Bạn đang đọc Vắng Em Không Vui FULL – Chương 15: Em Mong Anh Vắng Em Không Vui 1
Lời của anh Đàm Anh chẳng tin nổi một chữ, đời này đâm đầu vào tường nam một lần là đủ rồi, vĩnh viễn không muốn có thêm lần thứ hai nữa, cô thay quần áo xong, hạ cửa xe xuống: “Tôi xong rồi, đi thôi.”
Chu Độ cũng không nhắc tới lời nói vừa rồi nữa, xe lái thẳng tới một khu chung cư, Đàm Anh phát hiện, đây không phải chung cư trước kia của Chu Độ.
“Xuống xe.” Chu Độ nói.
Bọn họ đi tới tòa nhà thứ 1, Chu Độ gõ cửa, không bao lâu có một người phụ nữ trung niên chạy ra mở cửa, cười nói: “Chu tiên sinh về rồi, bà ngoại cậu đang đợi cậu về ăn cơm.”
Cho dù Đàm Anh đã chuẩn bị tốt tâm lý, cũng không ngờ rằng Chu Độ sẽ dẫn cô tới gặp bà ngoại của anh.
Cô nhìn thấy một bà lão có mái tóc hoa râm ngồi trên xe lăn, bà lão nở nụ cười đầy mặt, vẫy tay với bọn họ: “Tiểu Độ dẫn bạn tới rồi, để bà ngoại xem nào, là An Mật sao?”
Bà lão mắt kém rồi, nhìn không rõ dáng vẻ của Đàm Anh, đột nhiên nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, cho rằng đó là Sở An Mật.
Chu Độ bình tĩnh nói: “Bà ngoại, không phải Sở An Mật, cô ấy là Đàm Anh.”
Đàm Anh đi lên trước, vội vàng gọi một tiếng: “Bà ngoại Chu.”
Gương mặt giăng đầy nụ cười của bà ngoại Chu khi nhìn rõ khuôn mặt của Đàm Anh, nụ cười dần dần tắt ngúm, bà lão sầu khổ thở dài một hơi: “Là cháu à.”
Bà lão rõ ràng không thích cô chút nào, Đàm Anh ngượng ngùng cười cười, trong kí ức của cô, sức khỏe của bà ngoại Chu không kém như bây giờ, lần đầu tiên gặp bà, tinh thần bà còn rất minh mẫn quở mắng hai người bọn họ không nên trèo thuyền đi tìm bà.
Bà lão xách chùm lưới đánh cá mà mình kéo được, còn nhiệt tình kêu Đàm Anh mang chút về, cả quãng đường giống như đứa trẻ, bị Chu Độ ngăn ngăn cản mới ngừng lại.
Trước kia bà ngoại Chu rất thích Đàm Anh, thái độ hiện giờ thay đổi rõ ràng, tùy không tính là căm ghét, nhưng lộ ra cảm giác bài xích rõ rệt.
Chu Độ tỉnh bơ chắn trước mặt Đàm Anh, hỏi người giúp việc chăm sóc bà ngoại, nói: “Cơm nước đã chuẩn bị xong chưa, dì Song.”
“Chuẩn bị xong từ lâu rồi, bà ngoại còn bảo tôi mua một cái bánh ngọt, nói đợi các cậu về thì mới ăn.”
“Bà ăn vụng bao nhiêu rồi?”
Dì Song cười nói: “Nghe cậu nói kìa, làm gì có bề dưới quản bề trên như thế chứ.
Tôi canh chừng bà ngoại rồi, không để bà ấy ăn đồ ngọt.”
Bà ngoại Chu nhìn Chu Độ, lại nhìn Đàm Anh bị anh ngăn ở phía sau, bĩu môi nói: “Ăn cơm thôi.”
Dì Song bưng đồ ăn lên trên bàn, Chu Độ kéo ghế cho Đàm Anh, động tác của anh rất tự nhiên, bà ngoại Chu hừ một tiếng: “Trong mắt không có bà ngoại nữa sao?”
Chu Độ nói: “Nếu bà cần thì cháu đẩy bà qua đây.”
Bà ngoại Chu xua tay: “Thằng nhãi này, đi đi đi, ai cần cháu chứ.”
