Bạn đang đọc Vật Hy Sinh Nữ Phụ Gả Lần Hai Công Chiếm – Chương 11: Tại sao không cần nó
Người trong thành nhiều, người ngoài thành cũng không ít, xe ngựa đi qua đi lại trên đường rộng rãi, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởngđến sự hăng hái của Tạ Bích Sơ, nàng vén rèm xe lên, ghé vào cửa sổ ngắm phong cảnh, Cảnh Hoan cưỡi ngựa đi theo bên ngoài, đồng thời giới thiệu về những nơi có chút tiếng tăm ở ngoại ô.
Ví như phong cảnh lịch sự tao nhã nhất là thư viện Lăng Vân, cộng thêm danh sĩ đại nho1 quanh năm ở đó, vănưnhân mặc khácstrong nối liền không dứt, ví như chùa miếurcủa Hoàng gia là chùa Đại Giác, cao tăng đắctđạo Phật pháp3 cao thâm, thức ănuchay trong chùa càng thêm nổi tiếng gần xa, lại ví như suối nướcinóng liền núi Tây Sơnoấm nóng…
Tạ BíchnSơ thờ ơ lắng nghe, đột nhiênpnghe thấy một từ quen tai, không khỏi phục hồi tinh thần lại: “Tây Sơn? Suốijnước nóng?”
Hình nhưnmới vừa rồi lúc đi ra ngoài có nghe thấy phụ thân mình nhắc tới thônvtrang Tây Sơn.
Cảnh Hoanethấy vẻ mặt suy nghĩ mơ hồ của nàng, buồn bã nói: “Ngươi cảm thấynquen tai là đúng rồi, bởi vì thôn trang suối nước nóngrtrên Tây Sơn của ngươi kia vốn là của ta đấy, là Tể tướngpđại nhân đoạt đi từ tay ta đó!”
Tạ Bích Sơ liếcnnhìn vẻ mặt căm giận của hắn một cái, lắc đầu nói: “Không thểnnào, nhất định là ngươi nhìn trúng thôn trang của phụnthân ta, muốn cướp đi nhưng không thành công chứ gì!” Mắt thấy hắn lộ ra vẻ chộtvdạ, không khỏi lại chu mỏ hừvmột tiếng: “Đổi trắng thay đen4, hành vi của tiểu nhân5!”
Thật ra thì cái khiếnpTạ Bích Sơ chú ý cũng không phải là thôn trang kia, màplà trong nguyên văn, sau khi hai nước nổ ra chiếnptranh, có một lần Cảnh Diệp lần nữa cướp nữ chủ về từ trongpHoàng đế nước Hi, hai người cũng không kịp đợi vào thành, đã trực tiếpemở tiệc với nhau ở thôn trang Hoàng gia Tây Sơn, đoạn bốp bốp bốp6 trong suối nước nóng kia được miêu tả hết sức động lòngmngười, đầy đủ để triển lãm ra bản lĩnh từ ngữkthâm hậu của tác giả truyện gốc, nhìn sơ qua đã làm cho người ta tim đập nhanh mặt đỏ rực, khí tiết nát hết.
Tạ Bích Sơ nâng cằm lên bàypra vẻ mặt không biểu cảm, linh hồn dưới thân xác lại đang lăn lộnsthét chói tai, vì sao nàng lại nhớ rõ ràng loại tình tiết này như vậy a a a?!
Có điều nói lại thì, hìnhdnhư cũng hơi có ấn tượng với thư viện Lăng Vânhthì phải, hình như, nữ chủ hình như có một thanhjmai trúc mã đã từng đi học ở thư viện Lăng Vân, về sau vào triềuclàm quan, trở thành người thân tín của nữ chủ ở trướcxtriều đình, có thể nói vị trúc mã này rất trung thành tậnptâm với nữ chủ, giữa hai người vô cùng mập mờ, trừ việc không có quanbhệ thực chất, thường xuyênlcó ôm ôm ấp ấp, nữ chủ cũng thường rưng rưng nói với hắn việc hai Hoàng đế “Áp bức” nàng..
