Vật Hi Sinh Tu Chân Ký

Chương 33


Đọc truyện Vật Hi Sinh Tu Chân Ký – Chương 33

Editor: Thuỷ Nguyệt Lam

Tô Ngưng Mi nhìn chằm chằm người đàn ông béo trắng một lúc rồi nói: “Nghe cho rõ, tôi không bán!” Sắc mặt người đàn ông béo trắng kia lập tức thay đổi, Tô Ngưng Mi tiếp tục nhếch miệng cười: “Còn nữa, anh mau cút đi, chó ngoan không cản đường!”

Có người đang xách theo thùng xăng đi ngang qua cô, có lẽ họ đến trạm xăng dầu đằng trước để xem thử.

Sắc mặt người đàn ông béo trắng nháy mắt biến thành màu gan heo, hắn quay đầu liếc mắt nhìn người đàn ông vạm vỡ đang đứng bên cạnh và hét lên giận dữ: “Còn đứng sững ở đấy làm cái gì, mày không thấy con đĩ này đang sỉ nhục tao à?”

Người kia liền dạ một tiếng, vung nắm đấm đánh về phía Tô Ngưng Mi. Tô Ngưng Mi cười nhếch mép cười nhìn nắm tay đang ngày càng tiến gần mình. Nếu cô đoán không nhầm thì người này là một lực lượng thức tỉnh giả, cũng chỉ là một lực lượng thức tỉnh giả lại có thể khiến cho người đàn ông béo trắng kia kiêu ngạo tới vậy.

Không chờ nắm đấm kia đánh tới trước mặt thì Tô Ngưng Mi đã khong lưng đấm vào bụng hắn ta khiến cho một người cao 1m9 như hắn bị cô đánh bay xa bốn năm thước rồi đập người vào dải phân cách trên đường quốc lộ và phát ra một tiếng rầm thật lớn.

Bên cạnh đã có người gào thét chói tai, chạy vội về phía trạm xăng dầu.

Người nhà họ Tô đều bước xuống xe, Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt, Tô Hạo đi tới bên cạnh Tô Ngưng Mi: “Có chuyện gì vậy chị Tiểu Mi?”

Tô Ngưng Mi nhìn thoáng qua người đàn ông béo trắng với người phụ nữ đang run rẩy đứng sau hắn mà cười nhạo: “Không có chuyện gì đâu.”

Người đàn ông vạ vỡ nằm ở ven đường không ngừng ôm bụng rên rỉ, ánh mắt hắn nhìn Tô Ngưng Mi chứa đầy sự sợ hãi. Ở phía trước có hai binh lính đang cầm súng tiến lại gần và dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Đừng có gây chuyện ở đây!”


Tô Ngưng Mi nhìn thoáng qua người đàn ông béo trắng rồi nói với hai người lính kia: “Không phải tại tôi, là do hắn muốn cướp xăng của tôi!”

Sắc mặt của hai người lính trở nên khó coi, một người trong đó nói với người đàn ông béo trắng: “Có nghe thấy chưa? Đừng gây chuyện nữa!” Hai người lính kia cảnh cáo người đàn ông béo trắng thêm một trận nữa rồi mới quay trở lại đứng cạnh xe quân đội.

Sắc mặt người đàn ông béo trắng trở nên âm u nhìn chằm chằm Tô Ngưng Mi. Tô Ngưng Mi không thèm để ý tới hắn ta, quay đầu nói với người nhà họ Tô: “Được rồi, mọi người mau lên xe đi, chút nữa sẽ khởi hành đấy.”

Mọi người đều lên xe không chút do dự, Tô Ngưng Mi đang muốn lên xe thì nghe thấy tiếng gào thét ở phía sau: “Con đĩ kia, mày đứng lại cho tao!” Tô Ngưng Mi quay đầu lại, ánh mắt loé sáng lên khi nhìn thấy người đàn ông kia đang cầm một khẩu súng, họng súng đen ngòm đang chỉ thẳng vào mặt cô.

Tô Ngưng Mi cười, thì ra là có súng, hèn chi người này lại kiêu ngạo như vậy. Đúng lúc cô đang đau đầu không biết không biết phải tìm súng ở đâu thì đã có người dâng lên tận tay cho cô rồi.