Đàm Anh cứng nhắc ngồi xuống, nhân duyên của cô trước mặt người lớn tuổi đều rất tốt nhưng lúc này đây hoàn toàn không tồn tại.
Nếu như Chu Độ bày ra âm mưu quỷ kế thì còn đỡ, nhưng anh khăng khăng đưa cô về nhà, bà ngoại Chu là người thân duy nhất của anh trên đời này, anh lợi dụng ai cũng sẽ không lợi dụng bà ngoại mình, cho nên chắc chắn Chu Độ không có ác ý.
Anh không có ác ý, ngược lại Đàm Anh cũng không biết phải làm sao.
“Tiểu Độ, An Mật đâu, sao An Mật không tới, cháu có nói cho nó biết hôm nay là sinh nhật của bà ngoại không?” Bà ngoại Chu nói chuyện với Chu Độ, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Đàm Anh.
Chu Độ gắp một miếng cá lọc xương vào bát bà: “Đừng ồn ào, bà đã từng này tuổi rồi, an phận một chút.”
“Bây giờ ngay cả bà ngoại cũng phiền chán rồi đúng không, theo bà thấy An Mật là đứa trẻ ngoan, lâu như vậy không rời không bỏ, không giống người nào đó, mai danh ẩn tích, nói đi là đi.”
“Bà ngoại!” Giọng nói của Chu Độ nghiêm nghị vài phần, “Ăn cơm đi ạ, bà nhằm vào cô ấy làm gì, cháu mời cô ấy đến nhà, muốn nói gì thì nói với cháu đi.”
Đàm Anh đang gắp một đũa đậu cô-ve bị cue tới, cô vẫn chưa trẻ con tới nỗi cãi nhau trong sinh nhật của bà lão.
Rõ ràng bà ngoại Chu không muốn ngừng lại như vậy, không battle trực diện với cháu ngoại luật sư của mình, bà dứt khoát mở miệng hỏi Đàm Anh: “Nhiều năm trôi qua như vậy, cô Đàm đã có bạn trai chưa, kết hôn chưa?”
Đàm Anh buông đũa xuống, mỉm cười nói: “Có bạn trai, chưa kết hôn.”
Bà ngoại hồ nghi nhìn Chuh Độ, lại nhìn cô, vô cùng nghi ngờ có phải bọn họ có một chân với nhau không.
Đàm Anh hiểu lòng người giải thích: “Không phải cháu ngoại bà, hôm nay anh ấy mời cháu đến với tư cách là bạn bè bình thường, xin lỗi, hôm nay cháu không biết là sinh nhật của bà, hôm khác sẽ tặng quà bổ sung sau ạ.”
Bà ngoại nhìn Chu Độ một cái, sâu xa nói: “Ồ, có bạn trai rồi à.” ý nghĩa phía sau ai cũng hiểu, người ta đã là hoa có chủ.
Chu Độ mặt không biểu cảm, không mặn không nhạt.
Dì Song cảm giác được không khí trên bàn ăn tràn ngập mùi thuốc súng, hoàn toàn không dám lên tiếng, chỉ thi thoảng kêu mọi người ăn cơm, ăn cơm xong di Song đi rửa bát, bà ngoại xem phim.
Chu Độ mở tivi lên cho bà, Đàm Anh đứng ở một bên, bà ngoại liếc cô một cái, kéo Chu Độ lại nhỏ giọng nói: “Tên nhóc thối này, rốt cuộc cháu muốn làm gì hả, còn đưa nó về nhà!”
“Chẳng phải bà biết cháu muốn làm gì à, suốt ngày giục kết hôn, cháu thành toàn cho bà.”
“Kia có thể giống nhau sao? Bà bảo cháu tìm người khác, không phải An Mật tìm người khác cũng được, à Tiểu Vương kia lần trước ở hãng luật của cháu, chính là cô bé cười lên có núm đồng tiền ấy, bà ngoại thích cô bé ấy.”
Chu Độ đau đầu nói: “Đừng ồn ào, trước kia chẳng phải bà thích Đàm Anh sao?”
“Trước kia là trước kia, bây giờ không thích nữa.
Đừng tưởng bà ngoại không biết gì, cháu vì nó mà làm ra mấy chuyện ngu xuẩn kia.”
