Đọc truyện Vầng Dương Ôm Lấy Em – Chương 28
Hai ngày.
Không dài không ngắn, đối với Bùi Tinh thì chẳng có gì đặc biệt, nhưng với Sơ Húc thì quả là dài đằng đẵng.
Hôm nay, là một ngày cuối cùng.
Sơ Húc vẫn đến đón Bùi Tinh tan làm như thường lệ. Cô mở cửa, lại thấy trên ghế phụ có một bó hoa hồng, hương hoa thoang thoảng khắp khoang xe.
“Tặng em đấy.”, Sơ Húc đứng phía sau cô, bất thình lình lên tiếng.
Cô nghi hoặc nhìn anh, thấp giọng hỏi: “Sao tự nhiên lại tặng hoa cho em?”
Sơ Húc không nói gì, chỉ cười cười.
Bùi Tinh càng nghi ngờ. Thấy anh nhướng mày ra hiệu, cô khom người cầm bó hoa lên rồi ngồi vào chỗ. Anh tiện tay cài dây an toàn cho cô, lúc cúi người, hơi thở của anh phả thẳng vào mặt cô, anh cong khóe miệng, tâm trạng có vẻ rất tốt. Lúc đứng dậy, anh lại đưa tay khẽ véo vành tai mềm mại của cô một cái.
Thấy tâm trạng anh có vẻ cực kỳ tốt, Bùi Tinh nhíu mày hỏi, “Anh… trúng xổ số à?”
Sơ Húc liếm môi, vuốt tóc cô rồi nói, “Hình như em hiểu lầm gì về giá trị con người anh rồi, trúng xổ số thì có gì mà vui chứ.”
Bùi Tinh gãi gãi vành tai, thật sự cô cảm thấy hôm nay Sơ Húc có gì đó không bình thường… Nhưng là gì thì cô lại không nói ra được…
Dọc đường về, trong xe chỉ còn tiếng nhạc dìu dịu.
Về đến nhà, Sơ Húc lại càng lạ hơn. Anh không bảo cô lên tầng tắm rửa trước, mà lại bảo cô ngồi ở sô pha, còn cười nói: “Anh đi nấu cơm, tăng cường thể lực cho em.”
Bùi Tinh ngơ ra, “Em không mệt…”
“Sắp mệt rồi.”, Sơ Húc lại cười, “Em chờ anh nhé.”
Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, đều là những món Bùi Tinh thích. Cô không suy nghĩ nhiều, dù sao thì mấy hôm nay anh cũng đều làm món cô thích, chỉ là hôm nay nhiều hơn mà thôi.
Sơ Húc lấy một chai rượu vang đỏ từ trong tủ ra, rồi quay sang cười với Bùi Tinh, “Uống rượu không?”
Mai vẫn phải đi làm, nhưng đúng là Bùi Tinh muốn uống thật.
Dường như Sơ Húc đã nhìn ra, anh bảo: “Một chút thôi.”
Bùi Tinh lập tức gật đầu, “Được.”
Uống một ly nhỏ xong, Bùi Tinh cảm thấy hương vị không tồi, lại không nhịn được phải uống thêm vài ly nữa. Rượu vang đỏ tác dụng chậm, mới đầu cô vẫn không cảm thấy gì, nhưng đến khi ăn cơm xong thì dần váng đầu chóng mặt.
Sơ Húc đang rửa bát, cô chạy tới ôm eo anh từ phía sau, nhỏ giọng nói, “Sơ Húc ơi, em nói cho anh một bí mật.”
Sơ Húc “à” một cái, hồi nhỏ cô thường xuyên gọi anh như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên sau khi hai người gặp lại. Anh đứng yên tại chỗ, khóe miệng hơi cong lên.
Bùi Tinh dựa vào tấm lưng dài rộng của Sơ Húc, khẽ cọ mặt lên áo anh, lại dùng cái giọng nũng nịu sau khi say mà nói, “Thật ra em lừa Sơ Húc một chuyện đấy.”
