Vật chủ

Chương 2 - 02


Bạn đang đọc Vật chủ – Chương 2 – 02

Chương 1
Nhớ lại
Tôi đã biết mọi chuyện sẽ bắt đầu với sự kết thúc, và sự kết thúc sẽ giống như cái chết đối với đôi mắt này. Tôi đã được cảnh báo.
Không phải đôi mắt này. Mà là mắt tôi. Của tôi. Giờ đây nó là tôi.
Ngôn ngữ mà tôi thấy chính mình sử dụng rất lạ, nhưng nó có ý nghĩa. Hay thay đổi, bạo lực, không rõ ràng, và đơn âm. Khập khiễng cực kì khi so sánh với nhiều loại tôi đã dùng, nhưng vẫn xoay sở để tìm được sự linh động và biểu cảm. Đôi khi còn có vẻ đẹp. Giờ đây là ngôn ngữ của tôi. Tiếng mẹ đẻ của tôi.
Với bản năng sâu thẳm nhất của giống loài mình, tôi buộc mình thật an toàn vào trong trung tâm suy nghĩ của cơ thể, đan quện không thể tách rời vào mỗi một hơi thở và phản ứng cho đến khi nó không còn là một thực thể tách rời nữa. Nó đã là tôi. Không phải thân thể này nữa, mà là thân thể tôi.
Tôi cảm thấy sự mê mụ giảm đi và nhận thức thế chỗ. Tôi gồng mình chờ cú tấn công của kí ức đầu tiên, mà thực ra là kí ức cuối cùng – những giây phút cuối cùng mà cơ thể này đã trải qua, kí ức của sự kết thúc. Tôi đã được cảnh báo đi cảnh báo lại về chuyện sẽ xảy ra lúc này. Những kí ức này của loài người sẽ mạnh mẽ hơn, sống động hơn những cảm xúc của bất kì loài nào khác mà tôi từng đội lốt. Tôi đã cố gắng chuẩn bị cho bản thân. Kí ức ấy đến. Và, đúng như tôi đã được cảnh báo, nó không phải là một cái gì đó có thể được chuẩn bị trước để chống lại.
Nó hiện ra với màu sắc rõ nét và âm thanh sống động. Cái lạnh trên da thịt cô ấy, sự đau đớn siết chặt lấy tứ chi của cô, đốt cháy chúng. Vị kim loại dữ dội trong miệng cô. Và có một giác quan mới, giác quan thứ năm mà tôi chưa từng bao giờ có, nó thu nhặt những mảnh nhỏ trong không khí và chuyển chúng thành những thông điệp và niềm vui kì lạ và những lời cảnh báo trong não bộ của cô ấy – mùi hương. Chúng phiền phức, gây bối rối cho tôi, nhưng không phải cho kí ức của cô ấy. Kí ức ấy không có thời gian giành cho sự mới lạ của mùi vị. Kí ức ấy chỉ có sự sợ hãi.
Sự sợ hãi khóa chặt cô ấy như một gọng kìm, thúc đẩy tứ chi trì trệ, lóng ngóng lên phía trước nhưng đồng thời lại kìm hãm chúng. Lao đi, chạy trốn – đó là tất cả những gì cô ấy có thể làm.
Ta đã thất bại.
Kí ức không phải là của tôi ấy mạnh mẽ và rõ ràng một cách đáng sợ đến nỗi nó xuyên thẳng qua sự kiểm soát của tôi – áp chế sự tách biệt, sự nhận thức của tôi rằng đây chỉ là một kí ức chứ không phải là tôi. Chìm sâu trong cái địa ngục là những giây phút cuối cùng của cuộc đời cô ấy, tôi đã là cô ấy, và chúng tôi đang chạy trốn.
Trời rất tối. Tôi không thể trông thấy gì. Tôi không thể trông thấy sàn nhà. Tôi không thể trông thấy hai bàn tay mình giơ ra trước mặt. Tôi chạy như mù và cố gắng lắng nghe tiếng cuộc truy đuổi tôi cảm thấy phía sau tôi, nhưng tiếng mạch đập đằng sau tai tôi quá tôi đến nỗi nó nhấn chìm tất cả mọi thứ khác.
Trời lạnh. Giờ đây nó không còn là vấn đề nữa, nhưng nó rất đau. Tôi rất lạnh.
Không khí trong mũi cô ấy rất khó chịu. Tồi tệ. Một mùi tồi tệ. Trong một thoáng, sự khó chịu kéo tôi thoát khỏi kí ức ấy. Nhưng nó chỉ là một thoáng, và rồi tôi lại bị kéo trở lại, và đôi mắt tôi tràn đầy những giọt nước mắt sợ hãi.
