Đọc truyện Vật Trong Tay – Chương 72
Khoảng cách quá gần, không thể giả bộ không nghe thấy, Hà Nghiên đành tỏ ra ngạc nhiên, ngước mắt nhìn hắn.
Khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, ánh mắt nhấp nháy của Phó Thận Hành vô thức chùng xuống, trốn tránh cái nhìn của cô. Hắn hơi hối hận, nghĩ mình không nên nhận điện trước mặt Hà Nghiên. Hơn nữa, trong lòng càng thêm chán ghét Trần Hòa, thấy lạ khi cô gọi tới.
Lúc này, hắn không thể cầm máy ra chỗ khác, bèn cất giọng lạnh lùng, hờ hững hỏi Trần Hòa: “Có việc gì?”
Điện thoại im lặng một lúc mới nghe tiếng Trần Hòa vang lên: “Không có gì, tôi chỉ muốn xin lỗi. Tôi không nên nghi ngờ ngài khi chưa chứng thực rõ ràng, những chuyện trước kia…”
“Không cần.” Phó Thận Hành không để Trần Hòa nói hết, lập tức ngắt lời cô. Muốn liếc mắt nhìn sắc mặt Hà Nghiên nhưng không đủ dũng khí, hắn thờ ơ bảo Trần Hòa: “Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại. Xin chào.”
“Chờ một chút!” Trần Hòa vội hỏi: “Tôi muốn trả dấu vân tay lại cho ngài, ngài xem lúc nào thuận tiện để tôi mang qua.”
Khoảng cách ống nghe quá gần, từng lời Trần Hòa nói Hà Nghiên nghe rõ mồn một. Cô gần như nắm rõ tình hình, thấy mình không nhất thiết phải nghe tiếp, cũng không muốn chứng kiến thêm sự ngu xuẩn của Trần Hòa, liền nhét chiếc di động vào tay Phó Thận Hành, cười khinh với hắn rồi quay người rời bếp.
Hà Nghiên vào phòng ngủ thay quần áo, vừa cởi chiếc áo ngủ, cánh cửa đã bị người từ bên ngoài đẩy ra. Cô không quay lại, lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, phiền anh gõ cửa trước khi vào.”
Người sau lưng im lặng, cô cầm áo che chắn trước ngực, quay đầu nhìn hắn. Phó Thận Hành vẫn khoác chiếc tạp dề hoa nhí, ống tay áo sơ mi kéo cao, ra dáng người đàn ông của gia đình, chỉ khác ở hình thể cao to, lạnh lùng như người mẫu. Hắn khoanh tay tựa cửa yên lặng quan sát cô.
Không muốn làm loạn vào thời điểm quan trọng, cô liền mỉm cười hỏi hắn: “Chụp cho anh một tấm nhé?” Nói xong, cô mặc bừa áo lên, vừa cầm điện thoại làm bộ chụp ảnh cho hắn, vừa nói giỡn: “Bán cho mấy tờ báo lá cải, có khi kiếm bộn tiền.”
Nhìn cô như vậy, trong lòng Phó Thận Hành thoáng buông lỏng, thực sự đứng đó để cô thoải mái chụp mấy tấm. Sau đó, hắn mỉm cười đi đến, đẩy cô ngã xuống giường, nói: “Chụp thế không đáng tiền, chi bằng làm vài tấm giường chiếu, cầm đi bán PR cho doanh nghiệp Phó Thị luôn.”
Cô phối hợp gật đầu, đáp: “Ý kiến hay.”
Hai người cùng bật cười, hắn nhìn cô từ phía trên, đột nhiên giải thích: “A Nghiên, tôi và nhà họ Trần còn một số việc chưa giải quyết xong. Cú điện thoại vừa rồi của con bé kia, em không nên suy nghĩ nhiều, việc này không liên quan đến em.”
Hà Nghiên thừa hiểu, thầm cười lạnh nhưng nét mặt không dám thổ lộ. Cô nói: “Nếu đã không liên quan đến tôi thì không nên nhắc tới. Tôi không hỏi, anh cũng đừng nói, được chứ?” Cô sợ biểu hiện của mình quá mức thờ ơ khiến hắn nghi ngờ bèn do dự nói tiếp: “Nhưng tôi vẫn muốn khuyên anh một câu, nên khoan dung độ lượng một chút.”
