Đọc truyện Vật Hi Sinh Thiên Tài – Chương 7: Âu Thiên Kì
Ở một góc khuất nào đó trong trường, Hạ Vũ đang lười nhác lật trang sách, bộ dáng rất thư sinh. Cô thậm chí không mảy may quan tâm cơn bão mà mình vừa gây ra cho cả trường. Lần này có vẻ vị Hạ tiểu thư này thành hiện tượng rồi!
Khẽ gập cuốn sách, cô xoa xoa cái bụng đã sớm tiêu hóa hết bữa sáng.
– Xem ra buổi hẹn với căn tin phải đẩy sớm lên rồi.
Hành lang lúc này thật trống trải, hoàn toàn đối nghịch với bầu không khí ở sảnh lớn. Nếu ngôi trường này lúc nào cũng yên tĩnh thế này, có vẻ như sẽ trở thành địa điểm ưa thích của Hạ Vũ. Tiếc là sự thật thường đau lòng.
“RẦM!!!”
– Cẩn thận! – Hạ Vũ vội vươn tay kéo người trước mặt, một tay bám trụ lấy cầu thang.
“Cạch” tiếng quyển sách rơi xuống đất nhất thời làm cho mọi thứ như ngừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc cùng tiếng tim đập loạn xạ.
– Không sao chứ?
– Cảm… cảm ơn…
Hạ Vũ đánh giá cô gái trước mặt. Cô có một đôi mắt đen ướt át, dường như hàm chứa một tâm hồn không bị vấy bẩn. Gương mặt thanh tú, đôi môi hồng khẽ mấp máy theo từng nhịp thở. Có lẽ cô gái này bị bệnh bởi da cô hơi tái. Xem ra Hạ Vũ không thể cứ giữ khư khư cái mặt lạnh mà nói chuyện với bệnh nhân rồi.
– Ừm, lần sau nhớ cẩn thận hơn. – Cô nói, còn khuyến mãi thêm một nụ cười tỏa nắng nữa.
– Tớ… tớ là Âu Thiên Kì! 12A2! Gọi tớ là Thiên Kì…
– Ừ, rất vui được làm quen với cậu.
Âu Thiên Kì sao? Đây cũng là một trong những người có kết cục thảm nhất truyện đây mà. Âu Thiên Kì là em họ Âu Dương Nam. Cô yêu tên học trưởng kia từ bé. Nhưng tên lạnh lùng ấy lại si mê nữ chính, cho nên mới nảy sinh mâu thuẫn giữa Thiên Kì và Như Hoa. Cuối truyện, Âu Dương Nam từ mặt Âu Thiên Kì, đồng thời góp phần làm gia đình Thiên Kì táng gia bại sản. Suy cho cùng cô gái này cũng thực là đáng thương…
Mà thực ra nguyên chủ cùng cô nàng này vốn không có quan hệ gì. Tại sao bây giờ lại phát sinh tình huống này chứ???
«Nhờ ai chứ? Nhờ chị đấy!!»
– Cậu là…?
– À, là Hạ Vũ…
– Aaa… Cậu là Hạ Vũ? – Thiên Kì ngắt lời cô – Là người đứng thứ 2 toàn khối đấy ư??? Cậu là người chỉ kém học trưởng 0.5 điểm đó sao??
Mặt Hạ Vũ đen đi quá nửa. Kém 0.5 điểm?! Đứng vị trí thứ 2?! Hừ, xem ra não cô có vấn đề rồi. Lần này thành tích kém quá. Thật là làm mất mặt cái danh tiếng thiên tài của cô mà!
– Hừ, xem ra lại cần phải cố gắng hơn rồi!
Thiên Kì nhìn Hạ Vũ tự trách mà không khỏi ngây ngốc. Trên cả trăm người, chỉ dưới anh họ, vậy mà cô gái này còn chưa hài lòng với kết quả mình đạt được. Trong lòng Thiên Kì chợt dậy lên một sự sùng bái dành cho cô gái này.
– Oa, cậu thật tài giỏi đó nha. Bài khảo sát khó như vậy mà làm gần như hoàn hảo!