Tôi đã thua, chúng tôi đã thua. Thế là hết.
Họ đang ở ngay sau tôi bây giờ, ồn ào và rất gần. Có quá nhiều bước chân! Tôi chỉ có một mình. Tôi đã thất bại.
Những Kẻ truy tìm đang gọi. Âm thanh giọng nói của chúng siết lấy dạ dày tôi. Tôi sẽ ốm mất.
“Sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi,” một tên nói dối, cố gắng làm tôi bình tĩnh, làm tôi chậm lại. Giọng của cô ta bị ngắt bởi nỗ lực hít thở.
“Cẩn thận!” một giọng khác hét lên cảnh báo.
“Đừng tự làm mình đau,” một trong số họ van xin. Một giọng trầm, đầy lo lắng.
Lo lắng!
Hơi nóng bắn qua mạch máu của tôi, và một nỗi căm ghét đầy bạo lực gần như làm tôi nghẹn thở.
Tôi chưa từng có một cảm xúc nào như thế này suốt các kiếp sống của mình. Lại một giây khác, sự khiếp sợ của tôi kéo tôi ra khỏi kí ức ấy. Một tiếng thét chói lói, nhức óc xé toạc tai và mạch đập trong đầu tôi. Âm thanh đó vỡ vụn qua khí quản của tôi. Có một cơn nhói đau trong cổ họng tôi.
La hét, cơ thể tôi giải thích. Mi đang la hét đấy.
Tôi cứng đờ vì choáng váng, và âm thanh đột ngột vỡ tan. Đó không phải là một kí ức.

Cơ thể tôi – cô ấy đang nghĩ! Đang nói với tôi!
Nhưng trong giây phút ấy, kí ức lại mạnh hơn là sự kinh ngạc của tôi.
“Làm ơn!” Họ kêu. “Có nguy hiểm ở phía trước!” Nguy hiểm đang ở đằng sau! Tôi gào lại vào trí óc mình. Nhưng tôi thấy được ý họ là gì. Một tia sáng mờ mờ, đang đến chẳng biết từ đâu, sáng lên ở cuối hành lang. Đó không phải là một bức tường phẳng lì hay là một cánh cửa bị khóa, cái kết cục chết chóc mà tôi sợ hãi và mong đợi. Nó là một cái hố đen ngòm.
Một cái giếng thang máy. Bị bỏ hoang, trống rỗng, và bị loại bỏ, như tòa nhà này. Đã có lúc là một nơi trú ẩn, giờ là một hầm mộ.
Một niềm vui sướng trào dâng trong tôi khi tôi lao về phía trước. Có một cách. Không cách nào sống sót được, nhưng có lẽ còn một cách để chiến thắng.
Không, không, không! Ý nghĩ này là của tôi, và tôi đấu tranh để kéo mình ra khỏi cô ấy, nhưng chúng tôi bị dính với nhau. Và chúng tôi cùng lao về phía bờ vực của cái chết.
“Đừng!” Những âm thanh trở nên tuyệt vọng hơn.
Tôi cảm thấy muốn cười lớn khi tôi biết rằng tôi đã đủ nhanh. Tôi tưởng tượng ra những bàn tay họ vụt mất tôi chỉ vài phân ở đằng sau. Nhưng tôi đã nhanh như là tôi cần phải thế. Tôi thậm chí không dừng lại ở phía cuối của mặt sàn. Cái hố dâng lên để gặp tôi ở giữa sải chân.
Sự trống rỗng nuốt chửng lấy tôi. Chân tôi bị quăng quật, vô dụng. Bàn tay tôi nắm lấy không khí, cào vào nó, tìm kiếm bất kì cái gì cứng rắn. Gió lạnh thổi qua tôi như những cơn lốc xoáy.
Tôi nghe thấy tiếng thịch trước khi cảm thấy nó… Làn gió đã ra đi…
Và rồi đau đớn ở khắp mọi nơi… Đau đớn là mọi thứ.
Dừng lại đi.
Không đủ cao, tôi thì thầm với chính mình qua cơn đau.
Khi nào thì cơn đau sẽ dừng lại? Khi nào…?
Bóng tối bao phủ nỗi đau, và tôi yếu đuối với lòng biết ơn vì kí ức này đã đi tới điểm tận cùng của tận cùng. Bóng tối chiếm lấy tất cả, và tôi được tự do. Tôi tự mình hít một hơi thở sâu, như thói quen của cái cơ thể này. Cơ thể của tôi.