Phó Thận Hành cẩn trọng quan sát cô, cuối cùng cũng trả lời: “Được.”
Cô hít sâu, làm bộ vui vẻ, đẩy mạnh hắn ra: “Nhanh lên, chẳng phải định đi xem phim sao? Muộn mất bây giờ.”
Cả hai dường như quên bẵng chuyện ban nãy, hắn mỉm cười đứng dậy, đợi cô thay quần áo, sau đó đưa cô ra ngoài. Hai người đi xem phim trước, tiếp theo ăn khuya, đến tận nửa đêm Phó Thận Hành mới đưa Hà Nghiên trở về.
Thấy Phó Thận Hành không có ý định rời đi, cô không đuổi, chỉ lấy chăn màn đưa cho hắn: “Anh ngủ ở phòng tôi, còn tôi sang phòng ba mẹ.”
Phó Thận Hành ngạc nhiên, túm lấy cô hỏi: “Tại sao?”
Rõ ràng không muốn làm chuyện ấy trong nhà mình nên cô trả lời hắn một cách nghiêm túc: “Năm mới anh không phải tế tổ sao? Việc này rất quan trọng, tuy không phải chay tịnh nhưng vẫn cần chú ý một chút, coi như tôn trọng tổ tiên, hiểu không?”
Đúng là hắn không hiểu mấy thứ này. Hắn cười cười, ôm cô không chịu buông: “Tôi sẽ không chạm vào em, em ngủ cùng tôi đi.”
Cô nghe xong, lườm hắn một cái: “Lời anh ai tin! Buông ra, ngoan ngoãn ngủ một mình đi, không là tôi đuổi ra ngoài đấy.”
Bấy giờ, hắn đành miễn cưỡng buông tay.
Hà Nghiên đi ra tới cửa bỗng dừng lại, dặn dò: “Sáng mai anh đừng gọi tôi, tôi sắp đến kỳ nên dậy sớm nóng tính. Trong tủ lạnh có đồ ăn, anh tự lấy lò vi sóng hâm lại mà dùng.”
Nghe lời cô, sáng hôm sau, quả nhiên Phó Thận Hành không gọi cô dậy. Nghe tiếng hắn ra ngoài, cô rời giường, đến bên cửa sổ lén nhìn xuống. Dưới lầu đã có xe chờ từ lâu, A Giang không biết đến từ khi nào, đứng ở ngoài, đợi Phó Thận Hành đi ra, lập tức tiến lên mở cửa xe giúp hắn.
Đợi chiếc xe biến mất, Hà Nghiên thở phào nhẹ nhõm. Cô vào phòng ngủ, mở ngăn kéo tủ xem xét kỹ vị trí của chiếc điện thoại và tấm thẻ căn cước, thấy không có dấu vết bị kẻ khác động vào, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, bật di động, kiểm tra lịch trình tàu đêm mùng một, nhớ kỹ số hiệu, những thành phố tàu sẽ chạy qua, thậm chí cả số tàu chuyển cũng không xem thường.
May mà trí nhớ tốt nên chưa đến trưa, Hà Nghiên đã có thể nhớ hết lộ trình giúp cô có thể bỏ trốn.
Tiếp theo là khoảnh khắc chờ đợi gian nan. Trọn một ngày, Phó Thận Hành không có động tĩnh, đến tối hắn mới gọi lại, hỏi cô: “Đang làm gì vậy?”
Mặc dù đang ngồi ngẩn người trên sô pha xem ti vi nhưng cô vẫn cười đáp lời hắn: “Xem ca nhạc đón giao thừa. Anh thì sao?”
“Xem họ đốt pháo hoa, ồn ào lắm, em nghe này.” Hắn trả lời, giơ di động ra xa, bảo cô lắng nghe. Âm thanh náo nhiệt thông qua ống nghe truyền tới, tiếng nổ đùng đoàng cùng tiếng trẻ con cười đùa trái ngược hoàn toàn với vẻ cô đơn tĩnh mịch của cô.
