Bạn đang đọc Vật Rơi Tự Do FULL – Chương 17
Sau giờ tắt đèn Kiều Tê mới trở về kí túc xá.
Cô thả nhẹ động tác mở cửa, nương theo ánh sáng ngoài hành lang hắt vào từ phía sau lưng cô nhìn thấy Trương Nhược Chanh vươn đầu ra từ sau cái màn.
Trương Nhược Chanh biết đêm nay cô đi gặp Khúc Ức Hành, nhưng cô ấy không nghĩ rằng Kiều Tê sẽ trở về muộn như vậy.
Cô đang rất tò mò nên thấy Kiều Tê mang đồ rửa mặt đi ra ngoài cô cũng bò xuống giường đi theo sau.
“Cậu còn chưa ngủ à?” Kiều Tê nghe thấy động tĩnh phía sau quay đầu hỏi Trương Nhược Chanh.
Trương Nhược Chanh kết thúc một ván game, cúi đầu “Ừ” một tiếng, cho đến khi trên trên màn hình hiển thị đã thắng cô ấy mới lại ngẩng đầu, nói:
“Tớ vừa mới chơi…!Ôi mẹ ơi!”
“Hả? Cậu lại bắt đầu chơi cái gì?”
Từ sau chuyện với Thư Lãng, Kiều Tê chưa thấy cô ấy chơi game lần nào.
“Bây giờ không nói đến vấn đề này, Kiều Kiều cổ cậu…!Cậu không có cảm giác gì à?”
“Cái gì?”
Trương Nhược Chanh đau đầu đem Kiều Tê kéo đến trước gương: “Chính cậu tự nhìn đi.”
“……”
Kiều Tê nhìn trong gương trên cổ cô in đầy những dấu hôn, bây giờ cô mới hiểu tại sao vừa rồi quản lý kí túc xá lại nhìn cô bằng ánh mắt quái dị như vậy.
Trương Nhược Chanh nhìn mặt cô hết xanh lại hồng, thật cẩn thận hỏi cô: “Cái kia, ừm, nhìn dáng vẻ này của cậu hai người đêm nay thật kích thích ha?”
“……” Ừ, rất kích thích.
Khó khăn lắm cô mới đem Trương Nhược Chanh dỗ đi ngủ, Kiều Tê nằm trên giường, phát ngốc nghĩ đến Khúc Ức Hành.
Cô rửa mặt trở về nhìn thấy tin nhắn Khúc Ức Hành gửi tới 10 phút trước:
[Anh về đến nơi rồi.]
Cô gửi lại một cái nhãn dán khoa tay múa chân ra dấu “ok”.
Anh không trả lời lại nữa, đến bây giờ đã qua nửa tiếng.
Anh đi tắm rồi sao? Hay là cảm thấy nói chuyện phiếm với cô không thú vị? Rõ ràng vừa rồi hai người còn thân mật khăng khít như vậy, bây giờ chỉ còn lại một mình, cô không nhịn được lo được lo mất.
Tình yêu thật đáng sợ.
Kiều Tê thở dài, buông di động xuống sờ lên cổ mình.
Mặc dù cô không nhìn thấy nhưng lại cảm giác được vị trí của từng dấu hôn.
Vừa rồi Khúc Ức Hành từng ở chỗ này lưu lại ấn ký của anh.
Anh sử dụng nhiều lực giống như muốn in dấu lên cả linh hồn cô.
Sau khi đạt cao trào cô thất thần dựa vào lồng ngực của Khúc Ức Hành.
Tỉnh táo lại cô cảm thấy xấu hổ rồi lấy điện thoại ra nhằm dời đi lực chú ý thì cô mới biết đã qua 11 giờ.
Cô nói trở về thôi, Khúc Ức Hành lại không trả lời.
Kiều Tê thử rời khỏi ôm ấp của anh, chân trái cô vừa cất bước đã bị người con trai ôm lấy từ phía sau.
Hai chân Kiều Tê hoàn toàn tách ra khiến cho dục vọng của anh càng dễ dàng chống lên rãnh mông cô.
“Khúc Ức Hành…!Chúng ta phải trở về.” Kiều Tê tận lực bỏ qua nhiệt độ truyền tới từ phía sau run giọng nói.