Nhưng rồi màu sắc lại ào trở lại, kí ức trào lên và nhận chìm tôi lần nữa.
Không! Tôi hoảng loạn, sợ cái lạnh và đau đớn và chính bản thân nỗi sợ nữa.
Nhưng nó không phải là cùng một kí ức. Kí ức này là một kí ức trong kí ức – một kí ức sau cùng, như hơi thở cuối cùng – nhưng, bằng cách nào đó, thậm chí còn mạnh hơn cả kí ức đầu tiên.
Bóng tối đã chiếm lấy tất cả trừ thứ này: một khuôn mặt.
Khuôn mặt đó cũng xa lạ với tôi như những xúc tu uốn éo của cơ thể vật chủ gần đây nhất của tôi với cơ thể mới này vậy. Tôi đã nhìn thấy kiểu khuôn mặt này trong những hình ảnh người ta đưa cho tôi để chuẩn bị cho thế giới này. Thật khó để phân biệt họ với nhau, để nhìn thấy những điểm khác biệt nho nhỏ trong màu sắc và hình dáng vốn là những dấu hiệu duy nhất cho từng cá thể. Quá giống nhau, tất cả bọn họ. Mũi ở trung tâm khuôn mặt, mắt ở trên và miệng ở dưới, hai tai ở hai bên. Một tập hợp những giác quan, tất cả trừ xúc giác, tập trung vào một chỗ. Da bao bọc các khớp xương, lông mọc ở trên đầu và ở hai hàng kì lạ phía trên mắt. Vài người còn có nhiều lông hơn ở phía dưới cằm; những người đó luôn luôn là giống đực. Màu da trải rộng trong gam nâu từ màu kem nhạt tới một màu sẫm gần như đen. Ngoài ra, làm sao để phân biệt người này với người khác?
Khuôn mặt này tôi sẽ phân biệt được trong hàng triệu khuôn mặt.
Khuôn mặt này có góc cạnh cứng rắn, một khuôn xương khỏe mạnh dưới lớp biểu bì. Nó có một màu nâu vàng nhạt. Màu lông chỉ sậm hơn màu da một vài tông, trừ những nơi được thắp sáng bằng những lọn vàng nhạt, và nó chỉ bao phủ trên đầu và ở hàng lông kì lạ trên hai mắt. Tròng mắt hình cầu bên trong nhãn cầu màu trắng chỉ hơi sẫm màu hơn lông, nhưng cũng như màu lông, nó lốm đốm điểm sáng. Có những đường viền nhỏ quanh mắt, và những kí ức của cô ấy nói với tôi rằng những đường viền ấy là do cười và nheo mắt trước ánh sáng mặt trời.
Tôi chẳng biết cái gì được cho là vẻ đẹp giữa những người lạ này, vậy mà tôi vẫn biết rằng khuôn mặt này rất đẹp. Tôi muốn ngắm nhìn nó mãi. Ngay khi tôi nhận ra điều đó, nó biến mất.
Của ta,ý nghĩ xa lạ mà đáng lẽ không nên tồn tại nói.
Một lần nữa, tôi đông cứng, chết lặng. Đáng lẽ ra ở đây phải không có ai ngoài tôi. Vậy mà ý nghĩ này lại quá mạnh và có ý thức!

Không thể nào. Làm sao cô ấy vẫn còn ở đây được? Bây giờ đây là tôi rồi mà.
Của tôi, tôi quở trách cô ấy, sức mạnh và quyền uy thuộc về mình tôi truyền qua từng từ. Tất cả là của tôi.
Vậy thì tại sao tôi lại đang nói chuyện với cô ấy? Tôi tự hỏi khi những giọng nói cắt ngang những suy nghĩ của tôi.
 
Chương 2
Nghe lén
Những giọng nói nhẹ nhàng và rất gần và, mặc dù chỉ đến bây giờ tôi mới nhận thức được chúng, rõ ràng là đang ở trong một cuộc trao đổi thì thầm.
“Tôi e là nó quá sức với cô ấy,” một người nói. Giọng nói này nhẹ nhàng và trầm, giọng đàn ông. “Quá sức với bất kì ai. Bạo lực đến như thế!” Âm điệu của sự lo lắng.
“Cô ấy chỉ hét có một lần,” một giọng nữ cao hơn, the thé nói, chỉ ra vấn đề này với một dấu hiệu vui mừng, như thể cô ta đang chiến thắng trong cuộc tranh luận.