Sơ Húc híp híp mắt.
“Lừa gì?”, Sơ Húc nhỏ giọng hỏi, bàn tay vẫn thoăn thoắt rửa bát đĩa.
“Suỵt!”, Bùi Tinh xoay người Sơ Húc lại, giơ ngón tay đặt lên môi anh, cô nói: “Em nói với anh, anh đừng nói với anh ấy nhé…”
Sơ Húc gật gật đầu, nhìn hai gò má hây hây của cô, anh rất muốn cười. Anh mím môi, nghiêm túc nhìn cô.
Bùi Tinh kiễng chân, lẳng lặng ghé vào tai anh rồi nói thầm, “Thật ra, chu kỳ của em hết từ ngày hôm qua rồi, nhưng em lừa anh ấy, đến bây giờ anh ấy vẫn không biết là em hết rồi đâu.”
Tối hôm qua, trước khi lên giường, Bùi Tinh còn cố ý nói một câu, “Trời ơi, hôm nay ra nhiều quá.”. Sơ Húc hỏi cô có đau bụng không, cô bảo không sao. Cẩn thận nhớ lại, hồi sáng anh dọn dẹp, bất chợt phát hiện cô không thay băng vệ sinh. Thì ra là bà dì đã đi rồi, vốn dĩ chẳng có cái gì mà ra nhiều hay không cả. Sơ Húc thầm cười trong lòng, nhưng trên mặt thì không để lộ ra, “Thế à?”
Bùi Tinh ngây ngô gật đầu, “Đúng đấy.”
Sơ Húc khom lưng nhìn thẳng vào mắt cô, anh khẽ nói: “Thật ra, anh cũng có một bí mật muốn nói với em.”
Bùi Tinh chớp mắt, “Bí mật gì, nói nhanh.”
Sơ Húc nghiêng đầu ghé sát vào tai cô, yết hầu nhấp nhô, anh bảo: “Thật ra anh biết hôm nay Bùi Tinh hết kỳ rồi, nên anh mới làm một bàn đầy đồ ăn, bổ sung thể lực cho cô ấy đấy.”
“Bổ sung thể lực làm gì?”, Bùi Tinh nhỏ giọng hỏi.
Sơ Húc cười cười, không nói gì, lẳng lặng rửa sạch tay rồi dắt cô lên tầng, sau đó dụ dỗ cô cùng anh đi tắm.
Khoảng nửa tiếng sau, anh bế cô đi ra. Từ phòng tắm ra đến giường, nước nhỏ tí tách.
Trong phòng yên tĩnh một lát, rồi thoáng có tiếng xé gói giấy, ngay sau đó là tiếng hét thất thanh.
“Đau chết mất…”
Không có kinh nghiệm, anh chỉ biết làm theo bản năng, nghe thấy tiếng hét của cô, anh xót xa, đành phải chậm lại đi theo cảm giác của cô.
Qua một lát, trong phòng dần truyền ra tiếng rên của hai người.
Dồn dập, nóng bỏng, trầm khàn, mềm mại.
…
Sáng sớm hôm sau.
Tiếng ve tấu lên từ sớm, ánh mặt trời xuyên qua bức rèm chiếu vào trong phòng.
Bùi Tinh mơ mơ màng màng, vừa giở mình một cái thì phát hiện cả người bủn rủn, đầu nặng trịch. Cô nhắm nghiền hai mắt, bên tai bỗng vang lên giọng nói khàn khàn, “Tỉnh rồi à?”
Bùi Tinh giật mình, mọi kí ức mơ hồ lập tức dội lại. Cô mở mắt ra, bên cạnh là Sơ Húc, cánh tay anh bị cô gối lên, dưới cằm lún phún râu, đôi mắt khép hờ, đôi môi khẽ mím lại, dáng vẻ gợi cảm đầy mời mọc. Nhưng nhớ lại đêm qua, cô bỗng chẳng còn tâm trạng thưởng thức, bèn giơ tay vả “bốp” một cái lên mặt anh.
