Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 92: Sư phụ thật sự là có số hưởng, có tool hack nghịch thiên!


Đọc truyện Vầng Sáng Bạch Hóa Của Nhân Vật Phản Diện – Chương 92: Sư phụ thật sự là có số hưởng, có tool hack nghịch thiên!

Ân Bích Việt suýt chút nữa đã thấy Tiên sinh điên rồi.

Hắn theo bản năng muốn lắc đầu, “Chuyện này không thể nào…”

Cho dù đi đến thế giới tu hành này, lòng của hắn sớm đã chuẩn bị cho sự khác nhau một trời một vực giữa diễn viên quần chúng và nhân vật phản diện rồi, cũng có dự định đánh một trận thật to, nhưng khi chính thức được gửi gắm hy vọng cứu thế như thế này, trong lúc nhất thời cũng khó có thể chấp nhận nổi.

Chưởng viện tiên sinh cười nhạt một tiếng, “Các ngươi đã làm rất nhiều chuyện không thể nào.”

Nếu như nói cuộc chiến vượt cảnh giới ở Chiết Hoa hội là tài hoa mà Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên bộc lộ ra trong những người tu hành trẻ tuổi.

Như vậy thì khi giao chiến với hai người Tịnh Hải Tịnh Vân trong Hưng Thiện tự, phá tan đại trận Phật Ấn Kim Quang, còn làm một trận sống chết với Thánh nhân Quan từ thời đại Chư Thánh, đó là những thành tựu chưa có ai làm được, về sau cũng rất khó có người có thể làm được.

Không nói đến lúc trên Hoành Đoạn Sơn, tham dự vào cuộc chiến của những Á Thánh, mũi kiếm của Ân Bích Việt đâm thủng da của Dung Trạc, Lạc Minh Xuyên dùng Già Lan đồng thuật tạo ra ảo cảnh Vực Vẫn Tinh.

“Tốc độ tu hành của các ngươi đã phá vỡ giới hạn mà lịch sử đã ghi lại.”

Ân Bích Việt suy nghĩ cẩn thận một chút, hình như… Bọn họ luôn luôn làm chuyện dẩy Boss vượt cấp?

Một khi đã chấp nhận cái thiết định này, hình như cũng rất có cảm giác… Cái lông ấy!

Trong cảnh thiền định của Quan, hắn cũng không biết sư huynh chống lại cảnh đường cùng thế nào; trên Hoành Đoạn Sơn, kiếm thế của hắn có thể hoàn thành, cũng là bởi vì có sư huynh.

Ân Bích Việt liếc nhìn Lạc Minh Xuyên đang trầm mặc như hồ. Hắn rất tin tưởng sư huynh, thậm chí còn lờ mờ cảm thấy rằng, nếu có người có thể kết thúc cuộc đấu tranh thời loạn này thì người đó chắc chắn là sư huynh.

Hắn chỉ là không tự tin với bản thân mình.

Chưởng viện tiên sinh nói với Ân Bích Việt, “Không có gì là không thể. Khi Vệ Kinh Phong ở tuổi ngươi, tu vi còn chưa bằng ngươi…”

Ân Bích Việt kinh ngạc, bóng lưng của sư phụ cao như núi chỉ có thể ngước nhìn, hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc so sánh với sư phụ. Dù sao hắn từng gặp khoảnh khắc sư phụ uống rượu ở Xuân Tụ lâu, khoảnh khắc cưỡi mây gió đi ba vạn dặm, cử động một ngón tay liền đánh Dư Thế xuống vách núi.

Lại không kìm được hiếu kỳ, “Vậy còn dung mạo của sư phụ?”

Hắn vốn tưởng rằng sư phụ độ kiếp thành Thánh rất sớm, dung mạo vẫn còn là thiếu niên. Nhưng nghe tiên sinh nói, hình như cũng không phải là như vậy.

“Khi Vệ Kinh Phong cỡ tuổi ngươi, ăn nhầm một cây Bích Lưu Quang trăm vạn năm, gân cốt linh mạch được tái tạo lần nữa, đạt đến sức chống đỡ không thể tin nổi, kể cả dung mạo… Cũng dừng lại vào lúc đó. Sau khi thành Thánh cũng không có cách nào thay đổi.”