“Tôi biết,” người đàn ông thừa nhận. “Cô ấy rất khỏe. Những người khác chắc phải bị tổn thương nhiều hơn, do ít nguyên nhân hơn nhiều rồi.”
“Tôi chắc là cô ấy sẽ ổn thôi, như tôi đã bảo với anh.”
“Có lẽ cô đã bỏ qua Sứ mạng của mình.” Có một mũi nhọn trong giọng nói của người đàn ông. Sự chế giễu, kí ức của tôi đặt tên cho nó. “Có lẽ cô được sinh ra để làm một Người hàn gắn, giống như tôi.”
Người phụ nữ phát ra một âm thanh của sự hài hước. Tiếng cười. “Tôi nghi ngờ chuyện đó. Chúng tôi những Người truy tìm thích một kiểu tiên đoán khác.”
Cơ thể tôi biết từ đó, cái chức danh: Người truy tìm này. Nó gửi một cơn rùng mình xuống dọc xương sống tôi. Một phản ứng còn sót lại. Tất nhiên, tôi chẳng có lý do gì phải sợ những Người truy tìm.
“Đôi khi tôi tự hỏi liệu những ác tính của con người có tiêm nhiễm vào bản tính của những người cùng ngành với cô không,” người đàn ông nói đùa, giọng của ông vẫn còn gay gắt vì sự khó chịu. “Bạo lực là một phần tự chọn trong cuộc sống của cô. Liệu bản chất của cơ thể cô có nấn ná đủ lâu để tạo cho cô niềm vui gây sự kinh hoàng hay không?” Tôi ngạc nhiên trước lời buộc tội của anh ta, trước giọng điệu của anh ta. Cuộc bàn luận này gần giống như… một cuộc cãi vã. Một thứ mà vật chủ của tôi rất quen thuộc trong khi tôi lại chưa từng trải qua.
Người phụ nữ thủ thế. “Chúng tôi không lựa chọn bạo lực. Chúng tôi đối mặt với nó khi buộc phải thế. Và thật tốt cho các anh bởi vì vài người trong chúng tôi đủ mạnh để chống lại sự không thoải mái này. Hòa bình của các anh sẽ bị phá hủy nếu không có công việc của chúng tôi.”
“Trước kia thôi. Thiên hướng của cô trở nên lỗi thời nhanh chóng, tôi nghĩ thế.”
“Sai lầm của câu nói ấy đang nằm ngay trên chiếc giường đằng kia.”
“Một cô gái loài người, cô đơn và tay không! Vâng, quả là một mối đe dọa cho hòa bình của chúng ta.”
Người phụ nữ thở ra thật mạnh. Một tiếng thở dài. “Nhưng cô ta tới từ đâu? Làm sao cô ta hiện ra ở giữa Chicago, một thành phố đã được khai hóa từ lâu, cách xa hàng trăm dặm với bất kì dấu vết nào của các hoạt động chống đối? Cô ta đã xoay sở được một mình ư?”
Cô ta nêu lên các câu hỏi mà dường như không cần tìm câu trả lời, như thể cô ta đã nêu lên chúng rất nhiều lần rồi.
“Đó là vấn đề của cô, không phải của tôi,” người đàn ông nói. “Việc của tôi là giúp cho linh thể này tự thích ứng với vật chủ mới của cô ấy mà không có những đau đớn hay chấn thương không cần thiết. Và cô ở đây để cản trở công việc của tôi.”
Vẫn còn dập dìu nửa tỉnh nửa mê, tự mình thích ứng với cả một thế giới giác quan mới mẻ, chỉ đến lúc này tôi mới hiểu rằng tôi chính là chủ đề của cuộc đối thoại. Tôi chính là linh thể mà họ nói tới. Đó là một phạm trù rộng lớn hơn cho từ ngữ đó, một từ có rất nhiều ý nghĩa khác đối với vật chủ của tôi. Trên mỗi một hành tinh chúng tôi lại có những cái tên khác nhau. Linh thể. Tôi cho rằng đó là một mô tả chính xác. Sức mạnh vô hình điều khiển thể xác.

“Những câu trả lời cho các câu hỏi của tôi cũng quan trọng như những trách nhiệm của anh đối với linh thể này vậy.”
“Cái đó còn phải thảo luận.”
Có một âm thanh di chuyển, và giọng nói của cô ta đột ngột trở thành một tiếng thì thầm. “Khi nào thì cô ấy sẽ phản ứng được? Sự hôn mê chắc hẳn phải hết rồi.”
