Bạn đang đọc Vào Nhầm Hang Sói – Chương 6: Cho Em Ngủ Cùng Anh Được Không
Cố Yên mê trai đẹp, nhưng không phải loại phóng khoáng và có chút phong lưu này.
Cô thích kiểu người bình tĩnh chững chạc, tự tin toát ra từ trong xương tủy như Ngụy Thành hơn nhiều.
Giật hẳn ba lần mới rụt tay về được, Cố Yên xã giao qua loa:
“Sau này mong được giúp đỡ.”
Hình như mới ngày đầu về nhà chồng thì cô đã bị em chồng chú ý rồi thì phải? Nụ cười trên môi cô trở nên gượng gạo, mà Ngụy Thành thấy vợ mình bị vậy lập tức cộc cằn nói:
“Không phải tôi đã nói không thích em nhiều chuyện rồi à? Chào hỏi xong rồi thì đẩy tôi về!”
Cố Yên bị thái độ của anh làm hơi ngạc nhiên, cô ấm ức cúi đầu:
“Em xin lỗi…”
Xin lỗi cái đầu anh! Cố Yên lén lút đảo mắt liếc Ngụy Thành.
“Anh cần gì phải thế?” Ngụy Minh nhắc nhở: “Đừng đối xử với chị dâu như vậy, dù gì cô ấy cũng là được cưới hỏi đàng hoàng về.”
Ngụy Thành lạnh giọng:
“Cần cậu quan tâm à?”
Chào hỏi chỉ là một thủ tục phải làm, Ngụy Thành bảo Cố Yên đến đây không phải để cô bị nhằm vào.
Thằng nhóc Ngụy Minh này có vẻ không an phận, anh khó chịu nhíu mày với Cố Yên:
“Đưa tôi về.”
Cố Yên lúng túng nhìn mẹ và em chồng, sau đó cười nói:
“Con, con đưa anh ấy về nghỉ đây ạ.”
“Ừ, đi đi.” Ngụy phu nhân cũng hơi sượng lại.
Từ ngày Ngụy Thành bệnh xong, phần lớn sản nghiệp còn trong tay ông Ngụy đã và đang dần chuyển sang cho Ngụy Minh, nhưng còn cần thêm thời gian để thành lập uy tín, lúc này bà ta tuy bực bội vẫn cố mà cười:
“Phiền con chăm sóc cho Ngụy Thành nhé.”
“Vâng ạ.” Cố Yên gật đầu, nắm chặt tay cầm rồi xoay xe lăn đưa Ngụy Thành đi về.
Thời điểm bóng lưng yểu điệu của cô vừa khuất sau cánh cửa, Ngụy Minh nhếch lông mày nói:
“Tên què đó không ngờ lại may mắn như vậy.”
Kiểu người như Cố Yên cũng không nhiều, xinh đẹp dịu dàng và có một khí chất hết sức tươi mới, giống một đóa hoa được tưới sương sớm, tỏa ra ánh sáng long lanh thu hút.
Ngụy Minh đến dự lễ cưới trễ nên chưa có dịp nhìn mặt Cố Yên, giờ hắn mới thấy rõ, trong lòng đã rục rịch ý nghĩ khác thường.
Dù sao Ngụy Thành coi như phế rồi và không thể làm gì được, chị dâu ở một mình trong thời gian dài nhất định sẽ cô đơn…
Khóe môi Ngụy Minh nhếch lên, cho dù Cố Yên đã đi xa rồi vẫn thấy sau lưng rờn rợn.
Ngụy Thành im lặng suốt dọc đường đi, về đến biệt thự bên kia, anh mới lên tiếng:
“Sau này cẩn thận Ngụy Minh một chút, đừng nói chuyện với hắn.”
Câu nói này khiến Cố Yên đang đẩy xe hơi dừng chân, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông trong ngoài bất nhất nào đó, cười hỏi:
“Ôi cha, ông xã đẹp trai, anh lo lắng cho em sao?”
Mặc dù Ngụy Thành hay tỏ vẻ khó tín và cục súc, nhưng để ý một chút là biết anh không phải kiểu người đó.