Sơ Húc sửng sốt mất một lúc, sau đó thu cánh tay dưới cổ cô lại, ôm ghì cô vào lòng.
Bùi Tinh vùi mặt vào ngực anh, bên tai vang lên tiếng nói khàn khàn như thường lệ, nhưng lại trầm hơn hẳn mọi khi, “Đừng nghịch nữa, ngủ thêm một lúc nữa đi, anh vừa gọi điện xin phép cho em đến muộn hai tiếng rồi.”
Vốn đang trong trạng thái xù lông, nghe thấy có thể đi làm muộn hai tiếng, tâm trạng Bùi Tinh tốt lên hẳn, cô hỏi: “Thật không?”
“Ừm.”, Sơ Húc uể oải đáp, “Nếu em không muốn ngủ nữa thì anh sẽ bắt động tập thể dục buổi sáng đấy. Em tập cùng anh một lần được không?”
“Anh nghĩ hay quá đấy.”, Bùi Tinh nói. Sợ anh làm thật, cô chôn mặt trong lồng ngực anh và bảo, “Em ngủ rồi, anh đừng làm phiền em.”
Sơ Húc không nói nữa, anh mở mắt nhìn người con gái đang nằm cạnh mình, quanh chóp mũi đều là mùi hương thoang thoảng trên người cô, hơi thở nhè nhẹ của cô hun nóng lồng ngực anh. Thấy cô lại thiếp đi, anh nhoẻn miệng cười, cọ cái cằm lún phún râu lên vầng trán nhẵn mịn của cô, sau đó cũng dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc Bùi Tinh tỉnh lại một lần nữa thì đã là một tiếng sau. Sơ Húc đã rời giường, hình như còn dọn dẹp căn phòng một lượt, vì lúc sáng mơ màng tỉnh dậy, cô nhìn thấy dưới đất có mấy cái “áo mưa” đã qua sử dụng.
Bỗng nhiên cô nhớ lại hôm cả hai cùng đi siêu thị, anh tiện tay lấy một hộp, sáu cái.
Lại mơ hồ ngẫm nghĩ… Đêm hôm qua, vừa vặn sáu lần.
Một hộp nguyên, dùng hết sạch.
Bùi Tinh nuốt nước miếng, bỗng dưng cảm thấy thể lực của người đàn ông này quá đáng sợ.
Bùi Tinh nằm trên giường thêm một lúc rồi mới dậy rửa mặt. Lúc thay quần áo, nhìn cổ và ngực mình chi chít những dấu hôn, cô đỏ mặt, nhắm hai mắt lại, có một chút khó tiếp thu. Rửa mặt xong, cô lấy phấn phủ ra che đi những dấu ấn đó.
Đúng lúc này, cô chợt nhớ ra, chẳng trách tối qua người này quá nhiệt tình, vừa tặng hoa vừa làm đồ ăn ngon, mang tiếng là bổ sung thể lực cho cô!
Thì ra là lòi đuôi cáo từ lâu rồi!
Cô vừa nghĩ vừa hậm hực dặm phấn vào cổ. Lúc xuống lầu, vốn định lên án hành vi của Sơ Húc với mình thì lại thấy trên cổ anh cũng có mấy vết, cô ủ rũ ngay lập tức.
Ngoài cô ra, còn có thể là ai chứ…
Sơ Húc xoay người lại, nhìn thấy cô, anh liền cười, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn, “Chào buổi sáng.”
“Chào.”
“Lại đây ăn sáng nào.”, Sơ Húc đeo tạp giề, anh đang rán trứng, một tay giơ ra ngoắc ngoắc với cô.