Ân Bích Việt gật đầu, hắn từng hấp thụ Thiên Diệp Liên ở Minh hồ trên Trọng Minh sơn, làm sạch mở rộng linh mạch, tốc độ tu hành bởi vậy được nâng lên. Mà thứ như Bích Lưu Quang là cây cỏ do linh khí đất trời sinh ra, tên tục là Cỏ thành tiên thảo’, theo lý thuyết đã biến mất tăm từ trăm vạn năm trước.

Sư phụ thật sự là có số hưởng, có tool hack nghịch thiên!

Ý cười của Chưởng viện tiên sinh dần sâu thêm, “Hai người các ngươi biết là tốt rồi, sau này chớ nhắc trước mặt hắn. Trong cuộc đời Vệ Kinh Phong, hắn cáu nhất là khi nghe người khác nói về dung mạo của hắn.”

Ân Bích Việt vì lòng hiếu kỳ của mình mà nghẹn lời. Hắn nhớ cái tên thật bí ẩn của Tiên sinh là ‘Lý Thổ Căn’ cũng là do sư phụ nói.


Hai người các người vạch khuyết điểm của nhau như vậy thật sự là không thành vấn đề gì sao?!

Bạn tri kỉ gì đó đâu rồi?!

Nghe xong chuyện buôn dưa lê của Thánh nhân, chính sự vẫn phải bàn, “Học trò chưa đến Đại Thừa cảnh, sức chiến đấu lại tăng lên, cũng sẽ chịu giới hạn của cảnh giới. Huống hồ học trò còn chưa luyện qua Lăng Tiêu kiếm quyết, Lâm Uyên kiếm ở trong tay học trò, uy lực không đến một hai phần…”

Chưởng viện tiên sinh hỏi, “Kiếm chiêu của Lăng Tiêu kiếm khó không?”

Ân Bích Việt ngẩn ra, “Không khó.”

Trên thực tế, đâu chỉ không khó, căn bản là đơn giản vô cùng. Với cảnh giới của hắn ngày hôm nay, chỉ cần tứ chi hài hòa, chân nguyên dồi dào thì bất kỳ một bộ kiếm quyết kiếm chiêu nào hắn cũng có thể sử dụng thông thuận.

Nhưng chuyện này cũng không hề nói lên rằng hắn thật sự sẽ luyện thành công những kiếm pháp kia. Bởi vì không có sự luyện tập quanh năm suốt tháng, đành phải phỏng theo hình dáng, không đạt được ý nghĩa thật sự, vẫn là vô dụng.

Mỗi loại kiếm pháp, thứ khó khăn đều là kiếm ý.

Ân Bích Việt cho là Lăng Tiêu kiếm là thứ Chân Tiên truyền thừa, không có sự nghiên cứu ngày qua ngày kéo dài đến mấy chục năm thì làm sao có thể mở ra một con đường?

Nhưng Chưởng viện tiên sinh chỉ hỏi kiếm chiêu, là nguyên do nào?

“Đừng quên sư phụ ngươi đã nói như thế nào.”

“Sư phụ nói là Lâm Uyên chọn học trò.”

Ân Bích Việt đáp xong thì trầm mặc, hắn nhớ tới những ngày đồng hành cùng sư phụ. Phố hoa ở Lược Dương thành, Hoành Đoạn Sơn ánh trăng rực rỡ, cánh đồng hoang nguy hiểm khắp nơi ở Đông Địa…

Sư phụ còn nói, hắn là Ân Bích Việt độc nhất vô nhị trên đời.

Lạc Minh Xuyên vẫn luôn không lên tiếng vỗ vỗ vai hắn.

Lòng Ân Bích Việt trầm tĩnh lại.

Hắn nghĩ sư phụ làm nhiều chuyện như vậy, là để tranh thủ thời gian cho bọn họ, bây giờ Chưởng viện tiên sinh cùng với rất nhiều người khác, đều đang tranh thủ thời gian cho bọn họ, như vậy do dự của mình thì có là gì?

Chuyện sư phụ có thể làm đều đã làm xong, là đệ tử của sư phụ, dù cho không bằng một phần vạn của sư phụ nhưng cũng phải làm chút gì đó.

Lạc Minh Xuyên nói, “Ta cảm thấy Vực Vẫn Tinh có vô số dây mơ rễ má với huynh, sư đệ có nguyện xông qua mọi chuyện với huynh?”

Ân Bích Việt cười rộ lên, như trút được gánh nặng, khí phách dâng tận trời, “Có gì mà không thể!”