Nỗi căm hờn trong lòng Hà Nghiên trỗi dậy, nếu bên kia điện thoại không phải là hắn, ngồi trước ti vi quanh bốn bức tường không phải là cô thì giờ đây, cô và Lương Viễn Trạch đã đang ở bên ba mẹ. Chứ không phải ngồi một mình lẻ loi trơ trọi trước máy truyền hình, nhìn gia đình người khác đoàn viên như thế này.
Trong lòng càng nặng nề tâm trạng càng không dễ khống chế. Cô nghiến răng siết chặt chiếc điện thoại trong tay. Cho tới khi Phó Thận Hành hỏi cô có nghe thấy tiếng gì không, cô mới cười đáp: “Ồn ào quá. May mà nội thành cấm đốt pháo nếu không không xem được tivi rồi.”
Phó Thận Hành cười khẽ, hình như có người gọi nhưng hắn không quan tâm, tiếp tục buôn chuyện xong mới cúp máy.
Khi tiếng chuông trên TV gõ vang mừng năm mới, bà Hà đột nhiên gọi tới, Hà Nghiên không kiềm chế nổi tâm trạng, vành mắt thoáng ửng đỏ, sụt sịt hỏi mẹ: “Sao mẹ gọi sớm vậy, bên kia mấy giờ rồi ạ?”
“Sáu giờ, người già khó ngủ, ba mẹ dậy lâu rồi.” Bà Hà trả lời: “Ở nhà đang là 12h đúng không? Mẹ sợ tính sai nên hôm qua cố ý tìm người hỏi thăm. Con đang đón giao thừa đấy à? Mau chúc tết ba mẹ đi.”
Hà Nghiên không muốn hai ông bà tốn nhiều tiền điện thoại, nín khóc mỉm cười, vội chúc tết ba mẹ, sau đó hỏi thêm: “Ba mẹ đi chơi vui không ạ?”
“Cũng bình thường thôi.” Bà Hà bất giác thở dài: “Ây dà, nghĩ vứt con ở nhà một mình, ba mẹ đâu còn tâm trạng chơi bời. Ba con ngoài miệng nói vậy chứ, mặt mũi chảy dài hơn hai thước, ai thấy cũng không dám gây.”
Hà Nghiên mỉm cười, nói dối mẹ: “Con ở nhà rất ổn, cả ngày nay đi chơi với đám bạn vừa về. Họ còn hẹn sáng sớm mai đi chùa nữa. Ba mẹ không cần nhớ thương con đâu, cứ chơi thoải mái đi ạ, chú ý an toàn một chút.”
Giọng cô vui vẻ khiến bà Hà tin là thật, bấy giờ mới phấn khích kể cho cô nghe hai ngày qua đã đi chơi những đâu: ” Máy bay bay chuyến đêm thẳng tới Newyork, ở lại đó hai ngày sau đấy tới Washington.”
Hà Nghiên nắm rõ lịch trình của ba mẹ hơn cả họ nhưng cô vẫn kiên nhẫn lắng nghe, thi thoảng nói xen một hai câu. Hai mẹ con hàn huyên chừng nửa giờ cho tới khi điện thoại Hà Nghiên nóng ran mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Hơi nóng của chiếc điện thoại trong tay, trục xuất cảm giác lạnh lẽo trong lòng cô. Cô tắt ti vi và di động, lên giường đi ngủ. Cô muốn có đủ thể lực và tinh thần để đối phó với nhiều giờ trốn chạy trong mấy ngày tới.
Ngày đầu tiên của năm mới diễn ra yên ổn. Bên Phó Thận Hành có lẽ bận rộn nên không gọi điện tới. Khi trời bắt đầu trở tối, Hà Nghiên kiểm tra đồ dùng mang theo một lần nữa, soạn quần áo nhét vào ba lô, sau đó ngồi im lặng ở đầu giường đợi tin của Lương Viễn Trạch.
Điện thoại mới đã bật, điện thoại cũ cũng trong tay, cô thầm suy tính những tình huống đột xuất có thể xảy ra. Nếu nhận được cuộc gọi của Lương Viễn Trạch, trước khi rời đi, cô sẽ xóa hết thông tin trong chiếc di động cũ, ném bừa ở nơi có thể có người nhặt được, làm nhiễu loạn tầm nhìn của Phó Thận Hành.
