Đọc truyện Về Bên Em Khi Đêm Đã Tận – Chương 11
Thời còn trẻ, số lượng đối tượng qua lại với Khương Tiến có thể đếm trên đầu ngón tay.
Đều là những cuộc tình đến cũng nhanh mà đi cũng vội.
Bây giờ anh ta đã đến tuổi trưởng thành không còn lông bông như hồi còn trẻ, chỉ cần tìm được một người phụ nữ có năng lực khiến cuộc sống yên ổn là được rồi.
Bây giờ anh ta bị câu nói của Tô Ly đâm cho một nhát.
Anh còn tưởng đường nhân duyên của mình đã đi vào ngõ cụt nhưng anh kịp thời phản ứng cô chỉ đang hù dọa anh nên anh không để bụng.
Anh ta thở phào nhẹ nhõm: “Người đẹp, nếu cô xem được nhân duyên thì cô xem thử cho anh Lăng một lần đi.”
Tô Ly phải mất hai giây để nghĩ xem anh Lăng là ai.
Lăng Diệu cau mày nói: “Sao cậu nói nhiều thế.”
Khương Tiến vẫn ra sức giật giây cho Tô Ly: “Cô biết xem tướng mà, có thấy được gì không?”
Mặc dù khi nãy Tô Ly chỉ nói linh tinh về chuyện của Khương Tiến nhưng trước kia cô đã từng nghiên cứu tài liệu có liên quan đến việc xem tướng số.
Trong đó chỉ nói ngắn gọn về khả năng thăng tiến trong sự nghiệp nên cô có hiểu biết một tí nhưng cô chưa bao giờ thử nghiệm lên bất cứ ai.
Nói về chuyện nhân duyên thì cô chẳng có kinh nghiệm gì cả.
Cô thấy anh tài xế cũng không có ý định quan tâm nên đã thản nhiên chém gió: “Chuyện này phải xem duyên phận còn duyên phận ra sao thì còn tùy vào hành động.
Nếu anh không chớp thời cơ, duyên phận sẽ bị bỏ lỡ.”
Lăng Diệu vẫn nhìn thẳng về phía trước nhưng ánh mắt đã hơi rung động.
Khương Tiến hiểu rõ tình hình, anh ta cười và nói: “Thôi được rồi.
Cô biết vừa nãy tôi lừa cô nhưng cô đừng chế bậy.
Chúng ta là người trưởng thành, từ lâu đã có tư tưởng độc lập.
Người đẹp, nếu cô vừa ý ai thì đừng giả bộ.
Suy cho cùng người có điều kiện giống cô chắc người ta không từ chối đâu nhỉ?”
Tô Ly ngả lưng ra ghế.
Rõ ràng anh ta đang ám chỉ gì đó qua nửa câu sau.
Cô đoán chuyện hồi sáng đã bị lan truyền khắp nơi.
Cô không buồn bực vì chuyện đó nữa, bây giờ cô chỉ tò mò không biết đối phương nghĩ gì.
Có vẻ anh không quan tâm lắm.
Hồi sáng anh cũng không khó chịu.
Chung quy người chịu thiệt cũng là cô, nếu đàn ông mà cũng so đo về vấn đề này thì thật không độ lượng.
Tô Ly khẽ ho rồi quay lại nói chuyện với Khương Tiến: “Anh xem trọng tôi rồi.
Chuyện tình cảm không liên quan gì đến điều kiện của bản thân đâu.”
Khương Tiến bắt đầu tâng bốc cô: “Người thành phố quả nhiên rất khác biệt.
Cô là một người phụ nữ độc lập trong thời đại mới.
Có phải cô muốn theo đuổi sự nghiệp và nâng cao chất lượng cuộc sống sau đó mới tính đến vấn đề cá nhân không?”
Tô Ly không muốn nói về chủ đề này nữa.
Cô trả lời một cách qua loa: “Nếu chất lượng cuộc sống của tôi được cải thiện, tôi sẽ không chạy đến đây để săn tin, càng không thể quen biết các anh.”
Hôm nay họ ngồi trong xe tán gẫu với nhau về cuộc đời.
Vài ngày nữa cô phải xuống núi, quay lại quỹ đạo cuộc sống trước kia.
Đến lúc đó liệu họ có còn nhớ đến nhau hay không?
Nói thẳng ra họ là những vị khách qua đường chỉ bôn ba với cuộc sống của bản thân, thật khó để xuất hiện cùng một lúc.
Tô Ly đã hiểu được chân lý này từ lâu.
Xã hội là một thùng nhuộm lớn*, bất kể ai khi bước chân vào đó đều phải cố gắng vật lộn để bò ra ngoài.