Nhìn chằm chằm họng súng đen ngòm, cô mở miệng nói: “Anh muốn như thế nào?”

Người đàn ông béo trắng kia cười vài tiếng: “Con đĩ thối tha, vừa nãy mày còn kiêu ngạo lắm mà, sao bây giờ lại ngoan ngoãn như vậy! Mau lấy xăng ra cho tao, bây giờ thì một xu mày cũng đừng hòng lấy được, con đĩ chết tiệt!”

Đám người Hàn Bảo đứng sau lưng Tô Ngưng Mi, mặt họ lạnh như băng nhìn người đàn ông béo trắng kia. Lúc sau, Tô Ngưng Mi mới phẩy tay: “Hàn Bảo, các em đỡ ông ngoại, bà ngoại lên xe trước đi, đừng lo lắng, cứ để chị giải quyết chuyện này.”

Người đàn ông béo trắng kia hơi mất kiên nhẫn chĩa họng súng vào vai Tô Ngưng Mi: “Nhanh lên! Đừng có nhiều chuyện kéo dài thời gian. Có tin tao bắn nát đầu mày không!”

Hàn Bảo nhanh chóng đỡ ông bà ngoại lên xe mà không do dự chút nào. Sau khi tất cả mọi người đã lên xe rồi Tô Ngưng Mi mới lộ ra vẻ mặt tươi cười thản nhiên nhìn hắn. Sau đó hắn ta chỉ cảm thấy có bóng người thoáng qua, còn chưa rõ đang có chuyện gì xảy ra thì đã thấy có một con dao kề trên cổ. Con dao nhỏ kia rất sắc bén, thậm chí hắn còn cảm thấy sự lạnh lẽo mà nó toả ra. Đến lúc này hắn ta mới biết mình đã động phải một nhân vật lợi hại, cả người hắn không tránh được mà run lên.


Tô Ngưng Mi vừa động nhẹ ngón tay thì trên cổ hắn lập tức xuất hiện một vết máu.

Người đàn ông béo trắng kia bị doạ sợ lập tức hét lên: “Cứu mạng…cứu mạng….Mày…mày muốn làm gì?”

Tô Ngưng Mi vươn một tay cướp lấy khẩu súng trong tay hắn ta nhét vào túi áo của mình, tâm trạng cô vô cùng sung sướng: “Tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn hỏi anh có còn cây súng nào nữa không?”

Ánh mắt người đàn ông béo trắng đảo qua đảo lại liên tục: “Không…không có, tao cũng phải vất vả lắm mới có được khẩu súng này.”

Đương nhiên Tô Ngưng Mi sẽ không tin lời hắn nói, dùng bàn tay chém xuống cổ khiến hắn ngã sấp xuống đất. Thu lại con dao Thuỵ Sĩ trong tay, cô quay đầu lạnh băng nhìn người phụ nữ dáng người nóng bỏng đang run rẩy: “Xe của các cô đậu ở đâu? Mau đưa tôi đi xem thử.”

Người phụ nữ kia bị doạ vội gật đầu, Tô Ngưng Mi đá thử người đàn ông đang nằm dưới đất rồi đi theo người phụ nữ kia tới chỗ xe của họ. Xe của người đàn ông béo trắng đậu cách xe của cô không xa lắm, chỉ cách mấy chiếc xe. Trong xe, Tô Ngưng Mi soát qua một lần thì lấy ra được một bao bên trong chứa đầy thức ăn và nước uống. Cô lại cẩn thận kiểm tra thêm một lần nữa rồi mới đi mở cốp xe ra thì thấy một bao lớn màu đen. Tô Ngưng Mi lấy tay sờ thử, trên mặt cô hiện ra nụ cười tươi rói. Khi Tô Ngưng Mi mở khoá cái bao, nhìn thấy thứ bên trong thì nụ cười của cô càng thêm rạng rỡ. Cô nhanh chóng vác bao trở về.

Người phụ nữ trốn bên cạnh thì run rẩy hoảng sợ nhìn chằm chằm Tô Ngưng Mi.

Trở về, Tô Ngưng Mi cất cái bao vào trong xe rồi lại xuống xe liếc nhìn người đàn ông béo trắng, âm thầm đoán thân phận của hắn ta.