Thời gian càng cận kề, mỗi phút giây trôi qua càng trở nên khó khăn gian nan. Gần nửa đêm, cuộc gọi cô chờ đã lâu rốt cuộc cũng tới. Giọng điệu của Lương Viễn Trạch tuy bình tĩnh nhưng vẫn thể hiện rõ sự lo lắng: “Nghiên Nghiên, anh đã đón được ba mẹ, đám người theo dõi vẫn trong khách sạn nhưng không bị phát hiện.”
Cô hít sâu một hơi, đáp: “Tốt, em sẽ lập tức ra ga, anh thu xếp ổn thỏa cho ba mẹ đi, chờ em thoát thân hẵng nói tình hình cho ba mẹ biết.” Cô vừa nói vừa lôi chiếc ba lô trong tủ quần áo, đang định đeo lên người thì chiếc di động khác trong túi áo đột nhiên vang lên.
Trong bóng tối tĩnh lặng, âm thanh bất ngờ ấy vang dội, khiến cô không khỏi giật mình, suýt chút nữa đánh rơi chiếc điện thoại trong tay. Lương Viễn Trạch cũng nghe thấy tiếng chuông, vội vàng nói: “Nghiên Nghiên, đừng hoảng hốt, nhìn xem là điện thoại của ai.”
Hà Nghiên run rẩy lôi di động ra, nhìn ba chữ “Phó Thận Hành” hiển thị ở trên, tâm trạng thoáng chốc sụp đổ. Tiếng chuông vang không ngớt như muốn ép cô phải nhận điện mới thôi. Cô run lập cập nhấn nút trả lời. Giọng Phó Thận Hành truyền qua ống nghe: “A Nghiên, ra mở cửa, tôi đang ở bên ngoài.”
Hà Nghiên ngẩn người mất mấy giây, lúc này mới ngây ngốc “a” một tiếng, cúp điện thoại, cố gắng kiềm chế cảm xúc, bảo Lương Viễn Trạch: “Viễn Trạch, Thẩm Tri Tiết đến, đang ở ngoài cửa, có khả năng em không đi được.”
Giọng cô khô khốc và cứng ngắc, mang theo vẻ sợ hãi khó che giấu, lọt vào tai Lương Viễn Trạch, trái tim cả hai dường như vỡ tan. Ngược với sự hốt hoảng của cô, anh lại hết sức điềm tĩnh: “Nghiên Nghiên, đừng sợ, cứ ứng phó bình thường với hắn. Chuyện bên này không cần em lo, anh sẽ thu xếp mọi thứ.”
Cô hơi bối rối, vội vã nói: “Không được! Anh dẫn ba mẹ đi trước đi, để em nghĩ cách khác.”
“Nghiên Nghiên!” Lương Viễn Trạch ngắt lời cô, cất giọng thâm trầm khuyên bảo: “Nghe lời, Nghiên Nghiên, hãy tin ở anh.”
Giọng anh như có ma lực, làm dịu nỗi lo lắng của cô.
Từ hoảng loạn đến bình tĩnh bị ngăn cách bởi một quãng đường. Cô đồng ý, vội vã tắt điện thoại, cởi ba lô, nhét sâu vào trong tủ quần áo, quay sang rũ chăn màn trên giường, giả vờ như đang ngủ. Xong xuôi, cô nhìn lướt điện thoại, nghiến răng không ra mở cửa cho Phó Thận Hành ngay mà vò rối tóc, bò lên giường nằm xuống.
Năm phút sau, điện thoại lại vang lên, cô cố tình để nó đổ mấy tiếng chuông mới nhấn nút trả lời: “A lô!”
Phó Thận Hành ngạc nhiên, hỏi: “Sao không ra mở cửa?”
Cô làm bộ đang ngái ngủ rồi “a” một tiếng như bừng tỉnh, cất giọng ngạc nhiên: “Phó Thận Hành! Anh đang ở bên ngoài thật à?”
Hắn đang nghi ngờ, bị hành động khéo léo của cô lừa gạt, không khỏi bật cười, hỏi: “Thế em nghĩ là ai?”