“Ừ, thôi được rồi.” Anh nói bên tai cô, thân thể lại trái ngược hoàn toàn, ôm cô ngày càng chặt.
Kiều Tê gian nan co đùi phải, lại đột nhiên bị Khúc Ức Hành ngậm phần sau cổ.
“A~..
” Kiều Tê kinh ngạc hô ra tiếng.
Thấy cô không đi nổi nữa, Khúc Ức Hành mới buông hàm răng ra dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm hôn.
Thật ra thời gian không còn sớm, Khúc Ức Hành vốn thật sự muốn buông tha cho cô.
Nhưng sau khi cô xoay người lộ ra cần cổ tuyết trắng, ở trong màn đêm tăm tối lại càng thêm mê người khiến anh sinh ra dục niệm.
Cách thời điểm tắt đèn chỉ còn một lúc, Khúc Ức Hành cũng lựa chọn thuận theo tâm ý của bản thân, anh nghiến răng khom người cắn lên.
Bọn họ đứng dưới đèn đường.
Kiều Tê mở to đôi mắt, nhìn con đường nhỏ phía trước, tuy cô biết rõ giờ này sẽ không có ai đi qua đây, nhưng cảm giác sợ hãi có thể sẽ bị ai đó vô tình phát hiện mang đến kích thích rất lớn trong tâm lý.
Cô không nhìn thấy phía sau đang diễn ra chuyện gì vậy nên mỗi động tác của Khúc Ức Hành đều đột ngột khiến cô không kịp đề phòng, cô rùng mình đến cả ngón chân cũng cuộn lại.
Tay cô đặt lên mu bàn tay anh, theo từng chuyển động của anh trên ngực cô, thân dưới của cô cũng dục cự còn nghênh.
Cô thích bị anh ôm lấy từ phía sau, cảm giác ấy giống như cô được dãy núi mang tên Khúc Ức Hành vờn quanh.
Ban đầu Khúc Ức Hành chỉ muốn hôn một chút sẽ dừng lại, nhưng cần cổ thiếu nữ so với trong tưởng tượng của anh càng thêm non mịn mềm mại, mang theo mùi sữa tắm dễ ngửi làm anh yêu thích không muốn rời.
Cuối cùng anh vẫn không nhịn được có chút quá phận với cô.
Hai người đi đến dưới bậc thang, anh nâng hai tay bế cô lên cao hơn mình một bậc, khiến cô đưa lưng về phía anh.
Khoảng cách chiều cao của hai người được rút ngắn lại, từ góc độ này càng thuận lợi cho anh đụng chạm cô, có nhiều lần anh còn cọ qua tiểu huyệt của Kiều Tê.
Nụ hôn trên cần cổ cũng dần trở nên sắc tình, anh cắn một chỗ trên da thịt cô tiếp đó lại không ngừng liếm hút những chỗ xung quanh, đầu lưỡi anh không yên phận liếm láp vùng da thịt anh đang ngậm trong miệng.
Anh giống như một ngọn núi lửa không biết sẽ phun trào lúc nào khiến cô không kịp trốn chỉ có thể để mặc bản thân bị thiêu đốt.
Khúc Ức Hành hôn cắn không sót chỗ nào, dần dần anh tiến về phía trước lướt qua vai cô, Kiều Tê quay đầu lại tìm anh.
Anh ngẩng đầu, ôm mặt cô cùng cô hôn nhau, lại cúi đầu cắn lên cổ cô.
Miệng cô không có gì lấp kín nên không giấu được tiếng thở dốc và rên rỉ trong cổ họng.
Hai người còn thân mật hơn so với đôi uyên ương, thân dưới của anh và cô cũng tự nhiên dán lại càng gần nhau.
“Sao em lại không đi nữa?” Khúc Ức Hành được tiện nghi còn khoe mẽ, ngoài miệng cũng không buông tha cho cô.
Tay anh một lần nữa vòng lên trước người Kiều Tê, một trên một dưới vỗ về chơi đùa, động tác dưới thân càng thêm xâm lược.
Đây là chỗ nguy hiểm của đàn ông.
Bỏ đi lớp ngụy trang anh rõ ràng là con sói đang nấp trong bóng tối săn mồi.
Nhưng Kiều Tê lại cam tâm chui đầu vào lưới của anh, bởi vì anh khiến người ta rung động như thế.
