Vật Rơi Tự Do Full (edit)

Chương 6


Bạn đang đọc Vật Rơi Tự Do Full (edit) – Chương 6

Edit: Vũ Quân


Giữa trưa Hội Bí thư muốn mở họp, sau khi cơm nước xong nếu trở về ký túc xá nghỉ trưa thì sẽ không kịp, Kiều Tê đành tạm biệt với Trương Nhược Chanh ở dưới tầng nhà ăn, cô định trực tiếp đi qua phòng học chờ mọi người.

Khi Khúc Ức Hành bước vào phòng học, đập vào mắt là hình ảnh cô gái nằm ngủ ở bàn học cạnh cửa sổ.

Ngày xuân sau mười hai giờ trưa ánh nắng ấm áp mềm nhẹ bao phủ lên nơi bên cạnh cửa sổ, hình ảnh ấy nhìn qua vừa mềm mại lại điềm tĩnh.

Khóe miệng Khúc Ức Hành nhẹ cong, anh thả chậm bước chân dần dần tới gần bên cửa sổ, anh đi đến trước bàn, từ cách ăn mặc của cô gái nhận ra người đang nằm đó là Kiều Tê. Ngày thường cô rất ngoan ngoãn, nghe lời, nói chuyện với anh hai câu sẽ cúi đầu đỏ mặt, Khúc Ức Hành cũng không chán ghét.

Hơn nữa ấn tượng của anh đối với Kiều Tê khá sâu sắc bởi vì lúc cô nói chuyện với anh mặt rất đỏ.

Lúc này tư thế của Kiều Tê giãn ra, đã không còn quá mức cẩn thận như ngày thường, Khúc Ức Hành chưa bao nhìn thấy cô có bộ dáng như vậy. Ánh nắng chiếu trên người cô phủ lên một tầng kim sắc nhìn qua cả người Kiều Tê giống như một trái lông xù.

Khúc Ức Hành nhìn Kiều Tê mềm mại nằm đó, thế mà lại vô cớ sinh ra một loại xúc động muốn đem tay xoa lên đầu cô. Nhưng chưa chờ anh làm ra hành động tiếp theo Kiều Tê đã nửa tỉnh nửa mơ ngồi dậy, cảm thấy có người tới gần, cô từ từ từ tỉnh lại.


Khúc Ức Hành vì còn một chút xúc động mà tiếc nuối, anh cũng không hiểu tại sao bản thân lại đứng ở chỗ này. Anh vốn muốn nói rất nhiều nhưng trong nháy mắt khi thấy Kiều Tê từ khuỷu tay ngẩng đầu lên mọi ngôn ngữ đều biến mất.

Vì vừa rồi ghé lên bàn ngủ nên cô đã tháo kính xuống, tóc mái dày nặng ngày thường che ở trên trán cũng bị cánh tay ép tới thay đổi hình dáng hướng về phía trước nhếch lên, do đó khiến khuôn mặt ngày thường vẫn che giấu lộ ra.

Kiều Tê mới vừa tỉnh ngủ hai mắt còn mang theo sương mù, mờ mịt mông lung, cô chưa rõ ràng tình huống phía trước, lần đầu tiên cô không e lệ đối mặt với Khúc Ức Hành. Ánh mắt rơi thẳng vào trong ánh mắt của Khúc Ức Hành. Biểu cảm ngây thơ, yếu ớt lại vô tội làm cho anh nghĩ tới nai con lúc mới sinh.

Khúc Ức Hành chưa bao giờ gặp qua một đôi mắt như vậy ở trên người bạn bè đồng trang lứa.

Tại sao vậy?

Trong nháy mắt Khúc Ức Hành từng hoài nghi mình nhận sai người.

Nhưng Kiều Tê mơ hồ phân biệt ra người trước mắt là ai, trong lòng cô cả kinh, chân tay luống cuống sờ đến mắt kính, mang lên, lại một lần nữa cúi đầu. Nữ sinh trong mấy giây ngắn ngủi khôi phục thành dáng vẻ mà Khúc Ức Hành quen thuộc, không sai, chính là Kiều Tê.

Hầu kết Khúc Ức Hành lăn lộn.

Anh cố tình xem nhẹ xúc động mãnh liệt truyền đến từ hạ thân, nương theo tư thế của Kiều Tê nói chuyện, anh ngồi ở bàn phía trước đem biến hóa ở hạ thân che dấu dưới bàn ghế.

Kiều Tê cúi đầu, tóc mái dày nặng và mắt kính một lần nữa che khuất hơn phân nửa khuôn mặt cô, nhan sắc vừa mới khiến người ta kinh hồng lại một lần nữa giấu đi, tìm không thấy, chỉ còn lại hai má lộ ra trong tầm mắt của Khúc Ức Hành, mặt cô đỏ như muốn nhỏ ra máu.