Hà Nghiên không trả lời, rời giường, quấn chăn ra mở cửa cho hắn, bất mãn lẩm bẩm: “Hơn nửa đêm rồi sao anh lại tới đây? Tôi còn tưởng mình nằm mơ nhận điện thoại của anh.”
Nhìn dáng vẻ ngái ngủ, người quấn một lớp chăn bông dày như kén tằm của cô, hắn bật cười, trở tay đóng cửa, bế bổng cô lên đi vào phòng ngủ: “Nhớ em nên đến.”
Đúng vậy, hắn nhớ cô, muốn nhìn thấy cô, muốn nghe thấy giọng cô, muốn cả cơ thể mềm mại láng mịn của cô nữa. Hắn đột nhiên như trúng tà, nhớ cô mất ăn mất ngủ, cả đêm không thể say giấc.
Hắn hơi thô bạo ném cô lên giường, lấy thân mình nhấn người cô xuống. Sự phản kháng nửa thật nửa giả của cô đã kích thích hắn. Có lẽ vì đây là phòng ngủ của cô nên dễ hưng phấn hơn so với trước. Hắn ôm đầu cô hôn cô, giật mạnh chiếc chăn quấn quanh người cô ra, dùng chính cơ thể nóng bỏng của mình bao trùm lấy cô.
Không hiểu sao, cơ thể cô cứng nhắc lạ thường, thế nên, khi hắn định tiến vào, cô vô thức ngăn trở theo bản năng, hắn vừa chạm non nửa, liền không cách nào đẩy về phía trước thêm một phân. Cảm giác này quả thực như bị đục khoét, bức người ta phát điên. Hắn sợ cô tổn thương, không dám làm mạnh, một tay áp tay cô, một tay vòng quanh eo cô, ghé sát trán cô, cất giọng khàn khàn: “A Nghiên, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra án mạng đấy.”
Hà Nghiên tự thuyết phục bản thân bình tĩnh nhưng tình cảm căn bản không chấp nhận sự thao túng của lý trí. Đây là vụ cưỡng ép cô không thể phản kháng, ngay khi cô chuẩn bị thoát khỏi miệng hổ. Ở bên kia địa cầu, Lương Viễn Trạch nhất định không thể đoán ra hoàn cảnh cô phải chịu đựng lúc này. Cô biết, anh sẽ đau đớn hơn cô.
Phó Thận Hành nhẹ nhàng di chuyển thắt lưng, cố gắng tạo cho cơ thể cô cảm giác thoải mái. Nhưng kích thích sinh lý bằng cách cưỡng ép làm tâm lý nảy sinh chán ghét. Cô sợ hắn phát hiện, không thể không ôm lấy cổ hắn, để hắn không nhìn thấy sắc mặt mình, sau đó nâng người nghênh đón hắn, mạnh mẽ yêu cầu hắn: “Mạnh vào, Thẩm Tri Tiết, tôi muốn anh thô bạo hơn.”
Hắn sao có thể chịu đựng được, nghe vậy lập tức không e dè nữa.
Đau nhức, toàn thân đau nhức. Cô nghiến răng mặc hắn dày vò, trông chờ hắn phóng thích thật nhanh. Ai ngờ, trải qua giai đoạn khẩn cấp ban đầu, hắn bỗng bình tĩnh lại, dây dưa, trêu chòng, thong dong nghiền nát cô, dẫn dắt cô cùng chìm đắm mới bằng lòng bỏ qua.
Hắn đã sớm quen thuộc cơ thể cô, giống như cô đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
Dưới sự kiên trì của hắn, cuối cùng, cơ thể cô cũng nóng lên, cảm giác đáng sợ hơn cả đau đớn. Không biết từ bao giờ, cô bỗng rơi lệ đầy mặt, một nửa trí óc hoàn toàn thanh tỉnh, một nửa khác hỗn loạn từ lâu. Mỗi cú nhấp của hắn đều nhắm trúng khiến cô run rẩy mất kiểm soát.
Hắn ghé sát dụ dỗ cô: “A Nghiên, em thích thế nào? Nói cho tôi nghe?”
Cô kiên quyết cam chịu, đôi chân quấn quanh vòng eo rắn chắc mạnh mẽ của hắn, khóc lóc cầu xin: “Cho tôi, Thẩm Tri Tiết, cho tôi đi.”