A, mau ngừng lại, đừngpsuy nghĩ nữa, Tạ Bích Sơ nhắm mắt lại cố kiềm chế, thực sự là khiến tinhpthần bị ô nhiễm, mỗi một lần nhớ lại đều cảm thấy tam quan bị đổi mới một lần.
“Tiểu tẩuptử, ngươi ngủ chưa?”
Cảnh Hoan thấyđnàng nhắm mắt lại một lúc lâu vẫn không lên tiếng, không nhịn được tiến đến gần, thì thấy nàng một tay nâng cằm, gò má nhẵnđnhụi béo múp míp như trẻ sơ sinh, giống như là trái đào chín mọng ngọt ngào, phía dưới lớpđlông tơ mềm nhưđnhung lộ ra màu phấn non7, cổ họng hắn giật giật, cẩn thận từng liđtừng tí duỗi ngón tay ra muốn đâm một cái.
Ngay khi sắpđchạm vào được, ai ngờ Tạ Bích Sơ đột nhiên mở mắt, một đôi mắt hạnh đennlúng liếng giống như là mặc ngọc8 trầm tĩnh, mang theo vẻ lờ mờ và mê mang nhìn hắn, bởi vì đang trong tư thếnnằm nên giọng nói trong cổ họng bị ép đến hơi thấp, mềm mại như bánh dẻo: “Ngươi làm gì thế?”
Cảnh Hoan rụtntay về thật nhanh, ho khan một tiếng, ngưỡng đầu nhìn trời, “Ta…… Ta muốn buông rèm xuống giúp ngươi.” Nói xong rồi lập tứcngiải thích: “Mặt trời rất nóng, buông rèm xuống, cẩn thận kẻo bị nắng phơi đen.”
Tạ Bích Sơnbĩu môi, vẻ mặt “Ta không tin”, nhìn lên nhìn xuống đánh giá hắn mộtnlượt, ánh mắt ngừng lại bên hông hắn, cặp mắt sángnlên, giọng điệu lại có vẻ tức giận tràn trề: “Đừng tưởng là tankhông biết, ngươi trộm đồ của ta, đó, chính là ngọc bội9 ngươi treo ngangnhông, mau trả cho ta!”
CảnhnHoan:…
Hắn im lặng nhìn Tạ Bích Sơ, thấy nàng không chột dạ chút nào, mở to một đôi mắt vô tội nhìnjlại đây, cuối cùng vẫn phải lau mặt một cái, nghiêm túc nói: “Không, mới vừa rồi ta chỉ là nhìn thấy mặt của ngươi biến thành một con chim bay đi, tajmuốn giúp ngươi bắt lại nhưng không thànhjcông, nó nói, ngươi không cần nó.”
Vừa nói hắn vừa quayjđầu dùng ánh mắt bi thương khiển trách nhìn nàng, chấtjvấn: “Nó là mặt của ngươi, tại sao ngươi không cần nó nữa?”
Vẻ mặt Tạ Bích Sơjnhư có điều suy nghĩ, gật gật đầu nói: “À, có thể là bởi vì nóymuốn bay trở về tìm ca của ngươi thôi.”
Cảnh Hoan cứngyđờ, trên người giãy dụa mấy cái giống như là bị kiếnybò, sau đó ho nhẹ một tiếng, một tay giữ ngọc bội thậtychặt, đồng thời cứng ngắc chuyển đề tài: “Đúng rồi tiểu tẩu tử, mới vừa rồi nói nhiều nơi như vậy, ngài muốn đi chỗ nào trước?”
Tạ Bích Sơ im lặngykhông lên tiếng, nháy cũng không nháy mắt một cái nhìn hắn che che giấu giấu mà kéo ngọc bội xuống nhét vào trong tay áo, sau đóychỉ thấy hắn giật nhẹ ống tay áo, phủi phủi vạt áo, cònychỉnh chỉnh mũ trên đầu, vẻ mặt thản nhiên nhìn nàng nói: “Ôi chao, tiểu tẩu tử, hình như ta có thứ gì đó mới vừa mất rồi, ngươi có thấyykhông?”