Có lẽ bởi vì hạ thân không ngừng truyền đến nhiệt độ, Khúc Ức Hành nhìn cô khép nép lại cẩn trọng mà không khỏi cảm thấy nôn nóng.

Anh vươn ngón trỏ, nâng cằm Kiều Tê lên.

Da thịt hai người đột nhiên tiếp xúc khiến Kiều Tê không biết phải làm sao: “Hội, Hội trưởng…”

Cô ngập ngừng, ở trong tay Khúc Ức Hành giãy giụa muốn cúi đầu.

Cô nghe thấy Khúc Ức Hành hỏi: “Kiều Tê, em rất sợ tôi?”


“Không.. em.. không phải…” Kiều Tê né tránh, từ ngữ lộn xộn đáp lại anh.

Động tác khó khăn, đầu ngón tay truyền đến cảm giác trơn trượt mềm mại khiến cho Khúc Ức Hành càng bực bội, anh không hề ra vẻ ôn nhu nữa mà cứng rắn nhéo cằm Kiều Tê, khiến cô không thể nào tránh né mình.

Mặt cô sao lại nhỏ như vậy, giống như một chú thỏ con mềm mại, chỉ cần anh hơi hơi bấm tay là có thể nắm lấy.

Khúc Ức Hành vừa nghĩ, một bên vừa tháo chiếc kính trên mũi Kiều Tê xuống đặt lên bàn.

Kiều Tê lại một lần nữa mất đi mắt kính, không thấy rõ khuôn mặt Khúc Ức Hành lại làm cô một lần nữa không hề che đậy ở trước mặt đối phương, vì khẩn trương cô nhắm chặt hai mắt không tiếp tục nhìn anh nữa.

Khúc Ức Hành nhìn bộ dáng cô gái co rúm lại không hề thuận theo chính mình mà dục vọng trong lòng càng thêm kêu gào. Anh với tay vén tóc mái trên trán của cô lên. Rốt cuộc lần đầu tiên anh hoàn toàn nhìn thấy khuôn mặt của Kiều Tê.

Mặt Kiều Tê đỏ lên, lông mi run rẩy, làn da trơn bóng tinh tế, vì quá khẩn trương nên cô bất giác cắn môi dưới, tất cả đều bại lộ ra trước mắt Khúc Ức Hành.

Ánh mắt của Khúc Ức Hành dừng lại trên hàm răng và làn môi mềm mại của cô, lưu luyến vài giây hạ thân lại càng thêm trướng đau.

“A.” Anh nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô cười khẽ, một dòng khí ở giữa môi anh xoa lên khuôn mặt Kiều Tê.

Trong lòng Kiều Tê âm thầm hò hét trời ơi sao anh ấy cách mình gần như vậy, hai mắt lại càng nhắm chặt hơn.

“Em nhắm hai mắt……”


Kiều Tê nghe thấy Khúc Ức Hành nói, cô không nhìn thấy gì, thính giác và xúc giác lại càng cảm nhận rõ ràng. Cô suy đoán vị trí của Khúc Ức Hành, cảm nhận được dòng khí kéo dài khi Khúc Ức Hành nói chuyện giống như thổi trên môi cô, khiến cô nếm được hương vị dễ ngửi trong miệng anh.

Trong lúc trái tim cô đang đập cuồng loạn không ngừng, Kiều Tê nghe thấy Khúc Ức Hành nói tiếp: “… Là muốn anh hôn em sao?”

Kiều Tê nghe vậy hoảng sợ mở mắt ra, lại phát hiện khuôn mặt Khúc Ức Hành cách mình không quá 3cm. Cô cảm thấy khuôn mặt mình như cứng đờ, mất đi cảm giác, mặc cho cô kiệt lực muốn nhắm mắt cũng không được. Chỉ đành trơ mắt nhìn khuôn mặt Khúc Ức Hành chậm rãi phóng đại, tới gần, lại tới gần hơn.

Có cái gì đó mềm mại, ấm áp nhẹ cọ qua gương mặt cô, chờ cho Kiều Tê ý thức được đó là cái gì, Khúc Ức Hành đã lui trở về.

Ở giữa môi anh ngậm một sợi tóc mái khi nãy rơi xuống bên má cô, anh tiến đến bên môi Kiều Tê dùng sợi tóc ấy phất phất qua cánh môi cô.

Đồng thời mở miệng nói: “Kiều Tê.”

“Em mang kính áp tròng, hẳn là sẽ rất đẹp.”


Bản edit đăng duy nhất tại wattpad Vũ Quân các nơi khác đều là ăn cắp


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.