngài lại biết ba tôi.”
Cảnh sát Từ bừng tỉnh, ông mỉm cười.
Vẻ mặt không còn nghiêm nghị và khó gần nữa.
Ông ấy xúc động kể: “Mười mấy năm trước, lúc ba cô vẫn là phóng viên truyền thông đã đến Dương Lâm để điều tra vụ việc của một nhà máy xả chất thải khó xử lý ra môi trường.
Lúc ấy tin tức này đã khiến xã hội hoảng loạn.
Sau đó nhờ hàng loạt báo cáo chuyên sâu tình hình mới dần lắng xuống.
Lúc đó tôi hợp tác với ba cô.
Ông ấy đã cho tôi xem ảnh của cô.
Đó là bức ảnh một cô bé mười tuổi tết tóc đuôi sam.”
Tô Ly nhớ lại tin tức ấy.
Cô nhớ trong nhật ký ba có nhắc đến một vị cảnh sát nhưng cô không ngờ lại là người ngay trước mắt.
Cô bình tĩnh lại và nói: “Thật trùng hợp.
Ngài có trí nhớ không tệ tí nào.”
Cảnh sát Từ lắc đầu, không tránh khỏi việc nhắc đến những chuyện đau thương: “Mấy năm nay tôi vẫn liên lạc với ba cô nhưng tôi không ngờ đầu năm lại xảy ra chuyện đó.
Sau này tôi mới biết.”
Nhắc đến chuyện này Tô Ly cảm thấy có lỗi: “Lúc ấy những thông tin liên lạc quan trọng của ba tôi bị mất, tôi chỉ có thể thông báo đến người tôi quen.”
Cảnh sát Từ gật đầu: “Tôi biết.
Ba cháu không phải người như thế.
Vụ án đó thế nào rồi?
“Vẫn đang điều tra.” Tô Ly đè thấp giọng.
Cô nghiêng đầu thấy càng ngày càng có nhiều nhân viên điều tra xuất hiện tại hiện trường.
Cô đành kết thúc cuộc nói chuyện và nghiêm túc nói: “Cảnh sát Từ, dưới vách núi có người xảy ra chuyện.
Ngài đến đó kiểm tra đi.”
Cảnh sát Từ có việc nên ông cũng không nói nhiều.
Ông gật đầu đang định đi xuống thì thấy xung quan là khu rừng với những bụi cây rậm rạp.
Ông lùi lại và hỏi cô: “Cô có biết cụ thể ở hướng nào không?”
Tô Ly do dự một lúc lâu, cô đề nghị: “Hay là tôi dẫn đường cho ngài nhé?”
Đối phương cũng không khách sáo.
Ông gọi vài người có kinh nghiệm đi xuống phía dưới.
Lúc này Lăng Diệu cũng vừa mới đến hiện trường.
Tiểu Hắc không kịp chờ đợi đã nhào đến chỗ có mùi máu tanh.
Người đó đã chết, cơ thể bị đông cứng hoàn toàn.
Người đó vừa nằm vừa vặn vẹo theo một tư thế quái dị.
Trên cơ thể có những đống tuyết rơi toán loạn nhưng vẫn không thể che dấu được vết máu bắt mắt tản ra từ dưới cơ thể.
Khương Tiến Lắc đầu: “Không cứu được nữa.”
Lăng Diệu lơ đãng nhìn qua hai lần.
Anh không yên tâm, giơ bộ đàm trong tay lên và gọi thêm lần nữa.
Đối phương không hề đáp lại như thể đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Khương Tiến nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cau có của anh và hỏi: “Cậu sao thế?”
Lăng Diệu cúi đầu trầm tư.
Sau đó anh nói với Khương Tiến: “Cậu ở đây, tôi phải quay lại xem một lát.”
Anh nói xong thì xoay người về, còn đi nhanh hơn lúc nãy rất nhiều.
Khương Tiến nói một cách khó hiểu: “Vừa mới đến mà cậu đã đi, cậu vội sinh con à?”.