“Khi nào cô ấy sẵn sàng. Để cho cô ấy yên. Cô ấy xứng đáng được xử lý tình huống theo bất kì cách nào cô ấy thấy thoải mái nhất. Hãy tưởng tượng xem nỗi kinh ngạc của cô ấy khi tỉnh dậy – bên trong một vật chủ nổi loạn bị thương suýt chết trong một nỗ lực trốn thoát! Không ai đáng phải chịu một chấn thương như thế trong thời bình!” Giọng nói của anh ta to lên cùng với cảm xúc thăng tiến.
“Cô ấy rất mạnh.” Giọng người phụ nữ bây giờ nghe có vẻ trấn an. “Hãy xem cô ấy giải quyết tốt thế nào với kí ức đầu tiên, kí ức tồi tệ nhất. Bất kể cô ấy trông đợi điều gì, cô ấy đã xử lý được nó.”
“Tại sao cô ấy lại phải làm thế?” người đàn ông lẩm bẩm, nhưng anh ta dường như không trông đợi câu trả lời. Dù thế người phụ nữ vấn trả lời. “Nếu chúng ta muốn có được thông tin chúng ta cần –“
“Cần là từ của cô. Tôi sẽ chọn từ muốn.”
“Thì ai đó sẽ phải chọn lấy phần không dễ chịu,” cô ta nói tiếp như thể anh ta không hề cắt ngang. “Và tôi nghĩ, từ tất cả những gì tôi biết về linh thể này, cô ấy sẽ chấp nhận thách thức nếu có bất kì cách nào để hỏi cô ấy. Anh gọi cô ấy là gì?”
Người đàn ông không nói trong một khoảnh khắc rất dài. Người phụ nữ chờ đợi.
“Wanderer (Người lang thang),” cuối cùng anh ta cũng trả lời một cách không tự nguyện.
“Thích hợp,” cô ta nói. “Tôi không có bất kì một bản thống kê chính thức nào, nhưng cô ấy chắc phải là một trong số rất ít, nếu không muốn nói là linh thể duy nhất, lại đi đây đi đó xa như thế. Phải, Wanderer sẽ rất hợp với cô ấy cho đến khi cô ấy tự chọn ình một cái tên.” Anh ta không nói gì.
Tất nhiên, cô ấy cũng có thể lấy tên của vật chủ… Chúng tôi đã không tìm thấy liên hệ nào về dấu vân tay hay phân tích võng mạc trong hồ sơ. Tôi không thể nói với anh cái tên đó là gì.”
“Cô ấy sẽ không lấy tên con người,” người đàn ông lẩm bẩm.
Phản ứng của cô ta mang tính hòa giải. “Mọi người đều tìm nguồn an ủi theo cách của riêng họ.”
“Người lang thang này sẽ cần sự an ủi nhiều hơn phần lớn chúng ta, nhờ cái kiểu Truy tìm của cô.”
Có những âm thanh sắc nhọn – tiếng bước chân, vang lộp cộp trên sàn đá cứng. Khi cô ta nói trở lại, giọng người phụ nữ vang lên từ phía bên kia căn phòng.
“Chắc anh đã phản ứng rất tệ với thời kì đầu của cuộc chiếm đóng này,” cô ta nói.
“Có lẽ cô phản ứng rất tệ với hòa bình.”
Người phụ nữ cười, nhưng âm thanh đó là giả dối – chẳng có chút hài hước nào trong đó. Trí óc tôi dường như thích ứng tốt với việc luận ra ý nghĩa thực sự của những âm điệu và biến tố.
“Anh không có sự am hiểu rõ ràng về chuyện Sứ mạng của tôi mang đến những gì. Hàng giờ liền gò lưng bên những hồ sơ và bản đồ. Phần lớn là công việc giấy tờ. Những xung đột và bạo lực mà dường như anh nghĩ tới không thường xuyên xảy ra đâu.”
“Mười ngày trước đây cô đã trang bị những vũ khí giết người, dồn đuổi cơ thể này.” “Đó là ngoại lệ, tôi đảm bảo với anh, không phải là luật lệ. Xin đừng quên, những vũ khí làm anh ghê tởm sẽ chĩa về phía giống loài của chúng ta bất kể khi nào mà những Người truy tìm chúng tôi không đủ cảnh giác. Loài người vui vẻ giết chết chúng ta bất kể khi nào họ có khả năng làm thế. Những người bị đe dọa bởi bạo lực xem chúng tôi như những anh hùng.”
“Cô nói cứ như thể đang có một cuộc chiến.”
