Váy Đỏ Nhỏ Của Anh

Chương 19


Đọc truyện Váy Đỏ Nhỏ Của Anh FULL – Chương 19


Liễu Chướng cười nói: “Không cần xin lỗi, hành động này của em thường thấy ở tuổi dậy thì, sau đó lại kéo dài thời gian không gặp mặt anh, bởi vì không có cơ hội thích hợp, đúng không?”
Ngu Nam chỉ cảm thấy chính mình trong ngoài đều bị người ta nhìn thấu, mỗi một câu đều tinh chuẩn tàn nhẫn đánh trúng tâm tư của cô.

Điều này khiến Ngu Nam xấu hổ không thôi đồng thời lại có một tia an ủi.

Mặc dù không trực tiếp nói chuyện, nhưng Liễu Chướng vẫn cứ luôn quan tâm cô.

Cầm điện thoại, Ngu Nam cười: “Ừ.”
“Em rất buồn, rất mệt.” Việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra ngoài, Ngu Nam không muốn nói việc ba mẹ cãi nhau cho Liễu Chướng nghe, nên tránh nặng tìm nhẹ nói, “Gần đây cảm giác sắp thở không nổi.”
Các loại gánh nặng nặng nề đè trêи đầu vai non nớt của cô.

Đối với một người còn nửa năm mới thành niên mà nói, nhiêu đó thôi cơ hồ làm cô cảm thấy trời sắp sập xuống.

Cha mẹ cãi nhau, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ ly hôn, thành tích bình thường, thi đại học có khả năng thất bại cao.

Bạn thân cũng có áp lực thi đại học, cô không dám làm phiền.

Những đối tượng có thể chia sẽ đều bị cô gạt qua một bên, chỉ bởi vì bị ý niệm tránh hiềm nghi quấy rầy.

Trẻ con tuổi dậy thì luôn có đủ loại suy nghĩ, thanh mai trúc mã cũng sẽ xa cách, có lẽ đến cuối cùng, sẽ từ thân mật khăng khít thành người xa lạ.

Cũng may, Liễu Chướng không phải chàng trai như vậy.

Cậu vĩnh viễn thẳng thắn, chân thành, giống một gốc cây tùng, đứng bên cạnh cô, là tiêu điểm để cô cân nhắc chính mình, cũng là biển báo giao thông khi cô bị lạc hướng.

“Nam Nam, nói cho anh biết, hiện tại việc gì quan trọng nhất?”
Ngu Nam sửng sốt một chút, nói: “Học tập.”
“Sắp phải thi đại học, bất luận xảy ra việc gì cũng phải ưu tiên học tập.

Việc xảy ra bên cạnh em hiện tại rất quan trọng sao? Nếu quan trọng vậy cần phải giải quyết ngay bây giờ, nếu không em căn bản không thể nhập tâm học tập.”
“Em…” Ngu Nam á khẩu không trả lời được.

Ba mẹ cãi nhau, có lẽ vài ngày sau sẽ làm lành.

Trong lòng cô có một âm thanh đang nói, bọn họ sẽ làm lành.

Nhưng lời nói ba mẹ dùng công kϊƈɦ đối phương tựa như đâm vào trong lòng cô một nhát, làm cô khó có thể chịu đựng.

Liễu Chướng lại nói: “Hoặc là chúng ta đổi một góc độ, hiện tại em buông bỏ học tập, chuyên tâm đi giải quyết nan đề khiến em khóc thút thít, em có thể bảo đảm bản thân giải quyết được không?”
“Không thể.”
Khi cô ở nhà, ba mẹ cãi nhau cũng sẽ hạ giọng, quyết định phạm vi ở giữa phòng ngủ.

Nhưng vì không quấy rầy cô học tập, cô lý giải khổ tâm của ba mẹ, lại vẫn cứ vì thế cảm thấy khó chịu.

Bầu không khí của nhà cô khác với nhà Liễu Chướng, ba mẹ cũng sẽ không coi cô là một người độc lập có thể tự giải quyết vấn đề.


Cho dù cô trực tiếp tiến lên bảo bọn họ đừng cãi nhau nữa, kết quả cũng không làm nên chuyện gì.

Bởi vì Chu Linh Thước và Ngu Khang Thịnh vẫn xem cô như đứa trẻ miệng còn hôi sữa.

Điều này khiến cho Ngu Nam cảm thấy mất mát.

