Đọc truyện Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày – Chương 1: Xuyên qua
Lạc Kim Vũ là một trong số ít tiểu hoa đán có kỹ thuật diễn tại giới giải trí, dựa vào chính mình nỗ lực đi từng bước một mới đoạt được giải thưởng ảnh hậu Kim Sư, có được trong tay kịch bản hay, có danh có tiếng, đỉnh cao cuộc đời gần trong gang tấc, ngủ dậy lại phát hiện bản thân xuyên vào một quyển ngôn tình cẩu huyết vừa mắng chửi vào đêm hôm trước.
*Kim Sư: Sư tử vàng
*Cẩu huyết: máu chó
Trở thành người trùng tên trùng họ với cô trong tiểu thuyết, mẹ ruột cặn bã của vật hy sinh nam phụ.
Lạc Kim Vũ còn nhớ rõ, trước khi đi ngủ trong lòng còn nghĩ một câu.
“Tác giả sợ là người ghét mình đi? Mới có thể viết ra loại tiểu thuyết ngôn tình xúc động ngốc nghếch này. Hy sinh con trai, chỉ số thông minh dưới 0, là nữ phụ số N, còn cùng tên cùng họ với mình… Thật tức chết mà! Nếu đổi thành mình, kịch bản pháo hôi giống như vầy mình sẽ làm nhân vật từ vật hy sinh trở thành vai chính”
Giờ thì tốt rồi, cơ hội chứng minh đã tới.
Lạc Kim Vũ đè đè thái dương đang đau nhức, nằm ở trên giường yên lặng tiêu hóa thông tin về nguyên chủ trong tiểu thuyết.
Nguyên chủ là con gái riêng, dưới sự dạy dỗ của người mẹ thuộc hàng cực phẩm, ước mơ lớn nhất từ nhỏ chính là gả cho kẻ có tiền, cũng may cha ruột cũng có chút tiền.
Đáng tiếc, cô vắt hết đầu óc dùng kế bò lên trên giường bá đạo tổng giám đốc Cảnh Tư Hàn nhưng kết quả lại không được như ý nguyện. Cuối cùng dựa vào đứa bé trong bụng mới được Cảnh gia tiếp vào cửa. Nhưng lại bị Cảnh Tư Hàn mãnh liệt phản đối, thành một người không danh không phận giả phu nhân của Cảnh gia.
Nguyên chủ làm giả phu nhân làm cả đời, thẳng đến chết cũng không có chuyển chính thức.
Sống giống như một vị phi tần bị biếm lãnh cung, nhưng cô vẫn còn chưa từ bỏ ý định, khuyến khích con trai làm điều ác, ý đồ đá xuống nam chủ, đoạt lấy quyền thừa kế, làm Hoàng Thái Hậu, kết quả, không có gì bất ngờ, đem chính mình tìm đường chết.
Ai kêu cô chỉ là mẹ của vật hy sinh nam phụ trong tiểu thuyết kia chứ?
May mắn tuyến thời gian còn sớm. Vợ tương lai của Cảnh Tư Hàn còn chưa về nước, nam chủ còn chưa sinh ra, hiện tại cô có thể rời khỏi nơi này, ở trong sách tiếp tục con đường giới nghệ sĩ, đi lên đỉnh cao cuộc đời, lấy ảnh hậu làm mục tiêu. Cô có tin tưởng, bằng kỹ thuật diễn của cô, một lần nữa leo lên đỉnh cao chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi.
Không xong! Mặt!
Suy nghĩ nửa ngày, ngay cả chính mình hiện tại trông như thế nào cũng không biết! Chắc là diện mạo không đẹp cho nên Cảnh Tư Hàn mới nhìn nguyên chủ chướng mắt như vậy.
Vọt vào phòng tắm, nhìn gương, Lạc Kim Vũ trầm mặc……
Ha hả, tác giả của quyển sách này quả nhiên là người ghét cô.