“Đó cũng là cháu tự nguyện, cô ấy không biết, chẳng liên quan gì tới cô ấy cả, là do cháu nợ cô ấy.” Chu Độ ngồi xổm xuống, đặt đĩa hoa quả trước mặt bà, “Ăn hoa quả.”
Bọn họ nói chuyện Đàm Anh lịch sự tránh đi, mãi đến khi Chu Độ vỗ về bà ngoại xong, đi qua tìm cô: “Ra ngoài đi dạo.”
Đàm Anh khả năng cao là anh muốn nói chuyện liên quan tới Quan Dạ Tuyết, cô mở miệng đồng ý.
hai người cùng nhau ra ngoài, sau lưng bà lão oán hận bất mãn trợn mắt nhìn bóng lưng của hai người: “Tên nhãi không khiến người ta bớt lo!”
Thời gian nóng nhất đã qua, khu chung cư nhà Chu Độ ở ngay đầu gió, gió đêm thổi qua thoải mái vô cùng, là thứ dịu dàng khó có được của mùa hạ.
Đàm Anh đi bên cạnh anh, anh không nói chuyện, cô trừ bỏ lo lắng suông ra thì cũng ngại mở miệng trước, chỉ sợ Chu Độ hối hận.
Người đàn ông bên cạnh cao hơn cô một cái đầu, lúc cô học năm hai, Chu Độ học năm tư, cô ghi nhớ từng chút liên quan đến Chu Độ, cô nhớ anh cao 1m88, thích thức ăn thanh đạm, so với luật dân sự thì anh thích luật hình sự hơn.
Sau khi trưởng thành, đi bên cạnh anh lần nữa, cô hơi hốt hoảng.
Một đợi này có bao nhiêu người từng yêu qua? Người may mắn có lẽ vẫn gặp được tình yêu, càng nhiều người chưa từng gặp tình yêu, còn có nhiều người không cam lòng suy nghĩ viển vông.
Lúc trẻ con nhất, trong lòng cô hung hăng trù dập Chu Độ, tưởng tượng khi gặp lại nhau không phải tôi chết thì chính là anh vong.
Nhưng vì Quan Dạ Tuyết không rõ tung tích, cô lại có thể tâm bình khí hòa đừng bên cạnh anh.
Giống như Lâm Duy Tư nói, cô trưởng thành rồi, ương ngạnh trẻ con của thời thiếu nữ đã mất đi, cũng bắt đầu giống như những người trưởng thành suy nghĩ chọn lọc lợi ích.
Thấy anh không có dự định mở miệng, Đàm Anh cuối cùng cũng không chịu nổi nữa: “Hôm qua anh nói muốn đưa tôi tới một nơi, chính là nhà anh sao?”
“Ừ, bà ngoại miệng cứng nhưng lòng mềm, anh thay bà xin lỗi em.”
Đàm Anh nói: “Tôi không giận bà, tôi đâu có nhỏ mọn như vậy chứ, còn tính toán với cả người già.” Cô chỉ cảm thấy hơi kì lạ, lúc thích Chu Độ, cô gặp bà ngoại Chu thì khẩn trương như “Con dâu xấu gặp cha mẹ chồng.” Bà ngoại Chu có hỏi riêng cô, có phải thích Chu Độ nhà bà không.
Lúc đó hai mắt Đàm Anh sáng rực lên gật đầu, bà ngoại rất ủng hộ cô, nói Đàm Anh là cô gái dũng cảm đáng yêu nhất, nhất định sẽ làm mềm được trái tim như cục đá kia.
Nhưng cô không thể làm mềm trái tim như cục đá kia, lại bị cục đá này đập tới bể đầu chảy máu, bây giờ đi dạo trong ngượng ngùng.
Đàm Anh giờ chân lên đá cục đá bên đường.
Sáu năm sau, cô không cần Chu Độ nữa, nhưng Chu Độ lại dẫn cô về nhà, thái độ của bà ngoại cũng hoàn toàn thay đổi, trước kia bà ngoại Chu không thích Sở An Mật, hiện giờ không thích Đàm Anh.
“Bà ngoại bị teo tiểu não, hiện giờ hai chân không thể động, về sau có khả năng sẽ liệt toàn thân.” Chu Độ nói, “Bà chỉ có một mong muốn.”