Vẻ mặt Bùi Tinh thì rõ là không muốn, nhưng chân thì vẫn bước đến bên cạnh anh, cô lầm bầm: “Làm gì đấy?”
“Nhìn xem.”, Sơ Húc không để ý đến thái độ của cô, anh chỉ vào phần trứng rán trong chảo.
Là hai quả trứng tình yêu.
Sự hờn dỗi của Bùi Tinh dần tan đi, cô cắn môi, cầm di động lên chụp, vừa chụp vừa nói, “Đừng tưởng hai quả trứng là có thể mua chuộc được em, em không dễ dàng tha thứ cho hành vi bạo lực của anh đêm qua đâu!”
“Tạ ơn tổ tông không giết.”, Sơ Húc cười, xúc trứng ra đĩa.
…
Sơ Húc đưa cô đến Quảng An.
Bùi Tinh cởi bỏ dây an toàn, đang định đi xuống thì bỗng có tiếng khóa cửa lại, cô quay ngoắt sang nhìn Sơ Húc với vẻ khó hiểu.
Anh ngồi yên trên ghế lái, mắt nhìn về phía trước, không nói lời nào.
Bùi Tinh híp mắt lại, vốn không định để cho anh toại nguyện, nhưng anh biết chắc chắn cô không còn nhiều thời gian nên chẳng thèm nhìn cô, Bùi Tinh hết cách, đành phải nhướn người tới thơm má anh. Có điều, đúng lúc này, người kia quay mặt sang, dâng môi lên cho cô.
Bùi Tinh: “…”
…
Sáng nay có một buổi họp thường kỳ, Bùi Tinh còn hai ngày nữa là kết thúc đợt giao lưu, là một nhân vật ưu tú, kinh nghiệm lại phong phú, thế nên cô được chọn làm người thuyết trình.
Một nhóm bác sĩ lớn tuổi ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe một người mới xuất hiện ở bệnh viện họ đưa ra ý kiến tổng kết.
Bùi Tinh luôn không mấy hứng thú với việc thuyết trình như thế này. Tuy thế, cô lại rất thích nghe người khác diễn thuyết, đương nhiên, tiền đề là người đó là Sơ Húc, cô mới có cảm hứng ngồi nghe.
Sợ đám thanh niên cảm thấy nhàm chán, Bùi Tinh lược bỏ khá nhiều nội dung, chỉ chắt lọc những phần tinh hoa nhất. Đám người vốn tưởng cô là hạng gà mờ, nay đều tập trung lắng nghe.
Ba cô gái ngồi ở cuối cùng chính là ba người gây sự với Bùi Tinh dạo trước.
Hà Âm ngồi ở giữa, hai người kia yên lặng gửi tin nhắn vào nhóm.
A: Hôm đấy tôi đi điều tra về cô ấy rồi, ôi mẹ ơi, lý lịch làm tôi sợ hết hồn.
B: Tôi cũng thế, thứ lỗi cho vốn từ nghèo nàn của tôi, tôi chỉ có thể dùng một từ “vãi đạn” để biểu đạt nội tâm mà thôi.
A: Mà các cậu biết không? Tôi hỏi thăm một đứa bạn của tôi ở thành phố Thanh, nó bảo nhà bác sĩ Bùi cực kỳ lắm tiền, mẹ cô ấy là chủ một công ty niêm yết, bố cô ấy thì hơi thần bí một chút, nghe nói là quân nhân, mà thầy của cô ấy lại còn là giáo sư Ôn nữa cơ! Giáo sư Ôn đấy nhé! Cô ấy là học trò duy nhất của giáo sư Ôn, bối cảnh như thế… tôi đây bái phục.
B: Kinh khủng!
A: Hôm đấy bọn mình mắng người ta dựa hơi đại gia, nhưng mà bạn tôi bảo là cô ấy đi làm toàn tự lái Mercedes Benz thôi, túi xách cũng toàn là hàng hiệu cả đấy!