Rốt cuộc có bao nhiêu sâu oán niệm, mới có thể sáng tác ra một vai phụ thê thảm như vậy, ngay cả một nốt ruồi son dưới khóe mắt đều giống y như cô.
Lạc Kim Vũ không biết nói gì, chống ở trên bồn rửa mặt, tốt xấu xem như thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nhắm mắt lại bắt đầu tự hỏi, bước tiếp sau khi rời khỏi Cảnh gia phải làm gì?
Khi cô đang chìm trong ảo tưởng bản thân một lần nữa đứng ở trên đài cao nhận giải thưởng Kim Sư nữ diễn viên xuất sắc nhất, bình tĩnh lớn tiếng nói lên cảm nghĩ đoạt giải, đột nhiên cảm giác được bên đùi phải có cái gì đang giật giật váy, Lạc Kim Vũ cau mày cúi đầu nhìn xuống.
Đậu má! Quên mất con trai!
“Mommy! Hôm nay ba ba sẽ đến thăm chúng ta sao?”
Thằng bé không cao bao nhiêu so với đầu gối của cô, ngưỡng đầu nhìn cô, giọng nói ngọng nghịu đặt câu hỏi.
Lạc Kim Vũ nỗ lực nhớ lại, nhớ tới hôm nay là chủ nhật.
Dưới sự yêu cầu của cha mẹ Cảnh Tư Hàn, mỗi cuối tuần đều phải tận lực trở về nhà ăn cơm, thuận tiện tiếp xúc với con trai. Nhưng anh ta chỉ vì bị cha mẹ hối thúc liên tục, thấy phiền mới ngẫu nhiên trở về ứng phó cho có lệ. Nên Cảnh Gia Dịch mới hỏi như vậy.
Ở thế giới cũ Lạc Kim Vũ trầm mê sự nghiệp, không có thời gian yêu đương, đừng nói có con, trong suy nghĩ của cô, con cái là chướng ngại vật trên con đường sự nghiệp.
Mà khi cô nhìn thằng bé có khuôn mặt nhỏ tròn tròn, đôi mắt đen lay láy không chớp mắt nhìn chính mình, nghĩ thầm: Nhóc con! Dì thật không phải mẹ của con, chờ Dì đi rồi, kết cục của con có khả năng sẽ tốt một chút.
Cô mới vừa nghĩ như vậy, trái tim nhanh chóng nhẹ nhàng co rút đau đớn.
Lạc Kim Vũ ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Cảnh Gia Dịch, trả lời: “Sẽ trở về, có lẽ còn sẽ mang theo quà cho con nữa nha!”
Bởi vì tối hôm qua cô nghe mẹ Cảnh gọi điện thoại nhắc đến, tuần trước Cảnh Tư Hàn không trở về, lần này trở về mang theo quà tặng khả năng tính ra rất lớn.
Cảnh Gia Dịch vừa nghe, mắt đen lập tức sáng lên, bé dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình bắt lấy tay Lạc Kim Vũ, bộ dáng có chút không thể tin được: “Thật, thật sự sao?”
Trong lòng Lạc Kim Vũ bỗng dưng mềm nhũn, cười nói: “Thật sự nha!”
Cảnh Gia Dịch nhấp cái miệng nhỏ vui vẻ cười, nhưng chỉ chốc lát sau, bé lại trộm nhìn Lạc Kim Vũ, cẩn thận hỏi: “Vậy ba ba cũng sẽ có quà cho mommy sao?”
Lạc Kim Vũ không thèm để ý trả lời: “Chắc không có đâu”
Cảnh Gia Dịch vừa nghe, nâng lên tay nhỏ đi phía trước một bước ôm lấy cô, khuôn mặt nhỏ dính sát vào cổ, thấp giọng nói: “Không sao, nếu ba ba tặng quà cho con, con sẽ đem tặng lại cho mommy, như vậy mommy cũng có được quà ba ba tặng nha.”