Đàm Anh không dám hỏi rốt cuộc là mong muốn gì, cô bị ngốc mới hỏi! Bầu không khí kì quái này khiến người ta ngạt thở, cô tránh khỏi ánh mắt của Chu Độ mỗi lần nhìn tới.
Thời niên thiếu cô không thiếu người theo đuổi, nhưng lúc chớm biết yêu lại thích một người không nên thích, mặc kệ cô nghĩ thế nào cũng không ngờ tới, có một ngày Chu Độ sẽ nói những lời này với cô.
Chu Độ thấy cô như vậy, cong môi lên: “Không muốn biết tin tức về Quan Dạ Tuyết sao?”
Cô lập tức ngẩng đầu lên: “Muốn biết.”
“Hai năm trước Kim Tại Duệ có tìm anh, nói vợ hắn ta là cô Quan Dạ Tuyết muốn tố tụng ly hôn với hắn, hơn nữa tự mình giao chứng cứ và nộp đơn khởi tố.
Quan Dạ Tuyết một mực đòi ly hôn, nhưng Kim Tại Duệ không đồng ý.
Quan Dạ Tuyết kết hôn với hắn ta bốn năm, sau khi kết hôn sinh được một đứa con gái, nếu như ly hôn thì sẽ liên quan tới việc phân chia tài sản và tranh chấp quyền nuôi con.”
Giọng người đàn ông trầm thấp lọt vào tai, Đàm Anh nín thở để nghe.
“Nhà họ Kim quyền thế của cải rất lớn, sau khi cựu chủ tịch qua đời, là Kim Tồn Khiêm quản lý công ty, sau đó Kim Tồn Khiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người có cổ quyền lớn nhất là Kim Tại Duệ.
Dựa theo pháp luật quy định, người thừa kế di sản thứ nhất theo quy định của pháp luật là vợ anh ta Đan Ngưng, những người còn lại không có quyền thừa kế.
Vì sự ổn định của công ty Kim Tồn Khiêm lập di chúc từ rất sớm, nếu anh ta xảy ra chuyện, một nửa cổ phân dưới danh nghĩa của anh ta sẽ đưa cho vợ mình, một nửa còn lại cho em trai ruột là Kim Tại Duệ.”
Chu Độ dừng lại: “Phần tài sản này tuy chuyển giao cho Kim Tại Duệ, nhưng nếu ly hôn với Quan Dạ Tuyết, nó thuộc về tài sản chung của hai vợ chồng, lúc ly hôn phải chia đều ra.
Dưới cờ nhà họ Kim có mười tám công ty, tổng cộng có năm công ty đã lên sàn chứng khoán, dựa theo giá trị thị trường Quan Dạ Tuyết sẽ được chia trên một tỷ, Kim Tại Duệ không thể nào cho cô ấy được.”
Đàm Anh hít sâu một hơi, trên chục tỷ, chẳng trách Kim Tại Duệ không đồng ý ly hôn, chẳng cần biết có liên quan đến tình cảm hay không, ai bằng lòng đem tài sản trên chục tỷ và cơ nghiệp của tổ tiên chia ra một nửa chứ? Vấn đề này quá mức thực tế, trước lợi ích to lớn, trừ khi Kim Tại Duệ yêu Quan Dạ Tuyết đến chết đi sống lại, nếu không sao có thể đưa tài sản trên một tỷ cho Quan Dạ Tuyết được!
“Quan Dạ Tuyết cũng hiểu đạo lý này, cho nên cô ấy không cần cổ phần của nhà họ Kim, trong yêu cầu tố tụng của cô ấy chỉ có 500 triệu phí nuôi dưỡng, và quyền nuôi dưỡng con gái Kim Manh Manh.”
Đàm Anh nghĩ ngợi nói: “Yêu cầu của chị Quan không coi là quá đáng.
500 triệu, đối với Kim Tại Duệ mà nói chẳng hề hấn gì, theo tôi biết, trẻ nhỏ dưới ba tuổi tòa sẽ phán cho người mẹ.
Nếu tình cảm giữa bọn họ đã rạn nứt, Kim Tại Duệ nên bỏ qua cho chị ấy mới đúng, tại sao chị ấy lại bặt vô âm tín.”
Chu Độ yên lặng nhìn cô, nói: “Lời em nói không hoàn toàn đúng, về vấn đề quyền nuôi dưỡng, tòa án sẽ có khuynh hướng giao đứa trẻ cho bên có lợi cho sự trưởng thành của nó.