– Không đúng! – Hạ Vũ mặt mày khó coi nói – Chưa hoàn hảo là vẫn chưa đạt yêu cầu.
Thiên Kì chun mũi, trông hết sức đáng yêu:
– Xùy, xùy! Cậu cầu toàn quá đấy. Như vậy chỉ có già sớm đi thôi.
– Hừ! Cuộc sống bây giờ cần nhất là sự hoàn hảo! Chỉ có tính cầu toàn mới đem lại cuộc sống tốt hơn!
– Nhưng như vậy mọi người sẽ già rất nhanh!
– Uống thuốc chống lão hóa là được!
……….
Cứ thế người nọ người kia luân phiên đối đáp nhau. Hai người tuy mới quen nhưng coi nhau như tri kỉ, hiểu nhau đến từng lời nói. Một Hạ Vũ luôn tính toán cẩn trọng, suy nghĩ thấu đáo, mang dáng dấp của một người trưởng thành lại cùng đối chất với một Âu Thiên Kì tính tình hấp tấp, trẻ con, không vướng chút bụi trần.
Hành lang chốc chốc lại vang lên tiếng cười vui vẻ. Hai cô gái cùng nhau nói những chuyện trên trời dưới bể. Cảm giác như hai người bạn đã lâu rồi chưa được hàn huyên.
– Vũ Vũ, cậu nói xem rốt cục bà giám thị đó nghĩ gì mà cứ nhìn chằm chằm vào bài của tớ. Xong rồi còn lắc đầu, tặc lưỡi làm mọi người nghĩ bài của tớ tệ lắm ấy!
– Kì Kì, cái này người ta gọi là trình độ diễn xuất đã đạt tới mức thần sầu đấy.
Thiên Kì giậm chân, lắc đầu quầy quậy.
– Hừ, diễn xuất gì chứ! Rõ ràng là đang trêu tức tớ mà.
– Haha… được rồi. Là cậu đúng. Cậu đúng.
Hạ Vũ cười giòn tan. Thiên Kì thấy thế cũng nhoẻn miệng cười, để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu.
Ai biết được, khung cảnh này lại lọt được vào mắt hội trưởng Âu Dương Nam chứ. Hình ảnh này vô thức làm tim chàng hội trưởng lỡ một nhịp.
– Kì Kì! – thanh âm trầm ổn cất lên.
Hai người nhìn về hướng tiếng nói ấy phát ra. Trong thoáng chốc, Âu Dương Nam và Hạ Vũ chạm mắt nhau. Không nhìn thấu được bất cứ cảm xúc nào trong đôi mắt nâu nhạt kia, Dương Nam tự hỏi, rốt cục đây có phải Hạ Vũ lẳng lơ, háo sắc mà mọi người hay đồn không. Người con gái trước mặt anh mang một vẻ lãnh đạm, thờ ơ với tất cả. Cô đang đứng ngược sáng. Ánh sáng xung quanh lại khiến cho cô giống một thiên sứ vốn chán ghét cuộc sống trên thiên đường lạc xuống hạ giới.
Hạ Vũ cũng lười tiếp chuyện, chỉ gật đầu tỏ ý chào với anh.
Riêng chỉ có Thiên Kì là luôn luôn liến thoắng, cô kể cả chuyện Hạ Vũ đã trong gang tấc mà cứu cô.
– Nam ca, vừa rồi may nhờ có Vũ Vũ cứu em nên em mới không sao!
– Thật là… Phiền đến cậu rồi. Cảm ơn cậu.
Dương Nam nhìn Hạ Vũ, hiếm hoi nở một nụ cười thân thiện. Trái lại, cô chỉ gật đầu ý bảo đã biết. Xong không nói gì.
Âu Dương Nam nhìn thái độ không muốn nói chuyện của cô mà lòng sinh chút chán nản, buồn bực. May nhờ có Thiên Kì lên tiếng phá tan sự im lặng đó.
– Phải rồi, Vũ Vũ, cho tớ số điện thoại của cậu. Chúng ta sẽ liên lạc với nhau.
Hạ Vũ đọc số, Thiên Kì nhanh chóng bấm lưu, còn Dương Nam lại khắc cốt ghi tâm dãy số ấy!