“Đối với phần còn lại của loài người đang chống trả, đúng là như thế.”
Những lời nói đó mạnh mẽ trong tai tôi. Cơ thể tôi phản ứng với chúng; tôi cảm thấy nhịp thở mình tăng lên, nghe thấy âm thanh trái tim tôi đập mạnh hơn bình thường. Bên cạnh cái giường tôi đang nằm, một cái máy ghi lại sự tăng tốc đó bằng những tiếng bíp ngắt quãng. Người hàn gắn và Người Truy tìm đều mải mê với cuộc tranh luận của họ nên không để ý.
“Nhưng là một cuộc chiến mà chính bản thân họ cũng phải nhận ra là họ đã thua từ lâu. Họ bị áp đảo bao nhiêu? Một chống một triệu? Tôi cho là cô phải biết.”
“Chúng tôi ước lượng lợi thế đang nghiêng khá nhiều về phía chúng ta,” cô ta thừa nhận một cách miễn cưỡng.
Người hàn gắn có vẻ như hài lòng để cho lời phản bác của anh ta dừng lại với thông tin này. Im lặng trong một thoáng.
Tôi sử dụng khoảng thời gian trống trải để đánh giá lại tình huống của mình. Nhiều việc đã rõ ràng.
Tôi đang ở trong khu vực Hàn gắn, hồi phục từ một cuộc sát nhập gây tổn thương khác thường. Tôi chắc chắn là cơ thể chứa chấp tôi đã được hàn gắn hoàn toàn trước khi nó được đưa cho tôi. Một vật chủ bị tổn thương sẽ bị gạt bỏ ngay.

Tôi cân nhắc những ý kiến trái chiều của Người hàn gắn và Người truy tìm. Theo như thông tin tôi được biết trước khi lựa chọn tới đây, Người hàn gắn đã nói đúng. Những cuộc đụng độ với số ít nhóm loài người còn lại đã qua từ lâu. Hành tinh mang tên Trái Đất đã yên bình và tĩnh lặng như hình ảnh của nó nhìn từ vũ trụ, một khối cầu màu xanh lá cây và xanh dương mời gọi, bao quanh bởi những khối hơi nước vô hại của nó. Giống như cách thức của linh thể, sự hài hòa giờ đây đã thống trị.
Sự bất hòa thành lời giữa Người hàn gắn và Người truy tìm ngược hẳn với bản chất chúng tôi. Hung hăng một cách kì lạ so với giống loài chúng tôi. Nó khiến tôi tự hỏi. Có đúng thế không, những lời bàn tán xì xào lan tỏa như những đợt sóng xuyên qua ý nghĩ của những… của những…
Tôi bị sao lãng, cố tìm một cái tên cho giống loài vật chủ cuối cùng của tôi. Chúng có một cái tên, tôi biết như thế. Nhưng, vì không còn liên kết với vật chủ đó nữa, tôi không thể nhớ ra từ đó. Chúng tôi đã sử dụng một loại ngôn ngữ đơn giản hơn thế này nhiều, một ngôn ngữ câm lặng của ý nghĩ liên kết chúng tôi tất cả trong một ý chí chung vĩ đại. Một sự giản tiện cần thiết khi một sinh vật cắm rễ mãi mãi trên nền đất đen ẩm ướt.
Tôi có thể mô tả giống loài đó trong ngôn ngữ loài người mới mẻ của tôi. Chúng tôi đã sống trên nền của một đại dương vĩ đại bao phủ toàn bộ bề mặt thế giới của chúng tôi – một thế giới mà cả cái tên của nó cũng đã ra đi. Mỗi chúng tôi có một trăm cánh tay và trên mỗi cánh tay là một ngàn con mắt, như thế, với những ý nghĩ của chúng tôi liên kết với nhau, không có lấy một góc nào trong cả vùng nước rộng lớn là không bị nhìn thấy. Không cần thiết phải có âm thanh, bởi vì chẳng có cách nào mà nghe được cả. Chúng tôi nếm vị của nước, và, với tầm nhìn của mình, nói cho chúng tôi biết tất cả điều chúng tôi cần biết. Chúng tôi nếm vị của những mặt trời, có rất nhiều nhóm phía trên mặt nước, và biết vị của chúng trở thành thức ăn mà chúng tôi cần.
Tôi có thể mô tả chúng tôi, nhưng không thể gọi tên. Tôi thở dài vì kiến thức đã mất đi, và rồi trở về với những điều cần suy nghĩ mà tôi vừa nghe lén được.
