Đọc truyện Vật Trong Tay – Chương 42
Ngón tay quăng ra ngoài cửa sổ khi xe đang chạy nên không ai để ý là rốt cuộc đã vứt ở đâu, chỉ có thể đoán bừa chỗ ném. Tiểu Ngũ và Đầu Trọc vội vã cho thuộc hạ quay lại vị trí cũ. Một đám người đi dọc quốc lộ, cẩn thận tìm kiếm, nhưng trời tối đen nên không biết đằng nào mà lần.
Chẳng bao lâu sau, Hà Nghiên cũng lái xe tới, tìm thấy nơi Đầu Trọc đỗ xe, cô khom lưng bước dò dẫm về phía trước. Đi một quãng xa, cô bắt gặp đám Đầu Trọc. Đầu Trọc lúng túng gãi đầu gãi tai, thành thật nói: “Cô Hà, tìm khắp rồi mà…không thấy. Có lẽ đã bị bọn mèo hoang tha đi mất.”
Tiểu Ngũ không muốn hắn nói vậy, nhưng vì đứng ở xa nên không kịp ngăn cản, đành bất lực đưa tay che mắt.
Bọn chúng cho rằng Hà Nghiên sẽ nổi điên, hoặc bổ nhào vào đánh nhau với Đầu Trọc. Không ngờ, cô chỉ lạnh lùng nhìn Đầu Trọc, thậm chí không đứng thẳng lên mà đi qua người hắn, tiếp tục lần tìm phía trước.
Phó Thận Hành ở phía sau cách đó không xa, yên lặng dựa thân xe quan sát Hà Nghiên, nhìn cô lần mò tìm từng bước một. Cô cầm tất cả các vật đáng ngờ lên xem, bóng dáng xa dần, sau đấy bất chợt dừng lại, từ từ quỳ mọp xuống, cơ thể mảnh mai cong thành một khối.
Cuối cùng, cô cũng tìm thấy đốt ngón tay của Lương Viễn Trạch, không phải bị chó mèo tha đi mà bị ô tô nghiền nát, máu thịt bét nhè dán xuống đất, không thể nhặt lên.
Bảo sao bọn chúng nói không tìm thấy.
Hà Nghiên dần khom lưng, trán chạm vào nền đất lạnh lẽo, cuộn tròn người lại. Cô vẫn nhớ lần đầu tiên gặp Lương Viễn Trạch, khi ấy cô mới bước chân vào đại học, xinh đẹp và tự tin nên được nhà trường mời tham gia bữa tiệc chào đón sinh viên mới, ở đây cô đã nghe thấy tiếng hát của Lương Viễn Trạch vang lên trên sân khấu.
Anh mặc áo sơ mi trắng, quần jeans đơn giản, ngồi trước cây đàn piano ở góc sân khấu, hát một bài tiếng Anh cũ. Thật ra, anh hát không quá hay, cũng không đến mức cảm thấy quá tệ, nhưng cô vẫn chăm chú ngắm anh, nhìn các ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, nhìn anh lắc lư cơ thể một cách nhẹ nhàng, thong dong hát ca khúc.
Cho đến khi anh bước xuống, những tràng pháo tay bất chợt vang lên mới khiến cô bừng tỉnh. Cô chạy tới, đứng dưới khán đài ngăn anh rời đi, không chút ngượng ngùng tự giới thiệu: “Chào anh, em là Hà Nghiên, chúng ta có thể kết bạn không?”
Anh ngạc nhiên, sau đó đỏ mặt.
Cơ thể Hà Nghiên thoáng run rẩy, cô không dám hồi tưởng, cắn chặt môi, ngăn tiếng khóc sắp bật ra. Không được khóc, không được khóc, khóc có tác dụng gì đâu? Khóc có thể đổi lấy ngón tay cùa Lương Viễn Trạch, có thể đẩy Phó Thận Hành xuống địa ngục sao? Không thể, thút thít nỉ non chỉ thể hiện sự yếu ớt, tâm trạng phẫn hận của cô mà thôi. Cô hận, vô cùng căm hận, nhưng sự căm hận của cô không cần phải thổ lộ, mà cần phải trả thù.
Đúng vậy, cô muốn bảo thù, muốn đầy Phó Thận Hành xuống Địa Ngục, phải khiến hắn mất tất cả, thống khổ tuyệt vọng, sống không bằng chết.
Không biết Phó Thận Hành đến bên Hà Nghiên từ lúc nào. Hắn rủ mắt nhìn cô, một lúc lâu sau lạnh lùng ra lệnh: “Đứng lên.”
Người cô khẽ run, từ từ đứng dậy, ngước nhìn hắn rồi lặng lẽ quay đi, chống tay dưới đất chầm chậm đứng dậy. Nhưng thể xác yếu ớt chưa kịp đứng vững đã liêu xiêu, nhờ có Phó Thận Hành nhanh tay đỡ mới không ngã nhào.