Lạc Kim Vũ nghe vậy chấn động, lập tức nhớ lại khoảng thời gian từ khi bé bắt đầu biết nói, nguyên chủ đối với bé vô cùng nghiêm khắc, muốn bé nghe lời hiểu chuyện, phải làm người nhà họ Cảnh vui vẻ, còn luôn khóc lóc kể lể bản thân vì bé mà bị bao nhiều ủy khuất, làm bé trưởng thành nhất định không thể quên, bla bla bla….
Lúc này, thằng bé mới hơn hai tuổi, đã thật sự nghe hiểu được, rõ ràng bản thân vô cùng chờ mong quà tặng từ ba ba, lại nguyện ý đưa ra vì an ủi cô.
Lạc Kim Vũ mũi hơi hơi lên men, lại có chút muốn khóc, cô vươn tay ôm lấy cậu bé trước mặt, ngửi hương vị sữa trên người bé, không thể hiểu rõ được mà cảm thấy an tâm.
Đây là huyết mạch tương liên cảm giác sao? Lạc Kim Vũ nghĩ thầm.
*Huyết mạch tương liên: có mối quan hệ ràng buộc huyết thống.
“Mommy đừng khóc.” Cảnh Gia Dịch từ trong lòng ngực của cô ngẩng đầu, âm cuối run run, như thật muốn khóc.
Lạc Kim Vũ vội vàng nhìn bé tươi cười, đôi mắt xinh đẹp lập tức trở nên cong cong, cả người bao trùm hơi thở dịu dàng chính cô còn không biết: “Mommy không khóc, mommy đang rất hạnh phúc”
Cảnh Gia Dịch ngơ ngác nhìn cô, lẩm bẩm nói: “Mommy, hôm nay mommy cười lên cũng thật đẹp nha!”
Lạc Kim Vũ nghe xong không khỏi cười ha ha, đều nói đồng ngôn vô kỵ, loại khích lệ này quả nhiên làm người thấy thoải mái.
*Đồng ngôn vô kỵ: Lời trẻ con nói không cố kỵ
Cô dùng lực cánh tay đem thằng bé ôm lên, Cảnh Gia Dịch giật mình phát ra một tiếng nhỏ, theo sau phát hiện, mommy xưa nay nghiêm khắc giờ đây lại muốn chơi với mình, không thể không cất tiếng cười giòn tan.
Tiếng cười yêu kiều đầy dịu dàng quyến rũ của người con gái cùng với tiếng cười trong sáng thanh khiết như tiếng chuông của trẻ con trọng điệp xem lẫn vào nhau, xuyên thấu qua cửa sổ đang rộng mở, theo gió đầu thu truyền ra xa, truyền đi ra ngoài.
Cảnh Tư Hàn mới vừa bước vào trong sân thì đã nghe được động tĩnh từ lầu hai, anh ta ngẩng đầu lên, nhìn đến làn gió nhẹ thổi bay bức màn màu trắng hơi mỏng phía cửa sổ, một đoạn cánh tay ngọc thoảng qua, lưu lại một bóng dáng mông lung đầy yêu kiều.
Trong hoa viên, người làm vườn đang tưới nước, nhìn thấy Cảnh Tư Hàn, cười nói: “Thiếu gia, ngài đã về rồi, khó trách hôm nay phu…… Lạc tiểu thư cùng tiểu thiếu gia tâm tình tốt như vậy”
Lạc Kim Vũ yêu cầu người hầu trong nhà kêu cô bằng phu nhân, nhưng tất cả mọi người đều là người làm lâu đời của Cảnh gia, hiểu biết rõ ràng mọi chuyện, làm trò trước mặt Cảnh Tư Hàn kêu chẳng khác nào đeo đen đủi trên vai.
Cảnh Tư Hàn quả nhiên nhíu nhíu mày, nhưng cũng chưa nói cái gì, gật gật đầu, cầm món đồ chơi trong tay đi vào cửa lớn.
Ba Cảnh – Cảnh Sùng Sơn đang ngồi ở sô pha xem báo chí, nhìn đến con trai về vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc: “Đã trở lại.”