Như một qui luật, các linh thể không nói bất kì điều gì khác ngoài sự thật. Tất nhiên, những Người truy tìm có những yêu cầu riêng đối với Sứ mạng của họ, nhưng giữa các linh thể với nhau không bao giờ tồn tại lý do để nói dối. Với loại ngôn ngữ của giống loài cuối cùng của tôi là ý nghĩ, không thể nào nói dối được, cho dù là chúng tôi có muốn đi nữa. Tuy nhiên, vì chúng tôi bị neo giữ như thế, chúng tôi tự kể ình nghe những câu chuyện để làm dịu đi sự buồn chán. Kể chuyện là tài năng được vinh danh cao nhất trên tất cả, vì nó mang lợi ích ọi người. Đôi khi, sự thật lẫn lộn với giả tưởng hoàn toàn đến nỗi, mặc dù chẳng có ai nói dối, rất khó để nhớ được cái gì chính xác là sự thật.
Khi chúng tôi nghĩ về hành tinh mới – Trái Đất, rất khô, rất đa dạng, và tràn ngập bạo lực, những cư dân thích phá hủy chúng tôi khó mà tưởng tượng ra họ – nỗi hoảng loạn của chúng tôi đôi khi bị sự háo hức áp đảo. Những câu chuyện nhanh chóng tự xoay quanh chủ đề mới thú vị này. Những cuộc chiến tranh – chiến tranh! Giống loài của chúng tôi phải tham chiến! – lúc đầu được báo lại một cách chính xác sau đó được thêu dệt và tiểu thuyết hóa. Khi những câu chuyện mâu thuẫn với những thông tin chính thức mà tôi tìm được, tự nhiên tôi đã tin vào những báo cáo ban đầu.
Nhưng có những lời thì thầm về chuyện này: những vật chủ loài người quá mạnh đến nỗi các linh thể bị buộc phải từ bỏ họ. Những vật chủ có trí óc không thể lấn át hoàn toàn. Các linh thể nhận lấy nhân cách của thể xác, chứ không phải là ngược lại. Những câu chuyện. Những lời đồn thổi lộn xộn. Sự điên loạn.
Nhưng nó dường như gần giống với lời buộc tội của Người hàn gắn…
Tôi rũ bỏ ý nghĩ đó. Có lẽ phần nhiều lời chê trách của anh ta là do sự không ưa mà phần lớn chúng tôi cảm thấy đối với Sứ mạng của Người truy tìm. Ai lại chọn một cuộc đời đầy xung đổt và truy đuổi? Ai lại bị hấp dẫn bởi công việc tuy lùng những vật chủ không tự nguyện và bắt giữ họ? Ai mà chịu được việc phải đối mặt với bạo lực của giống loài đặc biệt này, những con người hung hãn chém giết quá dễ dàng, quá vô cảm? Ở đây, trên hành tinh này, những Người truy tìm thực tế đã trở thành một… lực lượng quân sự – trí não mới của tôi áp dụng từ này ột khái niệm không quen thuộc. Phần lớn mọi người tin rằng chỉ có những linh thể ít văn minh nhất, ít tiến hóa nhất, phần thiểu số trong chúng tôi, mới đi theo con đường của Người truy tìm.
Thế nhưng, trên Trái Đất những Người truy tìm đã chiếm được một vị thế mới. Trước đây chưa bao giờ một cuộc chiếm đóng lại không như ý như lần này. Chưa bao giờ nó lại trở thành một cuộc chiến tranh tàn bạo và đẫm máu. Chưa bao giờ có quá nhiều cuộc sống của các linh thể lại bị hi sinh như vậy. Những Người truy tìm nổi lên như một tấm khiên vững chãi, và các linh thể của thế giới này hơn ba lần mắc nợ họ: cho sự an toàn mà họ đã tạo ra từ tình trạng lộn xộn, cho những mạo hiểm đến tính mạng mà họ sẵn sàng đối mặt mỗi ngày, và cho những cơ thể mới mà họ vẫn tiếp tục cung cấp.
Giờ đây khi mối nguy đã gần qua đi, có vẻ như lòng biết ơn cũng dần phai nhạt. Và, ít nhất là đối với Người truy tìm này, sự thay đổi đó không hề dễ chịu.
Thật dễ để hình dung những câu hỏi của cô ta cho tôi là gì. Mặc dù Người hàn gắn đã cố để trì hoãn cho tôi chút thời gian điều chỉnh với cơ thể mới, tôi biết tôi sẽ làm hết sức để giúp đỡ Người truy tìm. Tư cách công dân tốt thuộc về phần bản chất của mỗi một linh thể.
