Đọc truyện Vật Trong Ao – Chương 38
Sức mạnh của Cửu thiên ngự lôi chú, chấn động khắp nơi….
Đúng lúc đó, một luồng ánh sáng trắng lóa xua tan bão táp. Nước mưa và nước
đọng trên mặt đất tụ lại, một lần nữa trở về trong ao.
“Bạch si ~~” cả đám người với yêu mừng rỡ hô.
Ly hóa ra hình người, áo trắng phiêu dật trong gió.
“Ta là thủy quan ở đây, không cho phép ngươi động đến ao của ta!” Ly mày liễu
nhíu chặt, giọng nói không chút vui vẻ.
Hắc Xà hơi hơi gật đầu, “Ta nhận pháp chỉ thiên cung, tróc nã yêu nghiệt.
Thượng tiên xin đừng cản trở.”
Ly lắc đầu, “Ta không cho!”
Cá Nheo giữ Ly, mở miệng, “Ly, không được làm bậy.”
Ly ngây ra, “Ngươi là ai?”
Cá Chuối lập tức tiến đến, giải thích một hồi.
Ly lập tức lâm vào trạng thái ngu ngơ.
Cá Nheo nói với vẻ nghiêm túc dị thường, “Ngươi không thể giúp chúng ta, đây
là tội lớn sẽ bị tước đi tiên tịch.”
Ly nghe xong, không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu, “Ta không cần tiên tịch, ta sẽ
cùng làm yêu tinh với các ngươi!”
Người và yêu cùng một vẻ mặt cảm động.
“Bạch si ~~ tình và nghĩa ~~ đáng giá ngàn vàng ~~” Cá Chép và Cá Chuối cầm
tay Ly, rưng rưng hát.
Ly nghiêm túc gật đầu, “Đúng!”
“Ly…” Cá Nheo thở dài, “Ngươi không được yêu tinh đâu… Mưu nghịch phạm
thượng, là sẽ bị giáng xuống nhân gian.”
Người và yêu đều lặng im.
“Xuống nhân gian?” Ly không hiểu, nó ra sức nghĩ, “… Xuống nhân gian, có
nghĩa là sẽ biến thành người sao… Thế thì ta làm người.”
Cả đám nhìn nó, không biết nên nói gì.
“Làm người cũng rất tốt mà. Giống như m Minh với Thính Thông vậy, Hồ Ly làm
người không phải cũng rất tốt sao. Ta cũng làm người ~” Ly cười, vẻ mặt ngây
thơ.
“Ngươi làm người, sẽ không còn được gặp lại Giao Long…” Cá Nheo thấy nó
tươi cười, liền nói.
Sắc mặt Ly hơi đổi, nó cau mày cẩn thận suy nghĩ. Hồi lâu sau, nó vẫn cười,
“Không sao hết… Ta sẽ đến tìm nó. Cho dù làm người, cũng nhất định sẽ đến
tìm…”
Cá Chuối và Cá Chép lập tức vọt tới trước mặt Ly, “Ly ~~ chúng ta sai…
55555… Chúng ta thường ngày cứ gọi ngươi là Bạch si, có ý bắt nạt ngươi…
thật xin lỗi…”
Ly mặt đỏ bừng, “Không sao mà, ta cảm thấy gọi như thế rất hay ~ a a ~ “
“Ly ~~ “
Người với yêu đều vì câu nói của nó mà cảm động vô cùng.
Ly ngẩng đầu, nhìn Hắc Xà một thân áo đen.
Rất lâu trước kia, nó cũng là một thần tiên lạnh lùng như vậy, là một con
rồng nhỏ trên thiên cung, tất cả mọi người đều thích gọi nó “Bạch si”. Nó không
hiểu ý nghĩa của từ đó, nên cứ vậy mà chấp nhận. Nhưng nó có thể mơ hồ cảm giác
được, cái cách họ gọi, khiến nó không thoải mái.
Sau đó, nó làm thủy quan ở cái ao nhỏ này. Yêu tinh trong ao vẫn gọi nó là
“Bạch si”. Nhưng nó biết rõ là không giống nhau. Trong cách chúng nó gọi mang
theo sự ấm áp. Có lẽ, gọi như vậy không phải là bắt nạt nó, mà là coi nó như
người một nhà, thân tình này, cả đời nó sẽ không quên.
Còn có, Giao Long kia nữa…
Có rất nhiều chuyện nó không hiểu, yêu tinh trong ao cũng không nói cho nó
biết. Nó biết, chúng nó là vì muốn tốt cho mình. Nhưng Giao Long sẽ nghiêm túc
nghe nó nói chuyện, nghiêm túc trả lời vấn đề của nó. Tuy rằng, luôn tỏ ra rất
hung dữ, nhưng lần đầu tiên Ly nhìn thấy đã có thể nhận ra, Giao Long không
giống đám rồng trên thiên cung…. Nhưng mà, không giống ở chỗ nào, thì nó cũng
không thể nói rõ được….