B: … Bọn mình làm gì có tư cách mà khinh thường người ta?
Hà Âm đang tập trung nghe, tranh thủ chút thời gian kiểm tra di động, đọc xong đống tin tức ấy, trong lòng cô nàng chỉ có thể tuôn ra được hai chữ – Dã man.
Lúc này, Hà Âm ngước mắt lên nhìn Bùi Tinh, cô vẫn đang nghiêm túc thuyết trình. Sợ làm mất thời gian của mọi người, cô tóm gọn thông tin lại nhưng vẫn có thể giải thích một cách đầy đủ, hào phóng truyền thụ kiến thức cho mọi người. Về điểm này, Hà Âm vô cùng nể phục.
Hội nghị kết thúc.
Bác sĩ Hà cầm micro nói: “Ngày kia là bác sĩ Bùi sẽ kết thúc đợt giao lưu, hôm đó bệnh viện chúng ta sẽ mở tiệc ở nhà hàng Ngân Hà, nếu mọi người rảnh thì cùng đến tham dự nhé!”
Mọi người vỗ tay hoan hô.
Bùi Tinh cười nói với bác sĩ Hà: “Cảm ơn bác sĩ Hà.”
“Đừng khách sáo.”
Hai người đi cùng nhau. Bỗng nhiên Bùi Tinh sực nhớ đến những lời bác sĩ Hà từng nói, trong đầu bất chợt lại nghĩ đến người đàn ông mình chưa từng gặp mặt.
Trực giác nói với cô rằng, cô nhất định phải biết chân tướng của chuyện này.
Cô nhớ đến lời bác sĩ Hà nói, nhớ đến tấm vé máy bay, chuyện nằm viện, dây thanh quản, cánh tay trái.
Không biết có phải cô bị ảo giác hay không, nhưng cô cứ cảm giác cánh tay trái của Sơ Húc hình như không linh hoạt cho lắm.
Thật ra, nếu không vì tấm vé máy bay trông thấy ngày hôm qua, cô sẽ không mẫn cảm như vậy.
Cô nuốt nước miếng, giả vờ bâng quơ hỏi: “À phải rồi, bác sĩ Hà, chú còn nhớ cái người mà chú kể với cháu dạo nọ không ạ?”
Không đợi bác sĩ Hà trả lời, cô đã hỏi tiếp: “Chú có nhớ là anh ấy sang nước nào không ạ?”
Thấy cô hỏi một chuyện nhỏ như vậy, bác sĩ Hà không giấu, “Đi Úc.”
Bùi Tinh cảm giác mình sắp không thở nổi rồi, cô mỉm cười, “Vậy… Chú có nhớ rõ là ngày mấy tháng mấy không?”
“Cái này thì thật ra tôi không nhớ rõ lắm, chỉ biết là năm 2017, khoảng cuối tháng Tư đầu tháng Năm gì đấy.”, bác sĩ Hà nói, “Tôi nhớ là hình như là vừa nghỉ lễ xong.”
Hơi thở Bùi Tinh dần trở nên nặng nề, phía trước là nhà vệ sinh, cô quay sang nói với bác sĩ Hà, “Bác sĩ Hà đi trước đi ạ, cháu vào rửa tay cái.”
Bác sĩ Hà không nghĩ nhiều, ông cũng không định nói tiếp, ông cảm thấy nếu còn đi cùng Bùi Tinh thì e là mình sẽ kể hết mọi chuyện ra mất.
Bùi Tinh bước từng bước nặng nề vào nhà vệ sinh. Vòi nước chảy ào ào, cô tựa lưng vào vách tường, trong đầu lại hiện ra hình ảnh tấm vé máy bay và những lời bác sĩ Hà nói. Lại bất giác nhớ tới cái đêm cô phát sốt…Trên đường đưa cô đến bệnh viện, Sơ Húc nói tay trái của mình không tiện, nhưng khi đó, anh còn chẳng cầm tay lái bằng tay trái.