Trước khi đi, bọn họ nghiêm túc làm lễ đệ tử, Lạc Minh Xuyên nói, “Thỉnh tiên sinh bảo trọng.”


Chưởng viện tiên sinh đứng trong gió Bắc lạnh lẽo, không nói gì cả.

Đèn đuốc trong học phủ chập chờn, bầu trời đêm mênh mang không trăng không sao, không biết ánh mắt của hắn đặt ở phương nào.

Trong Vân Dương thành đã không còn vạn ngàn ánh đèn rực rỡ chốn nhà cao cửa rộng nữa, con đường dài vắng vẻ, ở nơi xa xa trong bóng đêm có ánh lửa lập lòe. Đó là ánh đuốc của dân lưu lạc gấp rút lên đường vào ban đêm.

Ân Bích Việt và Lạc Minh Xuyên ra khỏi thành, khởi động chân nguyên bay vút lên trời, mặc dù không thể sánh với Thánh nhân cưỡi gió mây, nhưng cũng có thể sánh với Thanh Dực Loan ngày đi ngàn dặm.

“Đệ nghĩ trên đoạn đường này sẽ có rất nhiều người tới giết chúng ta.”

“Huynh nghĩ cũng vậy. Cho dù không giết chết được chúng ta, cũng phải khiến chúng ta kiệt sức hết mức.”

‘Thiên La Cửu Chuyển’ đủ để khiến Dung Trạc cảm thấy bị uy hiếp. Bọn họ không có thời gian để che lấp hành tung, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì rất nhanh sẽ có tin tức truyền tới Đông Địa.

Ân Bích Việt nghĩ, nếu đã thế này, vậy thì cứ như sư phụ cùng Tiên sinh đi ra Đông Địa vào nhiều năm về trước thôi. Giết ra một con đường mà đi.

**********

Liêm Giản có nhiều suối thác. Ngày mùa hè tiếng nước nổ vang, như có hàng vạn con ngựa lao nhanh. Trong ngày đông, băng đóng dòng nước lạnh, sương khói trên dòng sông băng, đưa mắt mà nhìn, tất cả đều là hạt sương bay bay, óng ánh long lanh, như những mảnh ngọc vỡ.

Các đệ tử Liêm Giản tông lại chẳng có tâm tình thưởng thức cảnh sắc hiếm có này.

Bọn họ tập hợp ở trước cửa chính điện, trường sam màu tím bị gió lạnh thổi bay bay, như một biển sóng đang chuyển động. Họ gần như bị đè nén trong trầm mặc, cùng chờ đợi quyết định trong đại điện về tương lai của tông môn.

“Tháng trước tông của chúng ta liên tiếp gặp khó, cựu Tông chủ cùng Khúc lão tổ đã về cõi tiên, trong tông phân tán. Lúc này nghênh chiến là việc rất không khôn ngoan.”

“Tông của chúng ta còn có hai chiếc thuyền bay Vân Tiêu, 46,000 tinh thạch dự trữ, thuyền bay có thể chứa hơn bảy trăm người, một ngày đi sáu ngàn dặm, một đêm thì vượt biển Phù Không đến Thương Nhai sơn. Hoặc là đi về hướng Bắc, Bắc Địa có mười vạn kỵ binh tinh nhuệ, sức chiến đấu trác tuyệt…”

“Ở trên núi xanh, không lo không có củi đốt thưa Tông chủ…”

Trên điện có bốn vị lão giả đang đứng, dồn dập nói lời khuyên bảo, khuyên cô gái đang ngồi ở chỗ cao nhất mau chóng quyết định.

Chử Hoán phản bội, dẫn đến hỗn loạn trong tông môn, nếu như Trần Dật không đúng lúc chạy về, chỉ sợ tình trạng sẽ còn nát hơn. Ngay cả như vậy, nhưng khi Chử Hoán rời Liêm Giản, nương nhờ vào Bão Phác tông, cũng đã mang đi một khoản tài nguyên to lớn, trưởng lão và đệ tử tình nguyện đi theo hắn ta tổng cộng có hơn trăm vị.

Liêm Giản tông bây giờ chỉ còn lại bốn vị trưởng lão tuổi tác đã cao. Cũng không cho là nên một mình nghênh chiến ma tu, mà là kiến nghị chuyển tông môn, liên hợp với những thế lực khác.

Bọn họ cho là Khúc Đôi Yên cũng nghĩ như vậy.