Cho dù cơ thể nhuốm màu lem luốc vẫn không ngừng trèo lên nhưng vẫn không ngừng leo lên, đến cuối cùng có mấy ai giữ được ý niệm như ban đầu.
*Dùng để ám chỉ xã hội có nhưng điều xấu và cả điều tốt khiến chúng ta dễ dàng bị ảnh hưởng.
Tô Ly nhớ ba thường hay nói với cô một câu: Trước khi làm việc phải biết làm người, trước khi làm người thì phải có đạo đức.
Cô tự ý thức được mình còn kém điều đó rất xa, nhất là việc điều tra và chụp ảnh của cô thường bị người ngoài chỉ trích là vô đạo đức.
Cô bước chân vào con đường này, cô không thể nói mình còn đạo đức nghề nghiệp hay không.
Mục đích cuối cùng của tất cả những việc cô làm là tìm ra sự thật và đưa ra một lời giải thích rõ ràng cho cuộc điều tra cuối cùng của ba cô.
Chiếc xe từ từ tiến về phía trước và bất chợt dừng lại ở một ngã ba.
Tô Ly có cảm giác thân xe đang rung lắc, cô nghe thấy Lăng Diệu bảo rằng: “Chờ một lát.”
Tô Ly không biết anh đang nói với anh.
Cô vẫn chưa hiểu tình hình: “Chờ cái gì?”
Lăng Diệu ra lệnh: “Khương Tiến, cậu ra ngoài kiểm tra đi.”
Khương Tiến gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trước khi xuống xe, anh ta mở chiếc túi dài dưới chân và lấy ra một khẩu súng săn kiểu cũ.
Đây là lần thứ hai Tô Ly nhìn thấy súng thật nhưng cô biết nó là một khẩu súng săn.
Mặc dù vậy cô vẫn thấy sợ.
Khương Tiến giấu khẩu súng săn trong lớp áo, giẫm lên lớp tuyết và bước từng bước về phía ngã ba.
Khi đến nơi, anh ta cẩn thận nhìn xung quanh một lúc sau đó rẽ vào một đường và biến mất.
Tô Ly vô cùng nghi hoặc đành phải hỏi người trong xe: “Anh ta đi đâu thế?”
Lăng Diệu xoa đầu Tiểu Hắc đang không ngừng ngó ra ngoài: “Dò đường.”
Tô Ly chỉ về phía bên trái, rõ ràng đấy là đường chính: “Chúng ta không đi đường đó sao?”
Lăng Diệu không ngẩng đầu.
Anh hỏi vặn lại: “Cô đã xem bản đồ trong núi chưa?”
Tô Ly nhớ hôm qua mình chỉ liếc qua một cái.
Cô lắc đầu: “Tôi không nhớ.”
Cô nghĩ có thể xem bản đồ bằng điện thoại di động.
Cô mở phần mềm chỉ đường nhưng nó không chịu hiện giao diện mới.
Lăng Diệu nói: “Ở đây không có tín hiệu đâu.”
Tô Ly thuận miệng hỏi: “Anh thường xuyên đến đây sao?”
Lăng Diệu đột nhiên nghiêng người tìm kiếm vật gì đó trong hộp đựng ở ghế phụ.
Anh nói: “Muốn lên đỉnh núi thì phải đi ngang qua đây.”
Tô Ly thấy điện thoại di động không hề có phản ứng gì đã dứt khoát cất đi và hỏi anh: “Nếu có ai đó xảy ra chuyện ở đây thì làm thế nào để gọi điện cầu cứu.”
“Người có kinh nghiệm sẽ mang điện thoại vệ tinh.
Nếu xui xẻo thì có thể đi bộ tìm tín hiệu hoặc tìm người giúp đỡ.” anh vừa nói vừa trở về vị trí cũ.
Trong tay anh có thêm một bản vẽ được gấp gọn.
Anh đưa nó cho Tô Ly và nói: “Cô tự nghiên cứu đi.”
Tô Ly tò mò nhận lấy, mép của bản vẽ hơi sờn có lẽ cũng cũ rồi.
Cô cẩn thận mở ra xem nó là bản đồ chi tiết của núi Long Linh.
Dãy núi trên bản đồ rộng bát ngát, nó chạy dọc từ hướng đông bắc đến tây nam.
Con đường quốc lộ quanh co khúc khuỷu, có nhiều hướng đi phức tạp còn có không ít những lối mòn kéo dài đến lưng chừng rồi biến mất.
Tô Ly tìm được con đường vào núi gồ ghề mà ngày hôm qua họ đi.
