Đọc truyện Vâng Thưa Nhị Gia FULL – Chương 19: Di Nương
Edit: Mina
Đôi hài bị bẩn, toàn thân Tuân Cẩn Thanh không được tự nhiên, hắn muốn đổi một đôi hài khác, “An An, ngươi chờ ta một lát.”
Đại gia nói Nhị gia không tốt, Dư An không muốn đợi ở trong viện của hắn.
“Đại gia, lão thái thái thích chuỗi tràng hạt, lão thái thái nhận được sẽ rất vui vẻ.
Nếu không còn việc gì nữa thì ta phải về đây.”
Thế sao được.
Không biết bao giờ mới có lần sau lừa An An tới.
Vả lại, hôm nay hắn đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trong ra ngoài.
Tuân Cẩn Thanh chắn trước người Dư An, tình thâm đong đầy: “An An, ta thích ngươi từ rất lâu rồi, lúc mới gặp đã tương tư thành bệnh…”
Trước đó hắn còn nghĩ ra rất nhiều câu nói chân thành sâu sắc, thế nào bối rối lại quên béng hết.
Bỗng nảy ra ý tưởng, nói tiếp: “Trong mắt ta là ngươi, trong lòng cũng là ngươi, một ngày không gặp ăn không ngon ngủ không yên…”
Dư An cảnh giác nhìn Đại gia, nghĩ, Đại gia miệng lưỡi trơn tru, không đứng đắn tẹo nào, Nhị gia mới không như vậy đâu.
Nhị gia nói chuyện rất tự trọng.
“Ngươi đừng làm nha hoàn thông phòng cho Tuân Quan Lan nữa, hắn không biết quý trọng ngươi, ta xin cho ngươi qua đây làm di nương nhé?”
“Ngươi nói bậy!”
Dư An hung dữ trừng Đại gia: “Nhị gia sẽ không để ta đi!”
Tuy trước kia nàng có nói xấu Nhị gia, nhưng bây giờ không những không nói xấu mà còn rất tận tâm hầu hạ Nhị gia.
Nhị gia nhất định biết nàng ngoan ngoãn, không nỡ đưa nàng đi đâu.
Ngày ấy Nhị gia còn khen nàng đọc sách khá đấy.
Sao lại giận rồi, đây không phải chuyện vui sao?
Tuân Cẩn Thanh ngẩn người, làm nha hoàn thông phòng có gì tốt, dù thế nào di nương cũng được coi là chủ tử.
Chẳng lẽ An An thấy hắn không bằng Tuân Quan Lan?
Tuân Cẩn Thanh nghiêm túc nói: “An An, tuy ta là con của di nương, nhưng bàn về tướng mạo hay năng lực, tuyệt đối không thua kém Tuân Quan Lan, chẳng qua chưa có cơ hội thể hiện mà thôi.
Tuân Quan Lan được nuông chiều từ bé, chắc chắn thân mình yếu ớt không thể cho ngươi vui sướng chân chính.
Ta đây không giống, vào Nam ra Bắc, cơ thể rắn rỏi khỏe khoắn, không tin ngươi xem.”
Giơ tay muốn cởi đai lưng…
Dư An ‘a’ một tiếng, cuống quít che lại đôi mắt: “Đại gia ngươi không (1)…”
(1) 恬 [tián]: thản nhiên, không để ý.
Bên ngoài tiếng nha hoàn thông báo ngắt lời Dư An: “Di nương, Đại nãi nãi đã về.”
Tuân Cẩn Thanh giận lắm, hắn còn chưa nghe hết An An nói hắn ngọt (2) cái gì.
(2) 甜 [tián]: ngọt ngào.
Tuân Đại nãi nãi đỡ Thẩm di nương tiến vào, Dư An nuốt xuống bốn từ ‘không biết xấu hổ’, quỳ gối hành lễ.
vẻ mặt Tuân Cẩn Thanh bất đắc dĩ: “Nương, nương không ở Phật đường chép kinh Phật tới đây có việc gì?”
Làm hỏng chuyện của hắn, một chút nữa thôi là hắn có thể thuận lý thành chương mở vạt áo, cho An An ngắm nhìn cơ thể của hắn rồi.
Thẩm di nương ngồi xuống, sẵng giọng: “Tất nhiên là tới xem tranh tượng Phật ngươi tặng nương, nếu không có tức phụ ngươi hôm nay nói, nương còn không biết đâu.”
Tượng Phật gì cơ?
Tuân Cẩn Thanh liếc Tuân Đại nãi nãi, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Thật ra vừa rồi Tuân Cẩn Thanh nói cũng không phải không có lý.
So sánh học vấn, hắn quả thật không thua Tuân Nhị gia.