Hắn thoáng do dự, xong kiên quyết ôm ngang người cô, đi nhanh đến bên chiếc xe.
Cô rất nhẹ, cuộn người trong vòng tay hắn, dường như không nặng hơn một chú mèo. Không còn sức lực, cô khẽ tựa đầu vào vai hắn, miệng lẩm bẩm: “Phó Thận Hành, anh có biết hiện tôi hận anh thế nào không?”
Hắn không quan tâm, nhếch môi cười nhạo, hỏi lại cô: “Hận thế nào?”
Cô trả lời: “Hận không thể cắn từng miếng thịt trên người anh, nhai kỹ rồi nuốt xuống.”
Nghe vậy, hắn dừng chân, cúi đầy yên lặng nhìn cô, lát sau mới cười lạnh, nói: “Được, chỉ cần em có hàm răng cứng cáp, chỉ cần em có tài cán là có thể làm được.”
Cô không trả lời, chăm chú quan sát hắn, há miệng thật to cắn vào vai hắn một phát. Hàm răng cô rất sắc, tuy còn cách một lớp áo sơ mi âu phục nhưng vẫn khiến làn da phải rớm máu.
Chẳng mấy chốc, máu đã ướt đẫm, vậy mà sắc mặt hắn không chút sợ hãi, cúi đầu nhìn cô, nhìn cô tàn nhẫn cắn hắn, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ căm hận…Gào thét rồi lại cắn. Dường như đã trút hết toàn bộ sức lực, cô gục đầu vào vai hắn, cánh tay vòng qua cổ hắn, bật khóc nghẹn ngào.
Hắn đứng lẳng lặng, đặt cô xuống, một tay đỡ sau eo cô, một tay nâng khuôn mặt cô lên, không quan tâm đến màn nước mắt giàn dụa, cúi đầu hôn ngấu nghiến.
Cô giãy dụa, miệng gầm gừ: “Phó Thận Hành, sớm muộn gì cũng có ngày tôi sẽ giết anh.”
“Được, tôi sẽ chờ.” Hắn đáp, kẹp chặt lấy cô, không chịu rời môi cô. Trong miệng cô có mùi máu ngai ngái, là của hắn, mùi hương này khiến hắn cảm thấy hưng phấn, rồi lại cảm thấy chưa đủ, hắn tiếp tục gạt đầu lưỡi cô ra, dùng lực nhẹ nhàng gặm cắn, khiến máu huyết hai người hòa vào nhau.
Ban đầu, cô chỉ giãy dụa tránh né, càng về sau càng nhận ra muốn tránh cũng không được, cô thu sự phẫn nộ, không né tránh nữa, mà ôm lấy cổ hắn, ngẩng đầu nghênh đón gặm nuốt môi lưỡi hắn, ăn miếng trả miếng, lấy máu hòa máu.
Xa xa, Tiểu Ngũ cùng đám Đầu Trọc đều ngạc nhiên nhìn không hiểu. Đầu Trọc rời đi trước tiên, đợi Tiểu Ngũ quay lại, không nén nổi tò mò, hỏi: “Anh Ngũ, anh nói xem có phải hai người kia đang trêu đùa nhau không? Sao em nhìn mà chả hiểu gì sất.”
Tiểu Ngũ dí tay lên trán hắn theo thói quen, hạ giọng mắng: “Đồ ngu, đừng đi sâu vào vấn đề như vậy, não mày chưa đủ tầm đâu.”
Đầu Trọc biết điều gật đầu, tiếp tục ngu ngơ hỏi một câu: “À, anh Ngũ này, anh bảo cô Hà kia sẽ không ghi hận chuyện em chặt ngón tay của chồng cô ta chứ? Nếu cô ta hận em, ghé tai xúi giục Phó tiên sinh, Đầu Trọc em chẳng phải hỏng bét à?”
Tiểu Ngũ thoáng giật mình, đang định răn dạy tên ngu này mấy câu thì điện thoại trong túi quần bỗng vang lên. Là điện thoại của đàn em theo dõi Lương Viễn Trạch ở bệnh viện gọi đến. Mới nói hai câu, sắc mặt Tiểu Ngũ đã thay đổi, quay sang nhìn Phó Thận Hành đang dắt Hà Nghiên đi về phía chiếc xe, do dự bước tới, thì thầm: “Anh Hành, Lương Viễn Trạch đã báo cảnh sát.”
Trên khóe miệng của Phó Thận Hành mới có thêm vết thương. Trong lòng tay hắn, cổ tay Hà Nghiên khẽ run rẩy, hắn quay đầu nhìn cô, cười như không: “Chẳng phải tôi đã thả cho hắn một con đường sống, vậy mà chính hắn lại không chịu dừng đi tìm con đường chết. Hà Nghiên, em nói tôi nên làm gì bây giờ?”