Ngoài ra, theo Kim Tại Duệ thì tình cảm của bọn họ chưa chắc đã rạn nứt, hắn thích Quan Dạ Tuyết.
Những thứ này đối với Quan Dạ Tuyết mà nói vốn chỉ là cố gắng của một bên, chuyển biến quan trọng nhất của chuyện này chính là, Kim Manh Manh chết rồi.”
Trái tim Đàm Anh đập lỡ một nhịp, không dám tin nhìn Chu Độ.
Chu Độ nói: “Kim Tại Duệ không nói tại sao con gái bọn họ lại chết, anh từng điều tra, tuy nhiên không có chứng cứ rõ ràng, nhưng tất cả những thông tin kia hướng tới một phán đoán, đứa trẻ là do Đan Ngưng giết.
Xác suất cao là ngộ sát, phần nhỏ là mưu sát.”
Nghe lời anh nói, cả người Đàm Anh lạnh lẽo, đằng sau một vụ án ly hôn, lại còn liên quan đến vụ án giết người!
Người chết là đứa con gái nhỏ chưa đầy ba tuổi của Quan Dạ Tuyết, chẳng trách trong cuộc điện thoại kia tình thần Quan Dạ Tuyết không được bình thường.
Đứa con gái hồn nhiên ngây thơ chết rồi, chết trong tay chị dâu, không cần biết là nguyên nhân gì, chồng mình lại đè nó xuống, con gái của chị ấy chết không rõ ràng, còn không thể ly hôn được, Quan Dạ Tuyết mắc bệnh thần kinh.
“Khi phát hiện anh đang suy đoán về nguyên nhân cái chết của Kim Manh Manh, Kim Tại Duệ hủy thỏa thuận, tìm luật sư khác, sau đó không nghe thấy tin tức bọn họ ly hôn nữa.”
Khó trách chuyện này chẳng liên quan gì đến Chu Độ, Đàm Anh nghĩ, thì ra Kim Tại Duệ chưa tiến vào trình tự pháp định đã đơn phương hủy thỏa thuận, trên một ý nghĩa nào đó mà nói, người ủy thác của hắn không phải là Chu Độ, cũng chẳng có quan hệ hợp tác với hãng luật Độ Hành.
Chu Độ đối với hắn ta không chỉ không có nghĩa vụ, thậm chí còn có khả năng là nhân chứng nhận ra điều kì lạ trong cái chết của Kim Manh Manh.
“Cái chết của Kim Manh Manh vẫn chưa được lộ ra, là Kim Tại Duệ đang bao che cho Đan Ngưng sao?” Đàm Anh hỏi.
“Tồn tại suy đoán như vậy.”
“Có phải chị Quan cũng biết chân tướng không, muốn đòi lại công bằng cho con gái mình, nhưng bị bọn họ nhốt lại?” Đàm Anh càng nghĩ càng có khả năng, đối với hai người có nhiều cổ phần nhất là Kim Tại Duệ và Đan Ngưng mà nói, sức lực của Quan Dạ Tuyết nhỏ bé chẳng khác nào con kiến.
Vì công ty vận hành ổn định, bọn họ không cho phép tin tức xấu này lộ ra ngoài.
“Có những lúc vì che đậy tội ác, sẽ luôn phạm phải tội lớn hơn.” Đàm Anh nói “Tôi muốn tìm được chị Quan, còn kéo dài nữa chị ấy sẽ mất mạng mất!”
Trạng thái lo lắng của Đàm Anh và Chu Độ trái ngược nhau, vô cùng nặng nề: “Em muốn tìm thế nào?”
“Kim Tại Duệ có rất nhiều bất động sản, nếu muốn giấu người lại, chắc chắn sẽ để ở địa bàn của mình mới yên tâm.
Bắt đầu điều tra bất động sản dưới danh nghĩa của hắn, chắc chắn sẽ có manh mối.”
Chu Độ lạnh lùng phủ quyết: “Thứ nhất, vị trí của các bất động sản không rõ ràng, cho dù là tòa án điều tra thì cũng chỉ có thể điều tra bất động sản dưới tên của hắn, mà không chắc chắn hắn thực sự đứng tên những tài sản đó.