Thiên phú có trác tuyệt cỡ nào đi nữa, trưởng thành nhanh cỡ nào đi nữa, thì cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi. Kiên cường chống đỡ bình định nội loạn sợ là đã tiêu hao hết toàn bộ tâm lực, làm sao còn có lá gan đi chống lại hoạ ngoại xâm?

Thình lình, Khúc Đôi Yên lên tiếng,


“Chúng ta có thể đi, nhưng 6 thành 14 trấn dưới núi mà Liêm Giản ta che chở phải làm sao bây giờ? 18 vạn nhà dân chúng phải làm sao bây giờ? Trăm nghìn dân lưu lạc chạy tới Liêm Giản phải làm thế nào?”

Nàng đứng lên, dò xét trong điện, ánh mắt tựa như có uy thế vô hình, “Bọn họ phải làm sao?”

vị trưởng lão nói chuyện lúc trước chợt cảm thấy xấu hổ, run rẩy hỏi,

“Vậy Tông chủ muốn làm thế nào?”

Khúc Đôi Yên nghiêm mặt nói, “Đương nhiên là đến lúc chiến thì chiến!”

Trầm mặc nửa ngày, không ai trả lời.

Mãi đến tận khi có một vị trưởng lão khác đứng ra, làm nửa lễ, “Tông chủ tuổi trẻ khí phách, làm người kính nể. Chỉ là trung tâm sát trận của trận pháp hộ sơn của tông chúng ta cần có kiếm ý ‘Lãm Nguyệt’ để áp trận, bây giờ Khúc lão tổ đã về cõi tiên, kiếm ý của ai có thể áp trận được? Kính xin Tông chủ cân nhắc lại.”

Khúc Đôi Yên không nói lời nào.

Lòng của mấy vị trưởng lão an tâm một chút, lờ mờ lộ ra sắc mặt hài lòng.

Sau một khắc, không đợi mấy ông mở miệng lần nữa thì đã phải cùng nhau lùi lại ba thước! Không chút do dự, chân nguyên kích phát đến mức tận cùng, hóa thành rào chắn.

Bọn họ không biết tại sao phải lui, chỉ là xuất phát từ trực giác nguy hiểm của người tu hành. Sự thật đã chứng minh loại trực giác này là đúng.

Đao ý Tàn nhẫn cao ngất trời, bao phủ toàn bộ đại điện.

Đao chưa hạ xuống, không có bụi mù, không có tiếng nổ vang. Chỉ có gạch dưới chân hơi rung động, biển trong đầu nổi sóng.

Người ra đao sắc mặt bình tĩnh ôn hòa, dùng ngữ khí không sợ sóng lớn, từ tốn nói,

“Ta có thể áp trận.”

Cậu ta quá bình thường, ngày thường cậu ta đứng sau lưng Khúc Đôi Yên, rất dễ dàng bị phớt lờ. Nhưng một khi cậu ta ra đao, ai cũng không thể phớt lờ cậu ta.

Cậu ta là đệ tử chân truyền của Khúc Giang.

Ở Chiết Hoa hội, Trần Dật dùng đao Sương Lam xuất ra ‘Lãm nguyệt’ kiếm ý, bị Ân Bích Việt dùng kiếm quyết ‘Tiểu Trọng Sơn’ do Kiếm Thánh tự nghĩ ra phá đi. Nhưng trong trận chiến đó cậu ta đã có được lĩnh ngộ, tâm tình phá bỏ ràng buộc, đao ý tiến thêm một bước.

Sau đó trải qua ngàn dặm đuổi giết do Chử Hoán cùng 12 cung sắp xếp, nhiều lần bị ép vào chỗ chết nhưng lại sống sót thoát ra, tu vi tăng nhanh như gió, trong đao ý quang minh chính đại lại có thêm một phần tàn nhẫn.

Khi Liêm Giản nội loạn, mọi người trong thiên hạ đều biết Trần Dật rất mạnh. Nhưng bởi vì tuổi tác, khó tránh khỏi bị xem nhẹ.

Cho đến giờ phút này, bốn vị trưởng lão trong điện mới biết rõ, hậu bối trẻ tuổi này mạnh mẽ vượt xa tưởng tượng của họ.

Toàn bộ đại điện im lặng.

Khúc Đôi Yên đi ra cửa điện. Gió lạnh đập vào mặt, cơn lạnh thấu xương.