Người này có rất nhiều súng đạn nhưng không phải thức tỉnh giả, có lẽ trước khi tận thế đến thì hắn đã có được chỗ súng đạn này. Nếu cô đoán không sai thì người này hẳn là có quan hệ với hắc đạo hoặc là buôn bán vũ khí. Mặc kệ ra sao, cho dù hắn không có bối cảnh thân thế lớn thì cô cũng sẽ không giữ lại hắn, cô không muốn để lại một mối nguy hiểm cho mình.


Nhưng mà bây giờ vẫn có rất nhiều người nên cô chưa thể ra tay được.

Thời gian một giờ nhanh chóng trôi qua, đám người đi tới trạm xăng vẫn chưa trở về, người đàn ông béo trắng kia cũng từ từ tỉnh lại. Dường như hắn nhớ tới gì đó nên run rẩy quay lại xe của mình thật nhanh. Vừa mở cốp xe ra, trong nháy mắt sắc mặt hắn trở nên trắng bệch khi thấy cốp xe đã trống rỗng, hắn quay đầu lại hung hăng tát người phụ nữ dáng người nóng bỏng và người đàn ông vạm vỡ: “Một lũ vô dụng, có mỗi cái bao mà cũng không giữ được, tao còn nuôi chúng mày để làm gì?”

Hai người đứng ở một bên cúi đầu không dám phản kháng. Người đàn ông béo trắng hung dữ trừng mắt về phía Tô Ngưng Mi, trong mắt hắn ta tràn đầy sự độc ác cùng âm hiểm.

Chờ thêm nửa giờ sau thì mấy người đi trạm xăng mới quay về. Thiếu Úy thấy họ về thì vung tay lên hạ lệnh cho đoàn xe xuất phát. Trên đường quốc lộ có rất ít zombie, chỉ có rải rác vài con bám lấy mấy chiếc xe khác.

Tô Ngưng Mi biết có khả năng sẽ phải chạy xe suốt đêm, may là đoàn của cô có rất nhiều người nên có thể thay phiên nhau lái xe, mọi người sẽ có thời gian để nghỉ ngơi.

Trên xe im ắng, Tô Ngưng Mi nhìn đồng hồ trên tay đã điểm mười giờ đêm. Bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen tối, chỉ có chút ánh sáng của mấy chiếc xe phía sau, đêm trăng mơ hồ, sương mù dần dần nổi lên khiến tốc độ của xe cũng chậm lại.

Trong xe, mọi người đều đã say giấc, Tô Ngưng Mi đang định bảo chú Văn ngừng xe để cô thay phiên thì xe quân đội đi phía trước đột nhiên đừng lại. Đoàn xe đi phía sau cũng dừng lại theo.

Tô Ngưng Mi mở cửa sổ nhìn ra ngoài thì thấy có hai người lính nhảy khỏi xe. Hai người họ đi tới

đoạn đường xa xa ở phía trước rồi ngồi xổm xuống kiểm tra thử. Một chốc sau Thiếu Uý cũng ra khỏi xe đi tới chỗ hai người lính, anh mắng một tiếng xúi quẩy rồi nhìn đoàn xe ở đằng sau và hét to: “Đoạn đường phía trước bị nứt ra, hiện tại không thể cho xe đi qua được, mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, sáng mai tính tiếp.”

Tô Ngưng Mi nhảy xuống xe chạy đi xem thử đoạn đường ở đằng trước, quả nhiên có một khe hở rất lớn khiến xe không thể chạy qua được. Nếu như muốn quay lại đường cũ để thay đổi lộ trình thì sẽ phải đi qua hai thành phố nữa. Tuy nhiên bây giờ sương mù đã nổi lên, nếu đi vào thành phố vào lúc này thì sẽ rất nguy hiểm, vì thế chỉ có thể đợi trời sáng rồi tính sau.

Trong xe, mọi người đã tỉnh lại, họ đang xem thử tình huống bên ngoài. Tô Ngưng Mi nói: “Có lẽ tối nay không thể đi được. Ngày mai sẽ thử sửa lại đường, nếu không sửa được thì sẽ phải thay đổi tuyến đường. Ông bà ngoại, ông bà mau nghỉ ngơi đi, con sẽ gác đêm cùng với Hàn Bảo, Tưởng Nhật và Tưởng Nguyệt.”