Thứ hai, khoanh vùng khu vực rất rộng, bất động sản ở nước ngoài cũng không cách nào điều tra được.
Thứ ba, tính cảnh giác của Kim Tại Duệ và Đan Ngưng rất cao, liên quan tới một mạng người, trước khi em chưa tìm được Quan Dạ Tuyết, thì bọn họ đã phát hiện ra em rồi.”
Giọng nói của Đàm Anh buồn bực: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những thứ này, tôi sẽ nghĩ cách.”
Trong độ tuổi đẹp nhất Quan Dạ Tuyết gả cho Kim Tại Duệ, không ngờ lại rơi vào kết cục như thế này, nghĩ tới lúc đầu Quan Dạ Tuyết nhắc tới chồng mình trong mắt tràn đây dịu dàng, trái tim Đàm Anh đau đớn vô cùng.
Chu Độ yên lặng chốc lát nói: “Anh có một cách.”
“Cái gì?”
“Trực tiếp đi tìm Kim Tại Duệ, nói là người bạn tốt nhất của Quan Dạ Tuyết, có thể giúp Quan Dạ Tuyết khôi phục như bình thường.”
Đàm Anh hoàn toàn không ngờ tới biện pháp tệ hại tột đỉnh như thế này mà Chu Độ có thể nhắc tới: “Luật sư Chu, làm như vậy là tôi ngu hay là Kim Tại Duệ ngu, anh ta làm sao có thể đưa tôi đi gặp chị Quan được!”
Bọn chúng có thể nhẫn tâm phong tỏa tin tức, đến nay giết người giệt khẩu không kém là bao.
Cô cắn răng lườm anh, đã nói mà, Chu Độ làm gì có lòng tốt giúp cô, còn lừa cô nói thích cô nữa? Thì ra muốn lừa gạt cô nhìn cô làm chuyện ngu ngốc, hi vọng cô chạy vào họng súng! Như vậy luật sư Chu dao không dính máu có thể giải quyết được một kẻ địch rồi, trông cô ngu như vậy sao?
Có lẽ biểu cảm của cô quá rõ ràng, như trực tiếp viết lên “Anh muốn hại tôi thì cứ nói thẳng.” anh nhịn không được cười lên., giơ tay lên, muôn xoa lên tóc cô: “Đàm Anh, trong mắt em, anh là người bỉ ổi như vậy sao?”
“Chẳng kém là bao.” Đàm Anh gạt tay anh ra, nói, “Hoặc là luật sư Chu còn cao cấp hơn một tầng so với kẻ bỉ ổi, bỉ ổi đê tiện.”
Anh thích biểu cảm sống động này của cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, Chu Độ nói, “Em không cần tin anh, nếu đã là biện pháp mà anh đề ra, anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh đi tìm Kim Tại Duệ.”
“Anh điên rồi!”
“Còn đỡ.” Chu Độ nhìn cô một cái, lạnh nhạt nói, “Không đủ triệt để.”
Không tự nhiên trong người Đàm Anh lại dâng lên, nói: “Tôi muốn về nhà.”
Cổ tay bị người nắm lấy, đêm hè tháng bảy, ngón tay anh nóng ấm: “Đàm Anh, thử thích anh lần nữa, được không?”
Cho dù anh đang nói lời động tình tự ti như thế này, thì vẻ mặt cũng chẳng có nhiều biến hóa, thậm chí ngay cả đôi mắt cũng bằng phẳng.
Đàm Anh cảm thấy rất giả dối, đây chính là chứng tình cảm lãnh đạm, ai sẽ ngã hai lần trên cùng một chỗ chứ.
Cô không chịu nổi nữa, nói: “Tôi không lừa anh, không được.
Cho dù làm một tên lừa gạt giống anh lừa anh đi nữa, tôi cũng không bằng lòng!”
Chu Độ thu tay về, nhàn nhạt nói: “Anh hiểu rồi, thứ bảy anh sẽ đi tìm Kim Tại Duệ.”
Anh hiểu cái gì chứ! Anh hiểu cái rắm! Nếu Chu Độ đã muốn tìm chết, cô….đương nhiên tác thành cho anh.
Buổi sáng tâm trạng của Phó Mông Tinh rất tốt tới công ty, nghĩ tới Đàm Anh nhếch nhác trong phòng tạp vật, cô ta có cảm giác vui mừng khi người khác gặp họa.
