Vầng Dương Ôm Lấy Em

Chương 25


Đọc truyện Vầng Dương Ôm Lấy Em – Chương 25

Bệnh viện Quảng An vô cùng yên tĩnh.

Trong phòng bệnh.

Bùi Tinh nằm trên giường, sắc mặt đỏ bừng, không còn tái nhợt như ban nãy nữa. Còn Sơ Húc thì đứng bên cạnh, vẻ mặt trông khá khó coi, như thể đang giận.

Bác sĩ đợi một lúc, thấy hai người họ không có phản ứng gì thì gõ gõ vào quyển bệnh án trên tay rồi đọc lại một lần tình trạng của Bùi Tinh: “Đến kỳ kinh nguyệt, không chú ý nghỉ ngơi, ăn uống không đúng giờ giấc, lại bị tụt huyết áp nên mới thành ra thế này.”

Bác sĩ đóng quyển sổ lại rồi hỏi: “Hiểu chưa?”

Bùi Tinh đỏ mặt không nói gì, Sơ Húc bèn đáp, “Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Bác sĩ quay đầu, nhìn Sơ Húc rồi lại nhìn Bùi Tinh, một lát sau mới nói với cô, “Không tồi, hôm nay mới được nhìn kĩ, chồng cô đúng là đẹp trai thật đấy.”

Gương mặt Bùi Tinh lại càng đỏ hơn, mà Sơ Húc thì đã không còn vẻ mặt xám xịt lúc nãy nữa, anh cười nói: “Cảm ơn.”

Bác sĩ: “Không có gì, tôi đi trước đây, truyền xong chai nước này là có thể về rồi, có việc gì nữa thì cứ gọi tôi.”

Sơ Húc gật đầu.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Sơ Húc tiến lại gần đắp lại chăn cho cô, anh cúi đầu, cất giọng trầm thấp, “Trưa nay không ăn cơm à?”

Nửa khuôn mặt Bùi Tinh giấu trong chăn, cô khẽ gật đầu.

Sơ Húc không nói gì ngay, nhưng sắc mặt anh thì rõ ràng là tối đi.

“Sau này trưa nào anh cũng mang cơm đến cho em.”, Sơ Húc giơ hai ngón tay chỉ vào mắt mình, “Nhìn em ăn hết mới thôi.”

Bùi Tinh không nói gì, chỉ nhìn anh chằm chằm.

Cách một khoảng không, ánh mắt hai người chạm nhau.

Một lúc lâu sau, Sơ Húc bại trận trước, anh thở dài một tiếng rồi hỏi: “Tại anh hút thuốc nên em cáu à?”

Bùi Tinh ngoảnh đầu sang một bên, không nhìn anh nữa.

Sơ Húc giơ tay ra véo má cô, Bùi Tinh liền hất ra khiến anh buồn cười.

Anh lật tay lại, nắm trọn lấy bàn tay cô.

“Hửm?”, Sơ Húc thấp giọng nói, “Sau này anh sẽ không bao giờ hút nữa, đừng giận mà.”

“Anh không hút thì không hút, liên quan gì đến em, ai thèm xen vào chuyện của anh.”, Bùi Tinh rầu rĩ nói, ngữ điệu có chút không tự nhiên, cô vẫn quyết không chịu nhìn Sơ Húc.

Sơ Húc đưa tay nhéo cằm cô, ép cô phải quay ra nhìn mình. Hôm nay, anh nhất định phải hóa giải mọi tâm sự của tiểu tổ tông mới được.

Ngón tay vừa chạm vào tới cằm cô thì chợt thấy ươn ướt, anh sán lại gần nhìn mới thấy cô đã khóc đến mức nước mắt đầm đìa rồi. Sơ Húc luống cuống, lấy giấy ăn lau nước mắt cho cô, nghĩ chắc cô đau bụng nên anh hỏi: “Đau lắm à?”

Bùi Tinh lắc đầu.

Sơ Húc dứt khoát rướn người sang bên cô, Bùi Tinh khóc càng nức nở hơn, Sơ Húc luống cuống, không kịp lấy giấy ăn, anh đành dùng ngay bàn tay khô của mình để lau nước mắt cho cô.

“Đừng khóc nữa!”, Sơ Húc than khẽ một tiếng, “Sao lại khóc thành ra thế này chứ?”

Cả khuôn mặt đẫm nước mắt, vừa nức nở vừa nghẹn ngào, rõ ràng là muốn giày vò anh mà.

“Anh…”, Bùi Tinh hít mũi một cái, “Nếu anh mà còn không nói thật với em, em sẽ không để ý đến anh nữa.”

Sơ Húc than một tiếng, “Được, được, được, em hỏi đi, anh nói cho em hết.”

Bùi Tinh thút thít, ngoan ngoãn để anh lau nước mắt. Đợi đến lúc khuôn mặt tạm khô lại, cô mới nghẹn ngào nói, “Anh…”

Vừa nói được một từ thì lại khóc.

Sơ Húc bị cô làm cho vừa bực mình vừa buồn cười.