Bà ngoại nắm lấy tay cô mà nói: “Tiểu Mi, ở đây có nhiều người như vậy chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, con không cần phải gác đêm, cứ nghỉ ngơi đi con.”

“Không được đâu bà, ông bà cứ nghỉ ngơi trước đi. Ban ngày anh họ còn phải lái xe nên buổi tối sẽ do con với mấy người Bảo Nhi gác đêm” Sở dĩ Tô Ngưng Mi phải gác đêm vì cô sợ sẽ có chuyện đột xuất xảy ra.

Đoàn xe đa phần đều đã tắt đèn, chỉ có vài ngọn đèn còn rọi vào khoảng không phía xa nhưng do sương mù nổi lên nên khung cảnh phía xa nhìn cứ lờ mờ, không thể nhìn rõ.

Nửa đêm đầu do Tô Ngưng Mi với Tưởng Nguyệt gác đêm, nửa đêm sau tới sáng sẽ là Tưởng Nhật và Hàn Bảo trông chừng. Cả hai người mặc quần áo thật dày ngồi trên nóc xe, Tô Ngưng Mi đang nghĩ tới người đàn ông béo trắng nên nhìn Tưởng Nguyệt và nói: “Chị đi có chút việc, em ở lại canh chừng nhé.”

“Dạ, chị Tiểu Mi nhớ cẩn thận nhé.”

Tô Ngưng Mi gật đầu rồi nhanh nhẹn nhảy khỏi nóc xe tiến về phía bãi đất trống bên cạnh đường quốc lộ.

Hai bên đường quốc lộ đều là các bãi đất trống, đá to đá nhỏ lởm chởm.Tô Ngưng Mi đi theo bãi đất trống tới chỗ xe người đàn ông béo trắng đậu lại. Đang tính xem thử hắn ta có ờ trên xe không thì cô lại nghe thấy có tiếng tiếng phụ nữ rên rỉ khổ sở truyền tới: “Anh Trần, đau quá…nhẹ một chút…”

“Đau cái rắm, tao nuôi mày, cho mày ăn cho mày uống thế mà bây giời mày còn kêu đau à!” Tiếp sau đó là những tiếng bành bạch cùng tiếng phụ nữ rên rỉ đau đớn.

Giọng người đàn ông nghe rất quen tai, Tô Ngưng Mi tỏa thần thức ra thì thấy đằng sau lưng cô khoảng hai thước có một tảng đá rất cao. Mặt sau tảng đá chính là người đàn ông béo trắng đang ôm một cặp mông trắng nõn của người phụ nữ dáng người nóng bỏng không một mảnh vải che thân. Người phụ nữ đó là người mà cô đã gặp lúc chiều. Hiện giờ cô ta đang áp người vào tảng đá kia, cái lạnh giá khiến cô ta run rẩy.

Người đàn ông béo trắng kia một bên làm, một bàn tay thì đánh mạnh vào mông cô ta, một bàn tay thì vươn lên bóp ngực cô ta thật mạnh, cuối cùng là hắn ta dùng sức đua đẩy khiến người phụ nữ kia không chịu đau được mà phải kêu lên. Tô Ngưng Mi cười lạnh hai tiếng âm thầm nắm chặt tay kết ấn tạo ra một tia lôi điện nhỏ. Điều khiển tia sét đánh về phía người đàn ông béo trắng. Tia sét đánh thẳng vào óc hắn khiến động tác của hắn ta dừng lại, cả cơ thể mềm nhũn đè lên lưng cô gái kia, cả hai người cùng nhau ngã xuống đất. Người con gái kia hoảng sợ run run đẩy người đàn ông kia ra, thấy hắn vẫn không nhúc nhích. Trong bóng tối, cô ta vươn tay sờ mũi hắn ta thì không thấy hắn thở nữa liền cúi đầu che miệng hét lên một tiếng rồi hoảng loạn tìm quần áo của mình.

Sau cùng cô ta đạp mạnh lên người đàn ông béo trắng kia rồi mới chạy trở về xe. Sử dụng thần thức vô cùng hao tổn linh khí, giờ phút này trong cơ thể Tô Ngưng Mi đã không còn chút linh khí nào. Cô vội vàng thu hồi lại thần thức của mình rồi lấy ra hai khối linh thạch từ trong không gian. Sau khi đã hấp thụ linh khí cô mới quay trở về xe.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.