“Được, tôi sẽ cho em.” Hắn nhấn từng chữ trả lời cô.
Hắn có cảm giác mình chưa từng trải qua màn hoan ái nào ngập tràn cảm xúc như vậy. Hắn đắm chìm, mê hoặc trong đó không biết đường về. Toàn bộ thế giới dường như biến mất, trong mắt hắn chỉ có cô. Khuôn mặt cô ửng hồng, ánh mắt ướt át, đôi môi thanh tú run rẩy. “Tôi yêu em, A Nghiên.” Hắn thì thầm, không kìm được đặt một nụ hôn lên môi cô, gặm cắn cô, hận không thể nuốt cô vào bụng, hay mời mọc cô nuốt chửng lấy hắn. Có như vậy, bọn họ mới có thể hòa hợp, không bao giờ rời xa.
Hắn nghĩ mình đã yêu người phụ nữ này. Hắn tìm không ra nguyên nhân, cũng tìm không ra gốc rễ. Nhưng vì yêu cô, nên vào những giây cuối cùng, trong khi khoái cảm giống như con sóng lớn cuốn phăng hắn đi, hắn vẫn nghiến răng bứt ra, trút toàn bộ nhiệt lưu tiết ra ngoài cơ thể cô.
Từ nay về sau, hắn không muốn làm cô tổn thương.
Xong việc, hắn đứng dậy ôm cô vào phòng tắm rửa ráy, sau đó trở về ôm cô chìm vào giấc ngủ. Còn cô, mãi không thể chợp mắt, nghe hơi thở sau lưng dần ổn định, trong đầu bỗng lóe lên một ý tưởng mãnh liệt. Giết hắn đi, vào bếp cầm con dao sắc nhất, đâm hắn khi hắn đang say ngủ, sau đó bỏ trốn.
Ý nghĩ thật điên rồ và không thể ngăn cản, giống như cỏ dại cuốn lấy trái tim khiến cô không thở nổi. Cô đột nhiên nảy sinh dũng khí được ăn cả ngã về không. Cô định lặng lẽ đứng dậy nhưng cơ thể vừa nhúc nhích, cánh tay đã bị nắm chặt. Phó Thận Hành cất giọng mơ hồ, hỏi: “Sao vậy? Không thoải mái à?”
Cô như bị tạt nước lạnh, lập tức định thần. Hắn tỉnh táo như vậy, sức mạnh lại quá khác biệt, đợi cô lấy xong con dao quay trở về, liệu có giết nổi hắn không? Cô bỗng nhớ tới câu nói của Lương Viễn Trạch: “Nghiên Nghiên, hãy tin anh, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi việc.”
Tại sao cô không tin tưởng anh, giống như anh vẫn luôn tin tưởng cô?
Hà Nghiên xoay người, đặt tay lên ngực Phó Thận Hành, chầm chậm ngả đầu vào lòng hắn, tìm tư thế thoải mái, miệng lẩm bẩm phàn nàn: “Cánh tay anh cứng quá, cộm người không ngủ được. Anh xem, sáng mai thế nào tôi cũng bị sái cổ.”
Phó Thận Hành trông cao gầy là vậy, nhưng dưới lớp quần áo lại là vóc dáng rắn chắc cơ bắp. Hắn bật cười, cúi đầu nhìn cô mè nheo, bất giác hài lòng, đặt tay lên gối của cô: “Thế này được chưa?”
Cô điều chỉnh tư thế ngủ, đáp: “Được rồi.”
Kết quả sau một đêm, buổi sáng tỉnh dậy, cánh tay Phó Thận Hành tê dại hết cả. Hắn lấy cớ không dậy nổi, sai Hà Nghiên xuống giường làm bữa sáng. Lúc này, tâm trạng Hà Nghiên cũng đã ổn định hơn. Phó Thận Hành không nhận được tin tức gì, chứng tỏ kế hoạch bỏ trốn của ba mẹ bên kia dù không thực hiện được nhưng cũng không làm kinh động đến hắn, mọi việc cùng lắm trở về điểm xuất phát, chờ cơ hội tiếp theo.