Cô còn đang suy nghĩ xem sao anh phải như vậy, lập tức suy đoán:
“Anh sợ Ngụy Minh để ý em nên mới đòi về hửm?”
“Mơ tưởng.” Ngụy Thành mãi mới nói hai chữ, sau đó nghiêng đầu sang nơi khác.
Không biết anh đang nghĩ gì, chỉ thấy anh hơi nhíu mày.
Cố Yên nhìn góc nghiêng gợi cảm của anh, đột nhiên bật cười rồi mới tiếp tục sải bước.
Cô vừa đi vừa giữ im lặng, làm rất tốt lời anh nói, không hề mở miệng làm ồn.
Ở cùng người đàn ông này thêm vài ngày, rốt cuộc Cố Yên cũng phát hiện ra sự khác thường.
Thứ nhất, anh đi tắm không cần người phụ giúp.
Bình thường người bị bại liệt đều như vậy sao? Đương nhiên phải được người giúp việc giúp đỡ rồi, nhưng mỗi lần anh tắm thì lại khóa trái cửa phòng, mấy lần Cố Yên đi qua tìm đúng lúc ấy đều thấy nghi hoặc.
Thứ hai, ai ai cũng đồn từ khi anh bị tai nạn về sau thì khó tính và dễ nổi điên, vậy mà cô quấn quanh anh nói mấy câu nhảm nhí, anh còn nhìn cô bằng ánh mắt bất lực lắm.
Rõ ràng là anh thấy thú vị, muốn cười mà không dám cười!
Cố Yên thích cuộc sống mới ở Ngụy gia, thứ tiếc nuối duy nhất là Ngụy Thành vẫn phân phòng ngủ với cô, hơn nữa thường xuyên ra ngoài, mà có về nhà thì cũng khóa cửa nhốt bản thân không cho ai vào.
Cô muốn tìm cơ hội làm thân đều khó!
Ngày thứ tư gả về Ngụy gia, Cố Yên tăng một cân.
Cô đã tưởng tượng mình sẽ phải sống cảnh gả vào hào môn đầy sóng gió, mệt mỏi, sụt cân, bị chồng ghẻ lạnh, vân vân mây mây… nhưng mà từ lúc đến nơi này, ngoài ăn ngủ rồi đi làm phiền Ngụy Thành ra cô chẳng phải làm gì cả.
Công việc làm thêm của cô cũng bị dẹp sang một bên, sau đó, cô ở nhà làm dâu hiền vợ đảm.
Nấu ăn, rửa bát đã có người giúp việc làm.
Giặt đồ phơi đồ cũng là người giúp việc làm.
Cô chỉ việc bưng trà rót nước và dỗ Ngụy Thành khi anh lên cơn giận, chỉ có điều miệng cô thật sự quá ngọt, anh muốn mắng một câu đều khó.
Ngụy Thành vừa ló mặt ra khỏi cửa, Cố Yên phục kích ở xa lập tức lon ton chạy đến, nắm lấy tay cầm của xe lăn rồi nói:
“Anh định đi đâu? Để em đẩy anh.”
“Không cần, buông ra đi.” Ngụy Thành phất tay.
Kỳ thực xe của anh rất hiện đại, có tay cầm để chạy, giống như một chiếc xe điện vậy, cho nên không cần người đẩy cũng được, chỉ thiếu người hỗ trợ khi anh cần lấy gì đó, hoặc vô tình bị ngã.
Khi nào ra ngoài, anh luôn có vệ sĩ đi cùng là vậy.
Cố Yên nói:
“Ông xã, chúng ta đã cưới nhau mấy ngày rồi, anh cho em ngủ cùng anh được không? Đêm đến nếu anh cần đi vệ sinh em cũng tiện giúp đỡ.”
“Ý em là gì? Mắng tôi là tên vô dụng không thể đi vệ sinh được hay sao?”
Sắc mặt Ngụy Thành tối đen, khi đó người giúp việc đang ở gần liền bị anh dọa sợ cúi đầu.
Cố Yên không biết mình nói sai cái gì, nhưng mà cô cũng chẳng sợ.
Anh tỏ ra hung dữ với ai chứ?.