Nghĩ thế, hai hốc mắt cô đỏ bừng.
Rốt cuộc Sơ Húc có nói dối cô hay không?
…
Về đến nhà, Bùi Tinh ngồi lì trên sô pha, còn Sơ Húc thì đi nấu cơm như thường lệ.
Cô cắn môi, lặng lẽ đi tới ôm eo anh rồi nhỏ giọng gọi anh, “Sơ Húc.”
Sơ Húc “ừ” một tiếng, “Sao thế?”
Bùi Tinh lại cắn môi, cô hỏi: “Hồi đấy anh bị thương, điều trị như thế nào?”
Bàn tay đang cầm dao của Sơ Húc khựng lại, anh không trả lời mà hỏi cô: “Sao lại hỏi thế?”
“Em muốn biết… Khoảng thời gian đó, có phải là anh khó chịu lắm đúng không? Có ai ở bên cạnh anh không?”
Thì ra là thế.
Sơ Húc nhẹ nhàng thở ra rồi trầm giọng trấn an cô, “Anh không sao, ở viện hai ngày rồi xuất viện luôn, chỉ có điều là dây thanh quản bị tổn thương thôi, anh cũng không để tâm lắm, hồi đó cũng đang có việc nên lại phải lao vào làm, em đừng lo quá.”
Hai mắt Bùi Tinh đỏ ửng, bỗng nhiên cô nói: “Ôm em.”
Sơ Húc rửa tay rồi xoay người ôm cô vào lòng.
Khoảnh khắc được ôm, Bùi Tinh cũng đưa tay quàng qua cổ anh, cô đặt cằm lên vai anh, không để anh nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của mình.
Tuy không xác định người bác sĩ Hà nói có phải là Sơ Húc hay không, nhưng chỉ cần nghĩ đến một phần trăm khả năng thôi, là hai mắt cô lại trực khóc, cô ghé vào tai anh nói bằng giọng bình thường nhất có thể, “Sơ Húc, anh không bao giờ nói dối em chứ?”
Anh chỉ nghĩ là cô lại đang làm nũng nên không để ý nhiều. Im lặng một lát, anh “ừ” một tiếng rồi bảo: “Không nói dối em, không bao giờ nói dối em.”
Bùi Tinh nhắm hai mắt lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Cô cố che giấu cảm xúc của mình, vẫn ăn cơm với anh như bình thường, rồi nắm tay anh đi tản bộ.
Hai bên đường, hàng cây trổ lá xanh tươi, gió hè hây hẩy thổi từng làn mát lạnh.
Bùi Tinh nắm bàn tay phải của anh, cô chợt hỏi: “Sơ Húc, mấy năm nay anh ở đâu?”
“Ừm…. Từ sau khi vào trường thì học với huấn luyện suốt.”, Sơ Húc như đang nhớ lại chuyện cũ, “Sau đó thì được chọn đi tập huấn ở Venezuela.”
Không biết anh nghĩ đến cái gì, mà tự dưng lại bật cười, “Nhưng mà, em biết không…”
Bùi Tinh nghiêng đầu nhìn anh.
Sơ Húc vuốt tóc cô, rút tay ra khỏi bàn tay cô, anh nắm lấy hai vai cô, kéo cô lại gần mình, “Hồi đó, lúc tập huấn ấy, lạ cực nhé, mỗi lần anh bị đánh trúng, sắp bị loại đến nơi, anh sẽ lại nhớ đến em, em cho anh động lực rất lớn đấy.”
Hốc mắt Bùi Tinh ửng đỏ, cô liếm môi, không nói gì.
Giọng Sơ Húc trầm hẳn đi, “Còn có lần phải ra biển, anh lén đi xin kim chỉ, về khâu ảnh của em vào trong đồng phục chiến đấu, lúc đấy cảm giác sung sức hơn hẳn.”