Vì thế tôi hít một hơi thật sâu để chuẩn bị ình. Màn hình ghi lại cử động ấy. Tôi biết tôi đang trù trừ thêm một lát. Tôi ghét phải thừa nhận nó, nhưng tôi sợ. Để lấy được thông tin mà Người truy tìm cần, tôi sẽ phải khám phá những kí ức bạo lực đã khiến tôi thét lên kinh hoàng. Hơn thế, tôi sợ giọng nói mà tôi nghe rất rõ trong đầu mình. Nhưng giờ đây cô ấy đã im lặng, mà như thế mới đúng. Cô ấy cũng chỉ là một kí ức mà thôi.
Tôi đáng ra không được sợ. Sau cùng thì, giờ tôi được gọi là Người lang thang. Và tôi xứng đáng với cái tên ấy.
Với một hơi thở sâu khác, tôi đào sâu vào những kí ức làm tôi sợ, đối mặt trực tiếp với chúng khi hai hàm răng tôi khóa chặt vào nhau.
Tôi có thể bỏ qua phần cuối cùng – bây giờ nó không áp chế tôi nữa. Trong quá trình tua nhanh, tôi chạy xuyên qua bóng tối lần nữa, nhăn mặt, cố gắng không cảm thấy gì. Nó trôi qua rất nhanh.
Một khi tôi đã đi qua rào cản, không khó để tôi lướt qua những sự việc và địa điểm ít đáng báo động, vớt lấy những thông tin tôi muốn. Tôi đã thấy làm thế nào cô ấy tới được thành phố lạnh lẽo này, bằng cách lái xe suốt đêm trên một chiếc ô tô đánh cắp được lựa chọn vì bề ngoài ít nổi bật của nó. Cô ấy đã đi bộ ngang qua những con phố ở Chicago trong bóng đêm, run rẩy bên dưới chiếc áo khoác.
Cô ấy đang làm cuộc tìm kiếm của riêng mình. Có những người khác giống cô ấy ở đây, hay là cô ấy hi vọng như thế. Cụ thể là một người. Một người bạn… không, gia đình. Không phải là chị gái… một người chị họ.
Những từ ngữ đến chậm hơn và chậm hơn, đầu tiên tôi không hiểu tại sao. Điều này đã bị lãng quên ư? Bị trôi mất trong sự chấn động của cái chết gần kề? Có phải tôi vẫn còn lờ đờ trong trạng thái mê man? Tôi đấu tranh để suy nghĩ rõ ràng. Sự mê mụ này không thân thuộc. Có phải thân thể tôi vẫn còn bị mê man? Tôi cảm thấy cảnh giác vừa đủ, nhưng trí óc tôi lại làm việc không hiệu quả với những câu trả lời mà tôi muốn.
Tôi cố một cách tìm kiếm khác, hi vọng những câu trả lời rõ ràng hơn. Mục đích của cô ấy là gì? Cô ấy sẽ tìm thấy … Sharon – tôi tóm được cái tên – và họ sẽ…
Tôi lao đầu vào một bức tường.
Nó là một khoảng trống, không có gì hết. Tôi cố gắng đi vòng quanh nó, nhưng tôi không thể tìm thấy đường viền của khoảng trống ấy. Nó giống như là thông tin mà tôi đang tìm đã bị xóa sạch.
Như thể bộ não này đã bị hỏng.
Sự tức giận lóe lên trong tôi, nóng nảy và hung dữ. Tôi thở hổn hển vì ngạc nhiên trước phản ứng không mong đợi này. Tôi đã nghe nói về sự bất ổn về mặt tình cảm của những cơ thể loài người này, nhưng điều này vượt quá khả năng tiên đoán của tôi. Trong suốt tám kiếp sống trọn vẹn, tôi chưa bao giờ có một cảm xúc đánh vào tôi với lực mạnh như thế.
Tôi cảm thấy mạch máu nơi cổ mình, đập phía sau hai tai. Bàn tay tôi siết lại thành nắm đấm.
Những máy móc bên cạnh tôi báo cáo sự gia tốc của nhịp tim. Có một phản ứng trong căn phòng: tiếng cồm cộp sắc nhọn do đôi giày của Người truy tìm gây ra tiến sát tới tôi, lẫn lộn với âm thanh lê bước trầm lặng hơn mà chắc hẳn là của Người hàn gắn.
“Chào mừng tới Trái Đất, Wanderer,” giọng phụ nữ nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.