Nàng nhìn mọi người trên bậc thềm, từng khuôn mặt quen thuộc hoặc xa lạ, ngây ngô hoặc thành thục, trầm ổn hoặc lo sợ nghi ngờ.


Đây là đồng môn của nàng, bọn họ đều đang đợi quyết định của nàng.

Nàng nghe thấy giọng của mình xuyên qua tiếng gió.

“Nếu như tính từ ‘Thời đại mạt pháp’ tới nay, Liêm Giản của chúng ta khai tông lập phái đã mười vạn năm, khi bắt đầu suy thoái, nhiều lần nguy hiểm gặp địch mạnh, song lại bất khuất kiên cường. Ngàn năm trước, tiền bối Khúc Giang dùng một kiếm khiến địch lui ba ngàn dặm, làm chấn động uy danh Liêm Giản, sừng sững ở Trung Địa không có kẻ nào dám mạo phạm.”

“Đạo tông môn đạo không hề dạy cái đạo lý trốn tránh không chiến đấu, tổ tông tiền bối cũng không có tiền lệ vào trận lại trốn chạy.”

Nàng rút ra trường kiếm bên eo, kiếm rít xé gió, ánh sáng chói mắt bắn ra!

Như mặt trời mới mọc mọc lên ở phía Đông, sắc bén đến mức không thể nhìn gần.

Giọng của thiếu nữ lạnh lẽo cứng rắn mà kiên định, “Cho dù cha ta có mất, ta cũng sẽ không bôi nhọ thanh danh của thanh kiếm này!”

“Đệ tử Liêm Giản, dù cho quê hương không còn, hiểm nguy sống chết từng khắc, các ngươi có nguyện theo ta đánh một trận không?!”

“Chúng tôi nguyện ý!”

“Thề chết theo Tông chủ!”

Tiếng hô như sấm nổ vang cả núi, băng đọng trên mái ngói đại điện, băng đọng ở trong rừng xa xa bị chấn động đến vỡ nát. Núi Liêm Giản dường như có một cơn mưa tuyết đang rơi.

*********

Phía Đông của Nam Địa có một vùng biển trúc. Ngày mùa hè khi gió nổi là có tiếng vang rì rào, mùi thơm ngát đầy rừng. Nhưng mà ngày đông lạnh giá, biển trúc khô vàng tàn úa, mang vẻ tiêu điều.

Ở nơi tĩnh mịch trong rừng trúc rậm rạp chính là nhà trúc của Thanh Lộc kiếm phái.

Sắc trời tối lại, các đệ tử mang trên người áo bào bát mặc sơn thủy còn đang tập luyện kiếm trận. Trăm nghìn tiếng kiếm rít vang vọng trong núi.

“Thanh Lộc kiếm phái có cơ nghiệp vạn năm, tất sẽ không tiêu vong với hạng ma tu.”

Tống Đường nói như vậy.

Trình Thiên Vũ nói, “Chờ khi đánh xong ma tu, chúng ta lại đi báo thù cho sư phụ.”

Kích thích khi chính mắt thấy sự phụ về cõi tiên trên Hoành Đoạn Sơn là không thể cân đo đong đếm được. Tống Đường vốn lo lắng sư đệ nhỏ sẽ không chịu nổi. Sau đó y lại phát hiện, bất kể là y và Chung Sơn, hay là các trưởng lão trong môn phái thì đều đã đánh giá thấp sư đệ rồi.

Sau khi Trình Thiên Vũ trở về,tâm tình cậu không hề không ổn định mà tẩu hỏa nhập ma, ngược lại kiếm ý được rèn luyện, đạo tâm càng kiên cố.

Tống Đường cười cười, quay đầu lại nói lớn, “Đa tạ Yến đạo hữu đã đến từ ngàn dặm xa để cứu viện.”

Yến Hành nhảy xuống từ trên cây, “Chết tiệt, sao còn gọi là Yến đạo hữu nữa.”

Trình Thiên Vũ nghĩ lại kế hoạch của bọn họ, vẫn có chút nghi ngờ, “Cái này được à?”

“Là đàn ông sao lại có thể nói chữ không được.” Yến Hành xoa nhẹ đỉnh đầu của cậu ta một cái, “Nếu như không thành công, thì ta sẽ đổi tên thành Yến Bất Hành!… Tiểu tử Chung Sơn kia đâu rồi? Một ngày cũng không thấy hắn.” (Bất hành nghĩa là không xong, không được việc)

Ý cười của Tống Đường nhạt dần, mím môi không nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.