Cách khoảng cách xa xôi Liễu Chướng tựa hồ cũng cảm nhận được Ngu Nam khó chịu, vì thế nói: “Chỉ cần khó khăn này không lớn, vậy đều phải nhường đường cho thi đại học.

Hiện tại thi đại học mới là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời của em, nó quyết định con đường tương lai của em.”
“Nếu em không thể giải quyết nan đề này, vậy hãy chuyên tâm học tập, được không?”
Ngu Nam im lặng thật lâu.

“Nếu em không nói lời nào, nghĩa là đã đồng ý với anh.” Liễu Chướng nhẹ giọng nói, “Yên tâm, Nam Nam, hết thảy đều sẽ được giải quyết, chờ em đi qua giai đoạn này, sẽ cảm thấy không có gì cả.

Em sẽ cảm thấy mọi chuyện không quan trọng như em tưởng tượng, khó khăn hiện tại em gặp được cũng sẽ tan thành mây khói.”
Thật ra Ngu Nam có thể gặp được việc làm cô hỏng mất cũng chỉ vài loại như vậy.

Hữu nghị, gia đình, học tập.

Hoàn cảnh sinh sống của Ngu Nam rất đơn giản, cũng không có yêu thích lung tung.

Hữu nghị tự nhiên không có khả năng, Kỷ Bạch Vũ mỗi tuần báo cáo cho cậu hướng đi của Ngu Nam.

Tuy không đến trình độ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nhưng cũng sẽ nhặt những chuyện tương đối quan trọng ở trong trường học nói cho cậu.

Ngu Nam không có bị xa lánh, cũng không có bị khi dễ, rất dễ hòa đồng với mọi người.

Học tập đôi lúc rất thất bại, nhưng tựa như lời cậu an ủi Ngu Nam.

Ngu Nam là một học sinh cực có chủ kiến trong việc học, thất bại bình thường cũng không khiến cô uể oải, chỉ có sự thúc đẩy của người bên ngoài mới có thể áp cô suy sụp.

—— gia đình phân tranh.

Nhất định là ba mẹ Ngu Nam xảy ra vấn đề gì đó.

Cãi nhau? Ly hôn? Là người nào ngoại tình? Hay là nguyên nhân khác?
Trong nháy mắt, trong đầu Liễu Chướng hiện lên rất nhiều ý niệm.

Ngu Nam nức nở khiến trái tim cậu đau nhói, từ nhỏ cậu đã chiếu cố an ủi Nam Nam những lúc cô khóc như vậy.

Chỉ là một phần nhận tri này khiến cho Liễu Chướng luôn luôn bình tĩnh rốt cuộc không thể tiếp tục khắc chế.

Đêm đã khuya, Liễu Chướng trấn an cảm xúc của Ngu Nam tốt lên, lại khuyên cô về nhà nghỉ ngơi.

Cường độ học tập cao đã làm cô mỏi mệt, việc quan trọng nhất hiện tại là bổ sung tinh lực.


Ngu Nam đã không còn trong trạng thái phát hoảng vừa rồi.

Liễu Chướng nói không sai, thoạt nhìn nghiêm túc khó khăn, nhưng so sánh với thi đại học thì đều không đáng giá nhắc tới.

Cô còn muốn vực dậy tinh thần đi đối phó đề thi vô cùng vô tận.

Nhìn thoáng qua di động, buổi tối 10 giờ, sắp đến giờ đi ngủ mỗi ngày của cô.

“Em đang ở bên ngoài rừng cây bên cạnh sân điền kinh?” Liễu Chướng đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy.” Ngu Nam ngạc nhiên nói, “Sao anh biết?”
“Đoán.” Liễu Chướng nói, “Mau trở về đi, đừng ngắt điện thoại, chờ về đến nhà rồi tắt, anh chờ.”
“Được.” Ngu Nam nắm điện thoại giống như cầm một ngọn đèn có thể mang cho cô cảm giác an toàn không gì sánh bằng.

Cô áp điện thoại gần sát bên tai, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của Liễu Chướng.

Ký ức mơ hồ dần dần rõ ràng, bởi vì một phen cảm xúc phập phồng kịch liệt kia, cô từ từ dung nhập thế giới này, lại mơ hồ cùng thế giới phân cách.

Cô cảm giác được bản thân từng tới nơi này, rồi lại không thuộc về nơi này.

Loại phỏng đoán tới đột nhiên này, không thể hiểu được, rồi lại ăn sâu bén rễ.