“Rốt cuộc là…”, Bùi Tinh nức nở, “Cổ họng anh là như thế nào vậy?”


Sơ Húc cúi đầu, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô ra sau tai, “Chẳng phải em nghe thấy rồi sao? Cuối năm 2016 ra biển bị.”

Hôm nay, lúc nói về chuyện này với Tiểu Thời, cái bóng anh nhìn thấy chắc chắn là Bùi Tinh.

“Thế mà lần trước anh còn bảo em là đi bắt trộm.”, Bùi Tinh nghẹn giọng nói, không hề có vẻ quẫn bách vì bị anh biết là mình nghe lén.

“Ngoan.”, Sơ Húc xoa đầu cô, “Anh không muốn làm em lo lắng thôi.”

“Như thế thì em sẽ không lo sao?”, Bùi Tinh lại khóc, tiếng khóc ngày càng to.

Sơ Húc nhếch khóe miệng, để yên cho cô khóc một lúc, anh lôi hộp kẹo từ trong túi ra, bóc vỏ rồi nhét viên kẹo vào miệng cô.

“Ngoan nào.”, Sơ Húc nói, “Chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.”

Tiếng nói nghẹn ngào, nhưng lại ẩn chứa sự dịu dàng khác lạ.

Bùi Tinh lại khóc, nhưng lần này, cô nắm chặt cổ áo anh, kéo anh về phía mình, vừa khóc vừa khụt khịt mũi, “Vậy chắc là anh… đau lắm phải không?…”

Cô khóc nức nở, thút thít đến đáng thương, bỗng nhiên, Sơ Húc cảm thấy khoảng thời gian sống không bằng chết kia dường như không còn tồn tại trong đầu mình nữa.

Lồng ngực anh nóng ran, anh duỗi tay ra, ôm cô vào lòng rồi khàn giọng nói: “Không đau, không đau chút nào… Em ở bên cạnh là anh không thấy đau chút nào cả.”, Sơ Húc thầm thì bên tai cô, thân mật như người yêu.

“Nhưng mà chắc chắn là vẫn đau lắm phải không?…”, Bùi Tinh hít mũi, “Giọng… giọng của anh thay đổi hoàn toàn rồi…”

“Anh tệ thật… Lại còn lừa em… Anh dám lừa em là đi bắt trộm bị cắt cổ… Sao anh đểu thế hả?…”

Sơ Húc bị cái dáng vẻ khóc như trẻ con làm cho buồn cười, anh đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, để cô gác cằm trên vai mình.

“Ngoan.”, Sơ Húc nhẹ giọng dỗ dành.

Lòng bàn tay anh vẫn áp trên lưng cô khe khẽ vỗ về, Bùi Tinh lại vừa khóc vừa hỏi: “Thế… anh… đi là vì em thật ư?”

Sơ Húc thấp giọng hỏi: “Hả?”

Nhìn thái độ này là biết ngay đã hiểu mà vẫn cố hỏi.

Mặt Bùi Tinh đỏ bừng lên, cô khụt khịt mũi, bàn tay giơ tay đánh mấy cái vào lưng anh, nước mắt đã ngừng rơi, cô lẩm bẩm, “Hả cái gì mà hả, hỏi anh đấy.”

“Thế em có thừa nhận em là…”, Sơ Húc cố ý dừng lại một lát, “…tiểu tổ tông của anh không?”

Bùi Tinh hít mũi, đầu váng vất, cô mơ màng “ừm” một tiếng rồi hỏi: “Gọi em làm gì?”

Sơ Húc cúi đầu cười, nhìn dáng vẻ mơ hồ đồng ý của cô, anh siết tay ôm chặt cô vào lòng, tựa cằm lên vai cô rồi thở dài một tiếng, “Ngoài em ra, còn có ai đáng để anh làm như vậy đâu…”

Bùi Tinh lại khóc, lần này thì ngoan ngoãn hơn, cô ôm chặt lấy anh, nghẹn ngào nói: “Em biết hết rồi, cả bức ảnh kia nữa.”

Sơ Húc sửng sốt, sau mới “ừm” một tiếng.

Dường như chẳng có chút bất ngờ nào.

Đội trưởng Hà là người không giữ nổi bí mật, lúc anh thấy anh ấy đi vào trong là đã đoán mang máng rồi.

Sơ Húc cười, vuốt tóc cô rồi hỏi: “Thế… sau này, em sẽ không đẩy anh ra nữa phải không?”

“Đồ đểu.”, Bùi Tinh vùi mặt vào cổ anh, khẽ thút thít, có lẽ đã lâu không khóc, giờ đến cả tiếng nấc của cô nghe ra cũng vô cùng vang dội.

“…”

Bùi Tinh không dám nói lời nào.

Sơ Húc thì không nhịn được, thoáng sửng sốt, rồi anh chợt thấp giọng cười. Anh cố tình hạ thấp giọng, giữa căn phòng yên tĩnh, âm thanh ấy đặc biệt quyến rũ.

Đang lúc anh vẫn cười, đầu Bùi Tinh nóng lên, cô nghiêng mặt cắn một cái vào cổ anh.