Hơn nữa, hắn còn có một tài năng Tuân Nhị gia không có… vẽ Đan Thanh (3).
Tuân gia mấy đời làm ăn buôn bán, một danh môn vọng tộc nếu nữ tử vẽ Đan Thanh giỏi thì được coi là người tài, ngược lại nam tử, đó là việc làm không đứng đắn, chơi bời xốc nổi.
Lo lắng lão thái thái và cha không thích, ngày thường Tuân Cẩn Thanh không đề cập tới chuyện vẽ tranh, nhưng hiển nhiên Thẩm di nương không nghĩ như vậy.
“Ngươi đứa nhỏ ngốc này, nương đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, vẽ Đan Thanh không xấu, cớ gì phải giấu diếm, đến lão thái thái cũng biết, không cần sợ không hợp ý.
Còn có nương và tức phụ ngươi đây.
Ngươi là con di nương, tranh quyền đoạt vị với con chính thất chỉ có đường chết chìm.
Huống chi ngươi cũng không có thiên phú tranh quyền đoạt vị,” Thẩm di nương ngại ngùng nói thẳng nhi tử đầu óc không tinh khôn, “Không bằng đi du ngoạn khắp nơi với nương, vui vẻ biết chừng nào.
Ngươi không cần lo nghĩ chuyện tiền bạc, nương tích cóp một hòm đủ để chúng ta tiêu xài rồi.”
Sau đó là chuyện gia đình, Tuân Đại nãi nãi lặng lẽ ra hiệu Dư An, Dư An hiểu ý, bước khẽ lui về phía sau, cũng không quay đầu lại chạy chậm trở về viện như thể sau lưng có thú dữ đuổi theo.
Trong phòng Thẩm di nương vẫn đang nói: “Ngươi tặng nương một bức tranh tượng Phật nương đã mừng đến không khép miệng lại được, vẽ những ba bức làm gì.
Không nên vất vả quá.”
Tuân Cẩn Thanh nghe nửa đoạn trước rất cảm động, nghe đến chết chìm lòng cảm động cũng vơi bớt, nghe tiếp đến ba bức tranh tượng Phật thì không tin nổi vào tai mình.
Hắn cứng đờ quay đầu nhìn Tuân Đại nãi nãi, lấy ánh mắt truyền đạt nghi vấn: Ngươi hãm hại ta đúng không!
Tuân Đại nãi nãi mỉm cười không lên tiếng.
Nàng nói với Thẩm di nương: “Nương, tướng công bắt đầu vẽ từ khi chưa đi Dương Châu, sau khi trở về cũng bất chấp nghỉ ngơi, khăng khăng nói muốn vẽ xong sớm để tặng nương treo ở Phật đường.”
Không hề!
Nàng ta bịa đặt tất cả!
Tuân Cẩn Thanh gấp đến độ giương nanh múa vuốt, hận không thể tiến lên che miệng Tuân Đại nãi nãi, kéo nàng vào phòng mắng một trận.
Thảo nào người xưa nói độc ác nhất là lòng dạ phụ nhân (người có chồng), chỉ có trẻ nhỏ và nữ tử (người chưa chồng) khó nuôi.
Thẩm di nương mừng rỡ: “Cẩn Thanh ngươi có tâm quá, còn không mau đi lấy cho nương xem.”
Đi đâu lấy bây giờ?
Tuân Cẩn Thanh cười đầy miễn cưỡng: “Nương, ta cảm thấy… Mấy bức tượng Phật vẽ chưa được tốt, sợ bất kính Phật Tổ, đợi khi nào ta chỉnh sửa hoàn thiện rồi tặng ngài sau thì thế nào?”
Thẩm di nương vốn định nói không sao, nhưng nghe thấy bất kính Phật Tổ, do dự một lát, hơi thất vọng dặn dò: “Cũng được, ngươi cứ từ từ vẽ, không vội, đừng để mỏi mệt, có hại nhiều hơn có lợi.”
“Nương, ta biết rồi.”
Thẩm di nương còn vài cuốn kinh Phật chưa chép xong, ngồi một lúc thì rời đi.
===================
Đại gia: Thật ra, nguồn cảm hứng trước đây ta nói lời ân ái với An An đến từ thái thái của ta.
Tuân Đại nãi nãi: Ha ha, còn cần thể diện không hả?
Dư An: Ô ô ô ô, ta muốn tìm Nhị gia.
Nhị gia: Sốt ruột, nữ nhân của ta khóc, đến khi nào ta mới có thể online.
Chuyện vui bắt đầu.
*góp nhiệt*
Về phần Nhị gia, chương sau nhất định quay lại.
*vả mặt*