Ly biết, làm thủy quan ở ao này, chính là niềm vui lớn nhất trong cuộc đời
nó. Với hạnh phúc và sự thỏa mãn này, cho dù không có tiên tịch, làm con người
tuổi thọ ngắn ngủi, nhất định cũng sẽ vui vẻ…
“Tán gẫu xong chưa?” Hắc Xà hờ hững hỏi, “Nếu thượng tiên khăng khăng như
vậy, tiểu tiên đành phải đắc tội.”
Ly gật đầu, nghiêm túc quyết định.
Một đen một trắng lao vào nhau sáng lòa không trung. Mưa rơi càng lúc càng
lớn, phạm vi cũng càng lúc càng rộng, mực nước trong hồ lớn không ngừng dâng
lên, rốt cục, tràn lên bờ, trào về phía thành trấn.
“A —— trường học bị dìm sạch rồi!!!” Con Cua sợ hãi kêu.
“A —— tiệm bánh bao bị ngập nước rồi!!!” Cá Chép cũng sợ hãi kêu.
“A —— ta còn chưa ăn bánh bao trứng sữa!!!” Cá Chuối càng thêm sợ hãi.
“A —— căn phòng ta mới thuê!!!” Hồ Ly vô cùng sợ hãi la.
“…” Thính Thông cũng sợ hãi, nhưng không biết nói gì.
“Hoán Thủy Chú!” Cá Nheo tuy rằng sợ hãi, nhưng hành động so nói còn nhanh
hơn.
Dòng nước ngừng lại, nhưng vẫn không chịu rút đi.
“Bàng Bàng cũng tới!!!” Con Cua chạy qua, đưa tay thi chú.
“Hắc tử!” Cá Chép kêu.
“Lý Tử!” Cá Chuối đáp.
“Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim! Chúng ta lên!”
Hồ Ly biết mình không giúp được gì, nó cắn môi, nắm chặt tay.
“Chúng ta đi lên trấn giúp đỡ.” Thính Thông kéo nàng, nói.
Hồ Ly có chút ngây ngốc.
“Người bình thường, cũng có việc làm được.” Thính Thông cười, nắm chặt nàng
tay.
Hồ Ly cười, gật đầu.
Không phải tiên, không phải yêu tinh, là người. Tuy rằng chẳng có lực lượng
gì, nhưng có chuyện có thể làm được… Làm những việc mình có thể làm, đây chính
là điều đầu tiên nàng muốn học sau khi trở thành người.
Hai người kéo tay nhau chạy về phía trấn.
Thế nước càng lúc càng lớn, chúng yêu có vẻ không giữ nổi.
Ly có chút lo lắng, liền thu lực lượng của mình lại, khống chế dòng nước.
Nhưng mà, sát na ấy, lôi quang đầy trời, tầng mây u ám. Nó bị lôi điện đánh
trúng, ngã trên mặt đất.
“Ly!” Cá Nheo định rời ra, nhưng thế nước hạn chế hành động của nó, nó chỉ có
thể vội vã kêu lên.
Ly gắng gượng đứng dậy, khóe miệng ứa máu. Nó nhìn Hắc Xà nhanh nhẹn hạ
xuống, ánh mắt kiên định vô cùng.
“Đắc tội.” Xà nhìn nó, hờ hững nói.
Cả người Ly đau đến nóng hừng hực, nước mắt không tự giác rơi xuống. Nàng
nhìn thấy Hắc Xà ầm ầm bay về phía yêu tinh trong ao, trong lòng đau đớn không
sao tả nổi.
Ngay lúc ấy, trong lồng ngực nó, tỏa ra ánh vàng chói lọi. Nó ngây ra một
chút, rồi lấy ra thứ đó.
Miếng vảy màu vàng, ấm áp sáng chói, dường như đang an ủi nó.
Nó nhớ lời Giao Long nói, nếu có xảy ra chuyện gì, thì đưa miếng vảy ra.
Nó nắm vảy, nhắm mắt lại, cầu xin. Nếu như có thể, xin bảo vệ cái ao này
đi…
Sắc vàng chói lọi nháy mắt tràn lan, nó mở to mắt, nhìn thấy ánh sáng ấy
ngưng tụ thành một bóng người, dần rõ ràng hơn.
Trước mặt, xuất hiện một nam tử tuấn lãnh xa lạ. Tóc vàng mắt đỏ, trên vầng
trán mang theo khí thế bá vương cao quý bẩm sinh.Namtử quanh thân bao bọc một
tầng ánh sáng vàng rực, vô cùng thần thánh.
” Bạch si!” người đó mở miệng, thanh âm quen thuộc vô cùng, “Khóc cái gì?
Thực vô dụng!”
Ly nhận ra giọng nói ấy, ngược lại càng khóc lợi hại hơn.”Giao Long…”
Giao Long ngồi xuống, xoa xoa đầu nàng, “Đừng khóc… có ta ở đây rồi…”
Ly cố gắng kìm dòng nước mắt, ra sức gật đầu.