Ngu Nam bước chân nhẹ nhàng đi về nhà, hai bên hàng cây cành lá tươi tốt, ánh trăng cũng trở nên mềm mại như nước chiếu xuống vườn trường, hòa lẫn với ánh đèn đường.

“Tâm tình tốt lên rồi?”
Cô đang ngâm nga ca khúc, ngay cả cô cũng không biết mình đang ngâm nga ca khúc gì.

Nhưng bất luận là ai, đều có thể từ trong giọng điệu cảm nhận được niềm vui đang dâng trào trong lòng cô.

“Ừ.” Ngu Nam vẫn luôn nắm di động, mỗi một câu của Liễu Chướng cô đều nghe rõ ràng.

“Xem ra anh có thể tạm thời yên tâm.” Liễu Chướng cười nói.

Ngu Nam nhất thời không biết nên nói cái gì.

Cô dừng bước chân, dưới ánh trăng bóng dáng kéo dài.

“Liễu Chướng, em……”
Bỗng nhiên, tiếng chuông tan học của tiết tự học buổi tối vang lên, học sinh nội trú nhốn nháo la hét.

Che lấp tiếng nói của cô.

Liễu Chướng sửng sốt, không nghe rõ: “Em nói gì?”
Ngu Nam cười như nở hoa, tinh nghịch nói: “Thôi, chờ anh trở về, em lại nói cho anh, em sắp về đến nhà, tắt máy đây!”

Liễu Chướng còn chưa kịp nói gì, tiếng nhắc nhở ngắt điện thoại đã vang lên.

“Đồ ngốc này.” Cậu bất đắc dĩ lắc đầu.

Ngu Nam tự nhiên không nghe thấy Liễu Chướng cảm thán, cô cầm di động, rảo bước lên lầu.

Cho dù biết về nhà sẽ đối mặt với ba mẹ cãi nhau cô cũng không sợ hãi.

Trước thi đại học, bất cứ thứ gì cũng phải xếp đằng sau.

Dù sao, ba mẹ cũng sẽ không thật sự ly hôn.

Ngu Nam thoải mái suy nghĩ.

……
Ngày hôm sau thứ bảy, thời gian nghỉ ngơi của khối mười hai tính toán đâu ra đấy không đủ một ngày.

Cũng may sau khi học tập gian khổ họ sẽ nghênh đón kỳ nghỉ dài ba tháng.

Hôm nay thời tiết tốt, ánh nắng chiếu khắp vườn trường, tan học, Ngu Nam và Kỷ Bạch Vũ đi ra khu dạy học.

Gió nhẹ thổi vào mặt, đuổi đi hơi thở nặng nề đọng lại trong phòng học.

Ngu Nam cúi đầu, dẫm lên lá vàng, nhảy nhót, giống như một đứa trẻ.

“Tớ còn tưởng cậu sẽ không vui ít nhất hai ba ngày.” Kỷ Bạch Vũ cõng cặp sách, không chút cẩu thả đi ở bên cạnh cô, nhìn cô nhảy tới nhảy lui.

Ngu Nam nhếch lên khóe miệng: “Tớ có ngoại viện.”
Làm “Gián điệp” thường mật báo cho Liễu Chướng, Kỷ Bạch Vũ căn bản không cần đoán cũng biết cô bạn của mình khẳng định không kìm nén được, tìm Liễu Chướng tố khổ.

Kỷ Bạch Vũ và Ngu Nam tình như chị em, từ nhỏ cô ấy đã nhìn chăm chú vào đôi thanh mai trúc mã này, từ trẻ con, đến trúc trắc, lại đến bây giờ.

Người có thể làm Ngu Nam cười đến ngọt như vậy cũng chỉ có Liễu Chướng đang học ở nơi khác kia.

Nếu không phải bởi vì Ngu Nam, cô ấy sẽ không cần mỗi tuần đều báo cáo tình hình gần đây của Ngu Nam cho Liễu Chướng.

“Nếu cậu vui vẻ, vậy không còn gì tốt hơn,” Kỷ Bạch Vũ nhỏ giọng nói, “Tớ lo lắng cả đêm.”
Ngu Nam bỗng nhiên dừng lại, xoay người, nắm lấy quai đeo cặp, nhìn chăm chú vào Kỷ Bạch Vũ.

Kỷ Bạch Vũ khó hiểu nghiêng đầu: “Nam Nam?”
Ngu Nam đi về phía trước hai bước, dang hai tay, ôm lấy cô gái mảnh khảnh này: “Cảm ơn cậu, Tiểu Bạch.” Cô không phải ngu ngốc, đại khái có thể đoán được Kỷ Bạch Vũ và Liễu Chướng nhất định có liên hệ với nhau.