Cô ta đã sắp xếp tốt rồi, kêu Lý Viên đi sớm một chút, cầm khóa đi, như vậy người ta sẽ cảm thấy Đàm Anh ngu xuẩn đến mức tự minh bị nhốt bên trong.
Đều nói dùng ngòi bút để vạch trần mọi thứ, tới lúc đó thậm chí còn có khả năng có lời đồn ác ý hơn, nói Đàm Anh là vì đợi người vụng trộm mới tới nơi đó, chưa đợi được người đã tự chuốc lấy phiền.
Sắc mặt Lý Viên lo âu đi tới, kéo cô ta nhỏ giọng nói: “Sáng nay tôi tới đó, không nhìn thấy Đàm Anh.
“Làm sao có thể? Tôi đảm bảo cô ta ở bên trong, khóa là khóa sắt, chỉ có chúng ta có chìa khóa, không thể nào bị bẻ gãy được.”
Đang lúc hai người đối thoại, có người nói: “Xe cảnh sát tới dưới lầu rồi, cảnh sát lên đây rồi.”
Lý Viên vốn đã bất an, lúc này càng sợ hơn, đợi tới lúc cảnh sát lấy lý do giết người không thành đưa bọn họ đi điều tra, cả người bị dọa tới nỗi chân mềm nhũn: “Tôi không có, tôi không có!”
Phó Mộng Tinh càng không thể tin nổi, cô ta chỉ khóa Đàm Anh lại thôi, để cô nhận được bài học, làm sao nghiêm trọng tới nỗi “giết người không thành” được, đầu óc cô ta đơn giản, tới hiện giờ cũng chưa từng nghĩ tới khả năng mùa hè cửa thông gió quá nhỏ dẫn tới thiếu ô xy.
Lúc đi ngang qua dưới lầu, vừa đúng lúc gặp được Đàm Anh tới công ty.
Sắc mặt Phó Mông Tinh có coi, Lý Viên dứt khoát hoảng sợ nói: “Đàm Anh, cô nói với bọn họ, tôi, chúng ta chỉ có chút va chạm nhỏ, tôi không hại cô, cũng chưa từng nghĩ muốn giết cô.”
Đàm Anh vẫn chưa kịp báo cảnh sát, cô đoán là do Chu Độ làm, vẫy tay với Lý Viên: “Yên tâm đi, các chú cảnh sát sẽ không oan uổng cô đau.” cũng không dễ dàng bỏ qua cho cô.
Đương nhiên, là người bị hại, cô cùng đi cùng để lấy lời khai.
Đàm Anh trần thuật sự việc từ đầu đến cuối một lượt, Bọn Lý Viên run như cầy sấy.
Ngày mùa hè nóng nực, thấy vậy còn khiến người ta vui ta vui mắt.
Đàm Anh lấy lời khai xong thì rời khỏi, Lý Viên và Phó Mộng Tinh còn phải ở lại đối chiếu dấu vân tay.
Nếu lúc này bọn họ may mắn được ra ngoài, phía sau còn có bất ngờ lớn hơn chờ bọn họ____
Lần trước Đàm Anh lấy được đồ từ chỗ Đường Lê về, cũng bao gồm cả bản thảo ca khúc lúc đầu của mình, tối qua lúc cô và Đường Lê nấu cháo điện thoại nhớ lại nói: “Trước kia mẹ tớ có một người bạn dẫn con gái tới làm khách, lúc đó tớ đang dọn đồ không chú ý, nhạc phổ của cậu có lẽ bị cô ta chụp được, hình như tên là Phó Mộng Tinh.”
Đường Lê biểu hiện mình rất tức giận: “Người này sao lại như vậy được, Đàm Anh, kiện cô ta, tớ ủng hộ cậu!”
Đàm Anh nói: “Lúc rảnh sẽ khởi tố, chuyện này tớ nói với Úy Đào Đào trước.” Tuy cô là người sở hữu bản quyền, nhưng Úy Đào Đào là ca sĩ bị lừa gạt không biết gì cũng rất vô tội.
Úy Đào Đào vốn đang ầm ỹ ly hôn, chuyện này bùng nổ ra sẽ khiến truyền thông thêm mắm dặm muối, hoàn cảnh của Úy Đào Đào càng tồi tệ hơn.