Giao Long cười cười, đứng dậy, nhẹ nhàng bay lên.
Hắc Xà đang muốn xuất thủ, lại cảm thấy sau lưng có cơn gió mạnh đánh tới. Nó
xoay người, nhìn thấy một người toàn thân bao phủ kim quang.
“Ngươi…” Hắc Xà ngừng lại, có chút kinh ngạc.
“Thế nào? Không nhận ra ta à?” Giao Long khoanh tay trước ngực, cười nói,
“Tuy rằng là phân thân, nhưng dung mạo đâu kém bao nhiêu… trí nhớ của ngươi
không tệ như vậy chứ? Nhạc Hãn?”
“…” Hắc Xà nhăn mày, “Không hổ là long tộc.”
“Quá khen.” Giao Long nhìn cơn hồng thủy tàn sát thành trấn bừa bãi, lại nhớ
đến ngày nào đó của trăm năm trước, cũng là mưa gió như vậy, lũ như vậy.
“Ngươi cũng muốn chống lại thiên mệnh?” Hắc Xà hỏi.
Giao Long cười, mang theo vẻ dịu dàng thắm thiết sâu sắc, “Nói sao nhỉ… Đám
yêu tinh này thích nói đùa lắm, mà ta thì không ghét.”
“Chỉ vì lý do như vậy?”
“…” Giao Long hơi híp mắt, giọng nói ngập ý cười, “Không đủ à? Hơn nữa Bạch
Si rất tốt…”
Hắc Xà nhìn Giao Long, trong lòng có một sự xúc động rất kỳ quái.
Rồng sinh ra đã là tiên, không cần tu luyện, tất cả đều dễ như trở bàn tay.
Cho nên, đại đa số rồng luôn không coi ai ra gì, thái độ ngạo mạn. Giao Long đã
từng là chiến tướng mạnh nhất tiên cung, vì sao không khiến cho người ta cảm
thấy lạnh lẽo đáng sợ, ngược lại còn ấm áp bình thản đến vậy?
Vì sao con Giao Long đã từng phạm giới luật của trời lại cười mãn nguyện như
vậy, cứ như tất cả đau khổ đều được rũ bỏ, chỉ còn lại hạnh phúc…
Chẳng lẽ chỉ riêng nó cái gì cũng không có hay sao…
Trái tim dâng lên cảm giác cay đắng, là ghen tị ư? Vì sao rõ ràng đã làm tiên
rồi, mà vẫn còn thứ tình cảm như vậy…
Hắc Xà nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Tiếng mưa gió, gào thét bên tai, nhưng nó chỉ nghe thấy thứ âm thanh
khác.
“Oa! Anh chàng đẹp trai kia là ai vậy?” Cá Chép một bên vừa làm phép, vừa
hỏi.
“Không biết nữa, chưa từng gặp quá.” Cá Chuối vừa liếc Giao Long, vừa
đáp.
“… Bàng Bàng đến bao giờ mới có thể tu được hình dáng như vậy đây… ” Con
Cua hít hít cái mũi.
“Ta đoán đó là Giao Long…” Cá Nheo cười tít mắt nói.
“Hả? Giao Long không phải bị trói trên Trấn Thủy kiếm ở ao bên cạnh hay sao?”
Chúng tiểu yêu kinh ngạc không thôi.
“Nó dùng tá hình thuật, đây không phải bản thể của nó.”
“Bản thể?” Con Cua hỏi.
“Bản thể: miêu tả một cách có hệ thống những vật tồn tại khách quan trên
đời, tức Tồn tại luận , là giải thích hoặc chứng minh một cách có hệ thống về
sự tồn tại khách quan, đối tượng là bản chất trừu tượng của hiện thực khách
quan.” Cá chép hồi đáp, “Cái này chính là khái niệm triết học do Aristotle đề
xuất ra ~~ “
“Lý Tử, ngươi cái gì cũng biết, thật lợi hại ~~” Cá Chuối sùng bái nói.
“Đương nhiên ~~” Cá Chép đắc ý.
“Nhưng mà ta nghe không hiểu…” Con Cua buồn rầu nói.
“Chả sao, ta cũng không hiểu. Cái gọi là triết học, chính là dùng những lời
phức tạp nhất để giải thích một vấn đề đơn giản nhất!” Cá Chép thâm trầm
nói.
“Lý Tử, rất sâu xa, nói rất hay!” Cá Chuối càng thêm sùng bái.
“A a, nói đến phức tạp nhéo, ta đã từng…”
= =|||
“Giờ phút này mà còn nói lạc đề được! Lão Niêm, I phục YOU!” Cá Chép la hoảng
lên.
“…” Cá Nheo trầm mặc một chút, tiếp tục cười nói, “A a, nói đến I phục
YOU nhéo, ta đã từng…”
“Lão Niêm Đừng có nói lạc đề!!!”
= =#