Hai người bọn họ đều là vì tốt cho cô, cho nên cô cũng không tức giận.

Kỷ Bạch Vũ mờ mịt vỗ sống lưng cô: “Cậu là người bạn tốt nhất của tớ.”
Ngu Nam dùng sức gật đầu: “Cậu cũng là người bạn tốt nhất của tớ.”
Đưa Kỷ Bạch Vũ ra cổng trường, Ngu Nam lại xoay người về nhà.

Ngu Khang Thịnh và Chu Linh Thước đều không ở nhà, Ngu Nam cũng không cảm thấy mất mát, tối hôm qua cô về nhà cha mẹ chỉ hỏi cô hai câu sao lại về trễ.

Có lẽ là thấy đôi mắt cô đỏ bừng, đoán được cái gì, cũng không dám hỏi nhiều.

Đối với việc này, Ngu Nam mừng rỡ tự tại.


Cô ném cặp sách xuống ghế dựa, cô ngã xuống giường nằm dang hai tay hai chân thành hình chữ đại (大), nhìn trần nhà thở dài.

“Nam Nam!”
Có người ở dưới lầu kêu tên cô.

Ngu Nam phản ứng chậm nửa nhịp, không thể tin vào lỗ tai của chính mình.

Cô đột nhiên bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến ban công, nhìn xuống phía dưới.

Liễu Chướng đỡ xe đạp, đang ngửa đầu phất tay về phía cô.

Xuyên thấu qua khe hở tán lá cây, ánh mặt trời loang lổ dừng ở đầu vai cậu, tốt đẹp như cảnh trong mơ.

Ngu Nam xoa xoa hai mắt của mình, khẽ kêu lên: “Sao anh ở chỗ này? Không phải đang đi học sao?”
Liễu Chướng lộ ra một nụ cười ôn nhu: “Ai bảo người nào đó đêm hôm khuya khoắt gọi điện thoại cho anh, còn khóc nhè nữa?”
Ngu Nam xấu hổ đến gương mặt đỏ bừng.

Cô bụm mặt, ngượng ngùng nói: “Cho nên anh mới trở về?”
Từ thành thị của Liễu Chướng về đến nhà, cho dù ngồi tàu siêu tóc cũng phải ngồi bảy tám tiếng đồng hồ.

Có thể tưởng tượng, Liễu Chướng nhất định là sáng sớm đã đi, trở về thầm lặng.

“Mau xuống dưới.” Liễu Chướng thúc giục.

Ngu Nam nói: “Được.”
Lồng ngực cô tràn đầy cảm động cùng vui sướиɠ, chỉ sợ không bao giờ sẽ có một cậu con trai giống như Liễu Chướng lúc nào cũng để tâm đến cô.

Ngay cả ba cô cũng không làm được.

Nam sinh một thân như ngọc, cậu còn không đến hai mươi tuổi, mặt mày còn nét trẻ con, xen vào giữa thanh niên và thiếu niên.

Cậu đẩy xe đạp, mặc áo sơ mi trắng, bộ dáng khiến trái tim Ngu Nam không tài nào bình tĩnh được.

“Anh chở em đi ra ngoài đi dạo nhé?”
Ngu Nam gật đầu: “Được.”
Đây vẫn là lần đầu cô ngồi xe đạp, cuối xuân đầu hạ, gió nhẹ và ánh mặt trời ôn hòa.

Liễu Chướng chở cô xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ, cậu lái xe rất vững chắc, một chút đều không hấp tấp, vững vàng cực kỳ.

Ngu Nam nắm góc áo của cậu, lực độ nhẹ, e sợ kinh động đến cậu.

“Liễu Chướng.”
Lốp xe nghiền qua hạt cát nhỏ trêи nhựa đường, Ngu Nam dựa vào lưng cậu, nhẹ giọng nói: “Liễu Chướng, vì sao anh phải đối xử tốt với em như vậy?”
Trả lời cô là một trận gió, nhẹ nhàng thổi bay làn tóc dài của cô.

Trêи đường xe chạy như nước, hai bên lề đường người đi tới đi lui.

“Bởi vì anh thích em.” Thật lâu sau, Liễu Chướng nói, “Nam Nam, anh muốn chia sẽ tâm trạng với em, đừng nghẹn ở trong lòng.”
Ngu Nam ngẩn ngơ.

Cô nói: “Chướng Chướng, em cũng thích anh.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.