Cho đến khi xung quanh kí túc xá tắt đèn, Khúc Ức Hành mới thả cho cô trở về.
Kiều Tê bật chiếc đèn bàn nạp điện, thay quần lót ra.
Rõ ràng quần lót mới thay sau khi cô tắm rửa vậy mà bây giờ đã ướt đẫm toàn là vệt nước do động tình.
Có lẽ do Khúc Ức Hành không ở trước mặt cho nên lá gan của cô lớn hơn một chút.
Cô nhịn không được gửi tin nhắn cho Khúc Ức Hành.
Khúc Ức Hành lúc này đang ở trên giường tự sướng.
Hôm nay anh cương cứng quá nhiều lần, nhưng vẫn chưa bắn ra đúng là bị nghẹn đến mức khó chịu.
Nhưng anh nhìn cô gái đang rên rỉ trên màn hình điện thoại hứng thú lại rã rời.
Đang trong lúc anh rất buồn bực trên màn hình lại xuất hiện tin nhắn Kiều Tê gửi tới:
[Anh đã ngủ chưa?]
Ngay sau đó là một tấm hình.
Khúc Ức Hành click mở.
Đập vào mắt anh là một chiếc quần lót màu trắng.
Tương phản với màu sắc thuần khiết của nó là vệt nước rất rõ ràng.
Không khó để tưởng tượng ra bộ dáng ấy.
Đây là do anh làm ra.
Đây là chiến lợi phẩm của anh.
Anh nhớ lại cảm xúc lầy lội ở thân dưới của Kiều Tê, anh tưởng tượng cảm giác nếu như mình được tiến vào bên trong cô.
Hô hấp của Khúc Ức Hành cứng lại, ngay sau đó, dục vọng dưới tay đã lâu chưa được phóng thích của anh chính thức bùng nổ.
Cô đúng là đã cho anh một kinh hỉ.
Thấy Khúc Ức Hành mãi chưa trả lời tin nhắn, Kiều Tê bắt đầu lo lắng hình như mình quá mức phóng đãng nhưng mà tiếc rằng đã qua thời gian được gỡ tin nhắn.
Cô đành bịt tai trộm chuông đem điện thoại giấu dưới gối đầu, làm bộ giống như mình chưa từng gửi tin nhắn cho anh, mắt không thấy tâm không phiền.
Một lát sau, gối đầu chấn động một chút.
Trái tim Kiều Tê trong lồng ngực cũng giật lên một nhịp, cô vừa lo sợ lại bất an lấy di động ra xem thì thấy Khúc Ức Hành nhắn lại cũng là một bức ảnh.
Trong ảnh chụp bàn tay to rộng với những ngón tay thon dài của nam sinh, bên trên dính đầy chất lỏng màu trắng ngà, ở dưới ánh sáng từ chiếc đèn bàn càng thêm dâm mĩ.
[Vừa rồi anh bận làm chuyện này cho nên không trả lời em.]
Mặt Kiều Tê nóng bừng cô đem điện thoại ném ra xa.
Trên điện thoại lại không ngừng truyền đến thông báo tin nhắn.
Trong lòng Kiều Tê ngứa ngáy lại bò qua xem:
[Đây là chiến lợi phẩm của em]
[Có thích không?]
Rõ ràng hiện lên là cô đang nhập nhưng vẫn không thấy trả lời.
Sau khi rửa sạch tay và hạ thân Khúc Ức Hành cầm lấy di động cười khẽ, đánh chữ.
[Kiều Kiều, ngủ rồi sao?]
Kiều Tê do dự đang muốn trả lời lại thì anh gửi tới:
[Sau khi cao trào hẳn là mệt rồi.]
……!Thôi cô vẫn nên giả vờ ngủ đi!!!
[Ngủ ngon.]
Ôi, nhưng cô cũng muốn chúc anh ngủ ngon vậy nên ngón tay của Kiều Tê lại không chịu khống chế mà ở trên màn hình gõ gõ.
[Chúc em mơ thấy mộng xuân.]
[Nam chính là anh]
…
Kiều Tê lại đem điện thoại ném ra xa, nội tâm rít gào, a a a a a Khúc Ức Hành là cái đồ đại biến thái!!!!.