Sau đó cô tìm tòi những địa điểm bên cạnh nhưng không thể chắc chắn nơi bọn họ đang ở.
“Nhà trọ ở đây.” Lăng Diệu thấy ánh mắt rối loạn của cô.
Anh vô cùng chắc chắn chỉ tay vào một điểm khó thấy ở hướng đông.
Tô Ly nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu, rõ ràng không có ký hiệu đặc biệt.
Cô đoán lúc ấy khu vực đó vẫn chưa được khai phá.
Cô dựa vào điểm đó từ từ di chuyển ánh mắt theo lộ trình họ vừa đi và dừng lại giữa hai ngọn núi, ở đó có một ký hiệu ngã ba nho nhỏ.
Cô biết đây là vị trí hiện tại của họ.
Đúng lúc đó Lăng Diệu lại giải thích: “Đây là một quãng đèo có địa hình hình tương đối bằng phẳng, có một số dân làng sống ở khu vực gần đây.
Nó cũng là một giao lộ quan trọng để ra khỏi núi.
Đa số những con đường xung quanh đây đều có biển báo chỉ dẫn đến đây và có một con đường tắt nếu đi bộ dọc theo hướng bắc.”
Tô Ly thấy anh hiểu biết rất nhiều cô giơ bản đồ lên trước để cùng nhau xem.
Cô hỏi anh: “Anh nghĩ lũ tội phạm sẽ chạy trốn theo đường này sao?”
“Tôi chỉ đoán thôi.” Lăng Diệu nói: “Họ vào núi theo hướng tây nam.
Sáng nay, trực thăng của cảnh sát đã phát hiện chiếc xe bị bỏ lại ở gần đây.”
Tô Ly nhìn vào điểm anh vừa chỉ, chỗ đó cách đây một đoạn rất dài.
Tính theo tổng chiều dài của dãy núi hơn 300 cây số, cô đoán đoạn đường này củng rơi vào khoảng 50 cây.
Tô Ly lập tức đưa ra một phán đoán: “Họ không thể đi hết quãng đường này trong vòng một ngày đúng không?”
Lăng Diệu không có ý kiến gì: “Cái cô đang thấy là đường quốc lộ.
Họ không ngu ngốc đến mức đi bằng con đường chính.
Trong vòng một đêm vượt vài ngọn núi sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian và quãng đường.
Tô Ly lại thắc mắc: “Nhưng đêm qua có tuyết rơi, nếu họ cứ đi như thế, cơ thể không chịu nổi lạnh sẽ tiêu hao thể lực.”
Lăng Diệu nói: “Dọc theo thung lũng có một nơi gọi là An Gia Lĩnh.
ở đó có nhà trọ cho khách qua đêm.
Tô Ly nghe vậy thì trợn mắt nhìn anh.
Lăng Diệu nói tiếp: “Cảnh sát đã kiểm tra và không phát hiện ra ai khả nghi.”
Tô Ly kết luận: “Có nghĩa là họ đã đi theo con đường khác.”
Cô lại vùi đầu xem bản đồ.
Cô phát hiện những con đường khác đều đến những vùng núi hoang vu.
Nếu họ thật sự không dừng chân ở An Gia Linh, đi bộ cả đêm để chạy trốn mà không chết vì lạnh thì đúng là vô cùng may mắn.
Tô Ly đột nhiên nghĩ đến một khả năng: “Trên núi có chỗ nào ở được không?”
Lăng Diệu gật đầu: “Có.”
Tô Ly nhìn anh: “Nó lớn thế sao? Có thể ở lại được không?”
Lăng Diệu xoay người lại, cúi đầu nghịch bật lửa.
Dường như anh đã đoán được khả năng ấy từ lâu, anh tiếp tục bắt bẻ: “Chỗ đó chỉ có thể trú mưa hoặc đốt lửa sưởi ấm.
Những dân làng và thợ săn không thể xuống núi sẽ ngủ lại ở đó.
Huống chi nếu cô nghĩ ra được thì cảnh sát cũng sẽ nghĩ đến, bọn chúng chỉ dám nghỉ lại một lát rồi phải lập tức rời đi.”
Những suy nghĩ trong đầu Tô Ly bị xé nát, cô dừng một lát rồi lại bắt đầu tưởng tượng: “Trên núi có động tiên nào không…”
Lăng Diệu hơi run rẩy: “Động tiên gì?”
Tô Ly liếc gò má của anh.
Cô cảm thấy mình hơi ngu ngốc nhưng vẫn phải nói ra những gì mình tưởng tượng.
“Là mấy cái động có thần tiên.