Nghĩ vậy, sắc mặt cô nhẹ nhõm hơn, xuống giường làm bữa sáng cho cả hai. Sợ Phó Thận Hành phát hiện bí mật trong tủ quần áo, không dám để hắn một mình ở phòng ngủ, cô vội kéo hắn xuống giường, bảo: “Đi với tôi nào, đừng làm ra vẻ đại gia chờ người khác hầu hạ.”
Hắn cười cười, xuống bếp cùng cô. Trong tủ lạnh có sẵn sữa và bánh mì. Cô lấy ra hâm nóng, sai khiến Phó Thận Hành chiên trứng và làm jăm bông. Cô đắc chí bảo: “Hợp tác lao động, yêu thương lẫn nhau.” Trong lúc bận rộn, chợt nghe tiếng điện thoại vang trong phòng khách, cả hai vô thức giật mình. Hà Nghiên ló mặt ra ngoài nhìn, làm bộ thoải mái: “Hình như là của anh đấy, lần này tự nghe máy đi.”
Hắn nhìn cô, quay người ra phòng khách nghe. Một lát sau trở về, đứng ở cửa phòng bếp, sắc mặt u ám, gọi: “Hà Nghiên.”
Cô quay sang nhìn, thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, trái tim bỗng thắt lại nhưng cô vẫn mỉm cười, hỏi hắn: “Gì vậy?”
Phó Thận Hành muốn nói lại thôi, mãi mới lên tiếng: “Liên quan đến ba mẹ em. Hình như Lương Viễn Trạch lái xe đưa họ ra ngoài chơi, trên đường đi gặp tai nạn, cha mẹ em đều được đưa vào bệnh viện rồi.”
Hà Nghiên sửng sốt nhướng mày, tưởng mình nghe nhầm: “Anh bảo sao?”
Hắn mấp máy môi, tiến lên tắt nồi sữa đang sôi, đứng đó nhìn cô, trầm giọng nói: “Hà Nghiên, em đừng hoảng hốt, tôi đã cho người tới bệnh viện kiểm tra tình hình, chúng ta đợi tin tức của họ xem sao.”
Cô im lặng, cơ thể run lẩy bẩy, mỗi lúc một mạnh hơn. Hắn nắm chặt vai cô nhưng không mảy may làm cô dừng lại. Không hiểu sao, hắn bỗng nhớ tới lần ở khách sạn, hắn tra tấn cô, cố ý cho người truyền bá đoạn clip trong đại sảnh khách sạn. Lúc đó, cô cũng như bây giờ.
Ban nãy, hắn còn sinh nghi. Nhưng khi thấy cô như vậy, nỗi nghi ngờ trong lòng liền phai nhạt đi rất nhiều: “A Nghiên?” Hắn khẽ gọi tên cô, an ủi: “Em bình tĩnh lại, chắc không đến nỗi nghiêm trọng lắm đâu.”
Hà Nghiên không quan tâm tới hắn, cũng không cần biết vì sao hắn lại nắm rõ tình hình của ba mẹ mình. Cô đẩy hắn ra, luống cuống đi vào phòng khách, cầm di động gọi cho mẹ. Điện thoại không thể kết nối càng khiến cô hoảng loạn. Chuyển sang số di động của ba, cũng không có người nghe máy. Tay run run không nhấn nổi số, cô liền đưa điện thoại cho Phó Thận Hành, bảo: “Anh gọi cho Lương Viễn Trạch giúp tôi.”
Hắn nhận máy, bấm số theo lời cô, gọi đi. Điện thoại kết nối, cô cướp lấy di động, vội vã hỏi: “Viễn Trạch, đã xảy ra chuyện gì vậy? Ba mẹ đâu, họ thế nào rồi?”
Lương Viễn Trạch không trả lời ngay, im lặng một lát rồi trả lời: “Xin lỗi Nghiên Nghiên, anh chỉ muốn đưa ba mẹ đi dạo một vòng, không ngờ xảy ra chuyện.”
“Ba mẹ sao rồi?” Cô ngắt lời anh, truy vấn.
Lương Viễn Trạch thấp giọng đáp: “Mẹ khá hơn một chút, còn tình hình của bố có phần nghiêm trọng, bác sĩ nói có thể đã bị gãy xương cổ.”