Bùi Tinh yên lặng lắng nghe.
Sơ Húc nắm tay cô, tiếp tục kể: “Hồi lên hàm Thượng úy, việc đầu tiên muốn làm là gọi điện cho em, nhưng ngay sau đó lại có nhiệm vụ, anh đã tính đến cuối 2016 sẽ về tìm em, không ngờ ra biển rồi lại bị thương, cứ thế đến sau đó lại có việc suốt.”
Kể xong một mạch, Sơ Húc lại nói: “Nói chuyện của em đi.”
Bùi Tinh khẽ liếm môi, “Thật ra cũng chẳng có gì, mấy năm nay bận rộn, chẳng qua lại nhiều với ai cả, lúc rảnh rỗi chỉ muốn ngủ, cả ngày đi làm cũng đã mệt bở hơi tai rồi.”
Sơ Húc xoa đầu cô, “Ở bên Úc có vui không?”
“Cũng tàm tạm.”, Bùi Tinh nói, “Lúc mới sang chẳng nghe hiểu người ta nói gì, còn chẳng tìm được đường, dần dần cũng đỡ hơn.”
“Nhưng mà có một chuyện khôi hài lắm.”, Bùi Tinh cười một cái, cảm thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn nói, “Hồi mới sang, em không quen kiểu cách xã giao của họ, thế là… lúc họ muốn hôn em, em không quen nên cứ tránh suốt.”
Bàn tay đang vuốt ve trên vai cô bỗng dừng lại.
Bùi Tinh không phát hiện ra, vẫn tiếp tục nói, “Sau đấy thì từ từ làm quen rồi cũng dần biết cách đáp lại. Nhưng mà giờ nghĩ lại, nước mình vẫn là nhất, ở bên đấy y học phát triển thật đấy, nhưng mà nhiều khi cũng loạn lắm, ngay trên đường lớn mà còn có cướp cơ.”
Trong đầu Sơ Húc vẫn chỉ có mỗi chuyện nghi thức xã giao Bùi Tinh mới vừa nói, mãi một lúc sau anh mới bật cười.
“Sơ Húc…”, thấy anh ngây ra, Bùi Tinh khẽ gọi.
Sơ Húc hoàn hồn, đáp “à” một cái rồi nói, “Nhưng mà hôn dễ khiến người ta hiểu sai lắm đấy…”
Bùi Tinh: “Chứ còn sao nữa, nhưng mà quen rồi thì cũng đỡ, trong lòng chỉ coi họ là bạn thôi là được rồi.”
Sơ Húc nắm tay cô, khẽ nhéo một cái, dường như bâng quơ nói, “Hình như anh hơi ghen tị đấy.”
Bùi Tinh bật cười, ghé sát vào người anh ngửi ngửi rồi bóp mũi lại, “Đâu chỉ có một chút đâu, mùi dấm chua này nồng lắm đấy.”
Sơ Húc buồn cười, anh dừng bước lại rồi ôm cô vào lòng, lại liếm môi, “Đoán đúng rồi, em nói xem, bồi thường cho anh thế nào đây?”
Bùi Tinh kiễng chân lên nói gì đó vào tai anh.
Sơ Húc nhướng mày, cười một cách mờ ám, “Thật?”
Bùi Tinh gật đầu.
Sơ Húc lại hỏi: “Bao nhiêu lần cũng được?”
Bùi Tinh liếm liếm môi, “Em muốn đối xử tốt với anh một chút, cho nên bao nhiêu lần cũng được.”
Sơ Húc dắt cô đi đến siêu thị, rồi nhặt lấy hai hộp “áo mưa”.
Bùi Tinh đi theo sau anh, hai má đỏ bừng.
Sơ Húc dắt cô ra đến cửa mới cười, “Xấu hổ à?”
Bùi Tinh véo eo anh, sĩ diện phản bác, “Không.”