Trong phim cổ trang, hang động là nơi các vị võ thần hay phát minh ra những bí kíp luyện công rồi giấu ở đó.” Cô vừa nói vừa mơ tưởng một cách viển vông: “Nói không chừng trong đó có cổ vật có giá trị cao.
Mấy tên này tham tiền nên đã mò đến đó.”
Cô nói được một nửa thì Lăng Diệu quay đầu lại.
Đột nhiên anh bật cười.
Tô Ly do dự hỏi: “Tôi lại đoán nhầm rồi?”
Anh vẫn nhìn cô và nở nụ cười hờ hững: “Lúc đi học cô toàn thức đêm xem phim võ hiệp hả?”
Tô Ly nghe thấy một giọng điệu quen thuộc.
Cô biết anh chuẩn bị chế nhạo mình nên đã vùng lên theo phản xạ: “Anh đừng có nói rằng anh không xem, trừ khi anh không có tuổi thơ.”
Quả nhiên đối phương bị cô bật lại không thể nói gì được.
Anh im lặng gật đầu sau đó mới giảng giải với cô: “Cô đừng có ôm ảo tưởng như thế.
Cho dù có một nơi như thế nó cũng biến thành khu danh lam thắng cảnh được bảo vệ.
cô nghĩ bọn chúng có thể lẻn vào đó sao? Cô đừng ngây thơ như thế.”
Tô Ly thấy mình không hề ngây thơ, cô rất thực tế.
Chỉ là cô sống thực tế quá lâu, đột nhiên nảy ra một ý tưởng kỳ quái nên người khác mới cười nhạo cô.
Chủ đề này thật khó giải quyết.
Tô Ly không muốn nói về nó nữa nhưng cô cảm thấy chắc chắn anh đã tính toán gì đó rồi.
Cô đang suy nghĩ thì một bóng người xuất hiện trước ngã rẽ.
Cô bình tĩnh lại mới nhận ra đó là Khương Tiến.
Anh ta chậm chạp đến gần, vừa đi vừa cảnh giác nhìn xung quanh.
Khẩu súng săn kiểu cũ vẫn ẩn hiện trong cổ áo.
Tô Ly nghĩ họ đang quá lo lắng.
Hình như Lăng Diệu nhận ra điều gì đó từ sắc mặt của anh ta.
Anh nói: “Chúng ta phải đi lên phía trước.”
Tô Ly suy nghĩ cẩn thận một lát mới hiểu ra: “Nghĩa là không phát hiện manh mối gì ở đây?”
Lăng Diệu ném chiếc bật nửa vào hộp đựng và nói: “Ở đây có một trạm tiếp tế không người quản, nếu có ai đó đi qua sẽ để lại dấu chân xung quanh.”
Tác giả có điều muốn nói:
Màn kịch nhỏ đi ngang qua động tiên:
Áp trại phu nhân họ Tô: “Đại vương, ngài xem ở đây có một động tiên.”
Thủ lĩnh sơn trại họ Lăng: “Ừ, thấy rồi.”
Áp trại phu nhân họ Tô: “Ngài không định nghỉ ngơi một tí sao?”
Thủ lĩnh sơn trại họ Lăng: “Ta sợ nàng chạy mất.
Áp trại phu nhân họ Tô: “Làm sao ta có thể chạy khỏi ngài…”
Thủ lĩnh sơn trại họ Lăng: “Nàng nói cũng đúng.
Vào đó nghỉ ngơi nhân tiện bái thần tiên.”
Áp trại phu nhân họ Tô: “Bái thần tiên làm gì?”
Thủ lĩnh sơn trại họ Lăng: “Thần tiên làm chứng, bái xong rồi nàng sẽ là phu nhân của ta.”
Áp trại phu nhân họ Tô: “…Đây là thần tiên giả, có bái cũng không tính.”
Thủ lĩnh sơn trại họ Lăng: “Không được tính sao?”
Áp trại phu nhân họ Tô: “Đúng thế, ngài đừng để bị lừa.”
Thủ lĩnh sơn trại họ Lăng: “Ý nàng là vị tiên nhân này không có linh khí nên không thể nghe thấy cũng không thể nhìn thấy gì?”
Áp trại phu nhân họ Tô: “Đúng vậy, sự giác ngộ của ngài rất cao đấy.”
Thủ lĩnh sơn trại họ Lăng: “Vậy được, vào nằm đi.”
Áp trại phu nhân họ Tô: “Ngài muốn làm gì?”
Thủ lĩnh sơn trại họ Lăng: “Chỉ có trời biết, đất biết nàng biết ta biết nhưng tiên nhân không biết ta đè nàng ở đây.”.