Đúng sai phải trái nhiều lúc cũng chỉ dựa vào một cái miệng, bịa đặt thì dễ, nhưng bác bỏ tội danh thì khó, nhất là trong giới giải trí.
Đối với chuyện này Đường Lê vô cùng hiểu.
Đàm Anh về phòng làm việc, lúc sắp tan làm, có người hưng phấn nói: “Dưới lầu có một anh chàng rất đẹp trai, anh ta tới tìm ai nhỉ?”
“Nhìn quen lắm, hình như anh là là luật sư Chu.
Trước kia chẳng phải Phó Mộng Tinh nói cô ta và luật sư Chu có giao tình hay sao, không phải vì chuyện của Phó Mộng Tinh mà đến chứ?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nhìn Đàm Anh, dù sao mọi người cũng đều biết, chuyện mà Phó Mộng Tinh phạm phải lần này có liên quan tới Đàm Anh.
Ở Ổ thành, danh tiếng của luật sư Chu có thể nói là vang dội, núi dựa của Phó Mộng Tinh tới rồi, chuyện lần này chắc chắn sẽ có chuyển biến, Đàm Anh sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu hổ.
Điền Huệ Huệ bên cạnh lo lắng dịch tới gần Đàm Anh: “Đàm Anh, cô sẽ không việc gì chứ?”
Đàm Anh nói: “Sẽ không.”
Cô thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị tan làm, Điền Huệ Huệ sợ một mình Đàm Anh sẽ bị làm khó, lấy dũng khí đi cùng cô: “Tôi đi cùng cô.”
“Được.” Đàm Anh rất thích Điền Huệ Huệ, tuy trong công ty thường chia phe người nhiều tuổi, ngườ mới cũng là tình trạng này, nhưng lòng dạ của Điền Huệ Huệ rất thiện lương, là một cô gái tốt.
Hai người đi tới cửa lớn công ty, người phía trước nhỏ giọng nói: “Mau nhìn, luật sư Chu qua đây rồi, hình như là tìm Đàm Anh, lát nữa sẽ xảy ra tình huống khó xử không….”
Đại đa số người có tâm tư xem náo nhiệt, phần ít người nghĩ chút nữa làm sao để giúp Đàm Anh giải vây, mọi người đều thả chậm bước chân, dù sao thì ai chẳng biết luật sư Chu có một cái miệng độc địa, lúc dồn ép người khác thì sắc bén không đỡ nổi.
Chỉ nghĩ như vậy, đã đồng tình với Đàm Anh, đồng thời lại cảm thấy Phó Mộng Tinh rất may mắn, quen biết một luật sư có thể bảo vệ, có thể ra mặt vì cô ta.
Vừa nghĩ như vậy, thì thấy Chu Độ đi tới trước mặt Đàm Anh.
“Có vinh hạnh mời em ăn bữa tối không?” Anh giơ tay qua.
Đàm Anh nói: “Nếu như luật sư Chu khách khí như vậy, vậy thì tôi nói thẳng, anh không có vinh hạnh.” Tối qua cô nghĩ đi nghĩ lại, nếu chuyện này đã có kết quẩ, tiếp theo đây chuyện tìm Quan Dạ Tuyết cô phải dựa vào chính mình, vậy thì tiếp tục gặp gỡ Chu Độ nữa chính là một sai lầm.
Nghe cuộc đối thoại của hai người quần chúng không ngờ phát triển tới hướng này, nhìn vẻ mặt của Chu Độ hoàn toàn không phải tới kiếm chuyện, mà giống như một người theo đuổi bị từ chối? Không phải tới đòi lại công bằng cho Phó Mộng Tinh sao?
Bàn tay giơ ra của Chu Độ vẫn dừng ở khoảng không, anh bình tĩnh thu về, nói với Đàm Anh: “Anh đã tới biệt thự Thông Sơn rồi.”
“Cái gì!” Đàm Anh đang định rời khỏi quay đầu lại nhìn anh, suýt chút nữa lảo đảo.
Ở Ổ thành ai mà không biết biệt thự Thông Sơn là sản nghiệp của Kim Tại Duệ, câu nói này người khác không hiểu, nhưng Đàm Anh lại rõ ràng.
Anh cong môi, nói: “Cho nên, ăn cơm với anh không?”.