“Không sợ.”, Sơ Húc kéo cô vào lòng, khàn giọng nói, “Về nhà anh trai thương em.”
“Đồ lưu manh.”
Trời về đêm, trong phòng chỉ bật một bóng đèn vàng nhàn nhạt. Dưới ánh đèn, hai bóng hình hòa vào nhau, nhấp nhô lên xuống.
Qua hai giờ đồng hồ, Bùi Tinh mệt mỏi nằm thừ trên giường.
Sơ Húc mang vẻ mặt thỏa mãn bế cô đi tắm. Tắm rửa xong, nằm trên giường, cả hai dù vừa trải qua một trận vận động nhưng đều không buồn ngủ, cứ thế lẳng lặng nhìn đối phương.
Chân tay Bùi Tinh như vẫn còn bủn rủn, sắc hồng nhạt trên da vẫn chưa tan đi.
Sơ Húc nhìn cô, đau lòng hỏi, “Đau không?”
Bùi Tinh lắc đầu, “Vẫn ổn.”
Sơ Húc nắm tay cô, trầm giọng hỏi: “Hai ngày nữa phải về thành phố Thanh ư?”
Bùi Tinh do dự một lát mới đáp, “Để tính sau, vẫn chưa quyết định…. Thế còn anh?”, cô lại hỏi.
“Anh cũng để tính sau.”, Sơ Húc nhích lại gần cô, tì trán lên trán cô, giọng nói khàn khàn như vẫn còn chưa tan hết dư âm của cuộc yêu ban nãy, “Em đi đâu, anh đi đấy.”
Bùi Tinh cười, rồi lại nhỏ giọng nói, “Sao trước giờ không phát hiện ra anh dính người như thế nhỉ!”
Sơ Húc vuốt ve khuôn mặt cô, “Thật ra là dính người lắm đấy, nhưng trước kia không có mặt mũi nào mà quang minh chính đại dính lấy em.”
Bùi Tinh học anh, gãi gãi cằm anh và hỏi, “Thật không?”
Sơ Húc nhắm hai mắt lại như thể rất hưởng thụ, anh “ừ” một tiếng: “Bây giờ anh cảm thấy, con người ta trưởng thành, lúc nên không biết xấu hổ thì phải không biết xấu hổ.”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ như lúc theo đuổi em.”, yết hầu Sơ Húc trượt lên xuống, giọng nói nghe như đang nghẹn ngào, “Nếu lần này mà anh còn xấu hổ chần chừ, thì chắc chắn là bỏ lỡ em rồi.”
Bùi Tinh mím môi, “Anh cũng biết điều đấy.”
“Chắc chắn rồi.”, Sơ Húc cười một cái, “Thật ra còn có chuyện chưa nói với em.”
“Chuyện gì?”
“Thật ra, ngần ấy năm trôi qua, cái gì cũng trải qua rồi, đến cái chết cũng thấy nhẹ nhàng, nhưng chỉ duy chuyện không có em là cảm thấy như thiếu cái gì đó, rất khó chịu.”, Sơ Húc mở mắt ra, đôi mắt mí lót như đượm vẻ lưu luyến, anh ôn tồn nói, “Mấy năm nay anh sống chẳng dễ chịu, nhưng lúc cô đơn nhớ đến em, anh lại cảm thấy cuộc sống bỗng nhiên ý nghĩa hơn nhiều.”
“Còn em?”, Sơ Húc hỏi, “Có nhớ đến anh không?”
“Ừm.”, Bùi Tinh nói, “Nhớ, nhất là lúc đêm khuya tĩnh mịch, tan làm về mệt mỏi kinh khủng, những lúc đấy vô cùng, vô cùng nhớ anh.”
Giờ là một giờ sáng, đêm khuya tĩnh lặng.
Sơ Húc ôm ghì cô vào lòng, anh nghẹn ngào nói, “Từ nay về sau, bất kể là ngày hay đêm cũng đều sẽ có anh.”