Tạ Bích Sơ lấyyra hà bao, móc tấm ngân phiếu ra, “Ôi chao hình như ta nhặt đượcyngân phiếu không ai cần, vậy thì ta không khách khí màyvui vẻ nhận……”
“Tiểu tẩu tử!” Cảnh Hoan sápplại gần, vẻ mặt nịnh hót nói: “Ngài không dễ dàng gì mới được rapngoài một chuyến, chúng ta nên tranh thủ thờipgian đi thôi, nhìn giờ cũng không sớm không bằng chúng tapđi chùa Đại Giác trước, vừa lúc đến trong chùa dùngpthức ăn chay, ngài cảm thấy thế nào?”
Tạ Bích Sơ chỉ coi như khôngpnhìn thấy tầm mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ngânpphiếu, một lát gấp ngân phiếu làm quạt để quạt gió, mộtplát đưa lên cao một lát hạ xuống thấp, chọcpcho con ngươi của hắn theo đó mà không ngừng chuyển động, chờpchơi đã, lúc này mới thong thả ung dung cất ngânpphiếu lần nữa, nhấp một ngụm trà, gật gật đầu nói: “Có thể.”
Chú thích:
1 danh sĩ đại nho: Nhà Nho lớn, có tiếng tăm. (Nho giáo phát triển rất mạnh ở TQ thời cổ đại (tìm hiểu thêm về Nho giáo ở wiki))
2 văn nhân mặc khách: văn nhân: người biết thơ văn, chỉ người có học; mặc khách: mặc là mực, mặc khách là người dùng mực, từ này chỉ giới văn nhân => cụm từ này chỉ những người có học, biết thơ văn.
3 Cao tăng đắc đạo: Người tu hành theo Phật đã đến mức hiểu hoàn toàn; Phật pháp: Phương pháp tu hành. (佛 phật [fo2|fu2]: Dịch âm tiếng Phạm, nói đủ phải nói là Phật đà 佛陀, bậc tu đã tới cõi giác ngộ hoàn toàn, lại giáo hoá cho người được hoàn toàn giác ngộ. Như đức Thích ca 釋迦 bỏ hết công danh phú quý, lìa cả gia đình, tu hành khắc khổ, phát minh ra hết chỗ mê lầm của chúng sinh, để tế độ cho chúng sinh, thế là Phật. Vì thế nên những phương pháp ngài nói ra gọi là Phật pháp 佛法, giáo lí của ngài gọi là Phật giáo, người tin theo giáo lí của ngài gọi là tín đồ Phật giáo, v.v.)
4 Đổi trắng thay đen = thay đổi sự thật.
5 Tiểu nhân: thời xưa chỉ người có địa vị thấp kém, sau này chỉ kẻ ty tiện bỉ ổi (Từ điển Lạc Việt)
6 Bốp bốp bốp (Hán Việt: ba ba ba): từ tượng thanh, chỉ âm thanh va chạm vào nhau khi hai ngươi XXOO.
7 trái đào chín mọng ngọt ngào, phía dưới lớp lông tơ mềm như nhung lộ ra màu phấn non: trái đào màu hồng phấn nhạt, căng tròn (phấn non), vỏ ngoài có lớp lông tơ mỏng, mượt như nhung.
8 mặc ngọc: Ngọc màu đen như mực
9 ngọc bội: là khái niệm xuất phát từ Trung Quốc, chỉ miếng ngọc đeo ở dải lưng phía trước trên trang phục của người Trung Quốc xưa. Ngọc bội không chỉ là đồ trang sức thể hiện sự đài các, cao sang mà còn là vật làm tin cho lời hứa hay vật đính ước. Ngọc bội có ý nghĩa rất lớn trong việc đem lại may mắn, bình an cho người đeo. Ngọc rơi, vỡ là dấu hiệu báo điềm chẳng lành. Vì thế người ta rất coi trọng và giữ gìn nó.