Cảnh Tư Hàn chào một tiếng “Ba”, thấy mẹ Cảnh – Mai Uyển cẩn thận ôm một bình hoa mới vừa cắm xong từ bên cạnh đi ra, thấy món đồ chơi trong tay con trai mình, cười nói: “Mua thì tốt rồi, mau đem tặng cho Gia Dịch đi, thằng bé khẳng định hạnh phúc đến phát điên luôn! Thuận tiện kêu Kim Vũ rời giường xuống ăn cơm sáng”
Cảnh Tư Hàn vẻ mặt không kiên nhẫn: “Đã mấy giờ rồi, còn phải làm người đi mời?”
“Không phải” Cảnh mẹ Mai Uyển lắc đầu, giải thích: “Tuần trước Gia Dịch bị bệnh, Kim Vũ chăm sóc mấy ngày, kết quả thằng bé thì hết bệnh, ngược lại đến phiên con bé bị bệnh, còn chưa có khỏe đâu”
Cảnh Tư Hàn vừa định vẫy tay kêu người hầu, Cảnh Sùng Sơn như mọc một đôi mắt từ phía sau, ngẩng đầu, hắng giọng nói: “Con trai của mày, mày không lo chăm sóc, ngoại trừ mẹ thằng bé ra, chẳng lẽ mày còn muốn hai cái thân già này thức suốt đêm chăm sóc sao?”
Cảnh Tư Hàn môi mỏng khép chặt, cuối cùng vẫn cất bước đi lên lầu hai.
Đi tới cửa, Cảnh Tư Hàn giơ tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa, tiếng cười “Khanh khách” trong phòng lập tức đột nhiên im bặt.
Cô gái đứng ở mép giường ngẩng đầu, bên miệng tươi cười còn chưa kịp giấu đi, đuôi lông mày khóe mắt còn mang theo một tia phong tình động lòng người.
Cô chỉ mặc một cái váy ngủ màu trắng tơ tằm, bên trong không mặt áo ngực. Bởi vì khom lưng trêu đùa cùng con trai, động tác quá mạnh lộ ra hơn nửa bầu ngực tuyết trắng, thậm chí mơ hồ xem tới được đỉnh phấn hồng.
Có lẽ là bởi vì nghịch sáng, toàn thân bao trùm một tầng vầng sáng nhạt màu vàng, lại vô cùng dịu dàng tốt đẹp……
Cảnh Tư Hàn không khỏi ngưng thở trong chốc lát, ngay sau đó lập tức nhíu mày dời đi tầm mắt: “Mặc giống cái gì!”
Lạc Kim Vũ lúc này mới phát hiện bản thân mặc thật sự rất mỏng, cô la nhỏ một tiếng, nhanh chóng giơ tay che lại trước ngực, không vui chất vấn: “Anh không biết có câu phi lễ chớ nhìn sao?”
Cảnh Tư Hàn sửng sốt, theo sau cười lạnh một tiếng: “Làm ra vẻ.”
Lạc Kim Vũ không còn gì để nói, làm một người cho không đưa tới cửa, nói những lời này với Cảnh Tư Hàn giống như khá dối trá, cô không khỏi âm thầm “Hừ” một tiếng, từ trên ghế cầm lấy một cái áo khoác bao bọc lấy chính mình, khổ không nói nên lời.
Cảnh Gia Dịch thật ra không chú ý đến chuyện này, từ trên giường bò xuống dưới, vui sướng bước từng bước chân ngắn nhỏ chạy tới Cảnh Tư Hàn, rồi lại ở nửa đường ngừng lại, có chút thấp thỏm nhẹ giọng gọi một câu: “Ba ba”
Cảnh Tư Hàn híp mắt, rốt cuộc nhìn bé, vươn tay: “Lại đây.”
Cảnh Gia Dịch lập tức lao tới, chặt chẽ nắm lấy tay ba ba.
Cảnh Tư Hàn xoay người, đi ra một bước lại dừng lại, không có quay đầu, dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Thay quần áo xong lập tức đi xuống”