Tiếng cười của Sơ Húc đột nhiên dừng lại hẳn, anh cứng đờ người, quên cả hít thở.

Phòng bệnh yên tĩnh, có thể mơ hồ nghe được từng nhịp tim của đối phương. Mãnh liệt lại nóng bỏng, sung sướng lại hồi hộp.

Không nóng rẫy như làn da ở cổ anh, hơi thở cô phả ra lành lạnh, thấm đẫm vào từng tấc da thịt.


Bùi Tinh nín thở giây lát, sau khi chậm chạp phát hiện ra mình vừa làm gì, cô mở to hai mắt, vừa nhả miệng ra định tránh đi thì ngay lập tức bị người nào đó nâng cằm lên.

Bùi Tinh bị ép phải ngẩng đầu, vì xấu hổ nên cô nhắm mắt lại, miệng thì vẫn quát, “Sơ Húc thối thây, ai cho anh cười… Ưm…”

Sơ Húc cúi đầu, dưới ngọn đèn lờ mờ của phòng bệnh, anh hôn cô.

Gió đêm mùa hạ lùa vào man mát, tiếng ve râm ran lẫn với tiếng ếch kêu ồm ộp thành tràng không dứt.

Khoảnh khắc tiếp xúc thân mật ấy, tim Bùi Tinh như nhảy nhót điên cuồng, máu xông thẳng lên não, kích thích mọi giác quan trong cô. Cô ngơ ngẩn mở to hai mắt, trước mặt là đôi mắt anh, lấp lánh đầy ý cười. Thấy cô mở mắt, anh đưa tay áp lên gáy cô nhè nhẹ vuốt ve rồi khàn giọng nói, “Tiểu Tinh ngoan, nhắm mắt lại nào.”

Bùi Tinh nín thở, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nụ hôn kết thúc, Bùi Tinh đỏ mặt kéo chăn trùm kín đầu, trong lòng vừa thấy xấu hổ vừa thấy giận. Càng nghĩ càng cảm thấy mất mặt, cô xoay người đưa lưng về phía Sơ Húc, lại vì động tác mạnh quá nên làm kim truyền bị lệch hẳn ra.

Bùi Tinh đau đến chảy nước mắt, cô “shhh” một tiếng, Sơ Húc ngay lập tức tóm được tay cô, dán băng gạc lại, khẽ nhíu mày rồi nhẹ giọng trách, “Trật tự chút nào.”

Tâm tư của phụ nữ, lúc nào cũng khó đoán. Giống như Bùi Tinh của lúc này. Thấy anh nhíu mày, cô lập tức giật tay mình ra khỏi tay anh, đỏ mắt nhìn anh và nói: “Đồ đểu cáng.”

Sơ Húc: “?”

“Em nói gì cơ?”, Sơ Húc bị chọc cười, anh còn đang nghi mình nghe nhầm.

Bùi Tinh không để ý đến anh, cúi đầu cậy móng tay, miệng lẩm nhẩm gì đó nghe không rõ.

Sơ Húc không nghe ra, cúi người nghiêng đầu xem cô đang lẩm bẩm cái gì, càng nghe, miệng anh lại càng cong lên.

Bùi Tinh cúi gằm mặt, lẩm bà lẩm bẩm: “Đàn ông quả nhiên chẳng phải hạng tốt đẹp gì, vừa bắt đầu thì gọi tiểu tổ tông ngọt xớt, có được rồi là quay ra ghét bỏ, vừa dữ dằn vừa thối tha.”. Nói xong, cô ngẩng đầu thì thấy ngay gương mặt tươi cười của Sơ Húc. Cô khẽ hừ một cái rồi bảo, “Sơ Húc, anh đi đi, em đổi ý… ưm…”

Bùi Tinh cảm thấy hình như Sơ Húc rất nghiện hôn, y như lúc này, không nói câu nào đã lại hôn cô rồi.

Nếm được mùi máu tươi, Sơ Húc khẽ rên một tiếng, nhưng một lúc sau mới buông cô ra. Đưa đầu lưỡi liếm môi, mang theo cảm giác khiến người ta si mê, anh khàn giọng hỏi: “Mưu sát chồng hả?”

Bùi Tinh “xí” một cái, “Mưu sát thì em thừa nhận, chồng thì thôi đi.”

Sơ Húc cười khẽ, đầu ngón tay vuốt ve môi cô, anh khàn giọng cười, “Chồng không tính? Thế em vừa hôn ai đấy?”

Bùi Tinh đỏ mặt, Sơ Húc lại tiến đến thơm một cái vào má cô, sau đó tựa cằm lên vai cô rồi ghé vào cổ cô “Hửm?” một tiếng, bàn tay mơn man sau gáy cô, anh trầm giọng hỏi: “Nói đi, em vừa hôn ai đấy?”

Bùi Tinh không nói lời nào, cô học theo anh, tựa cằm lên vai anh, nhẹ nhàng chọc anh hai cái.

Sơ Húc buồn cười, ôm chặt lấy cô hỏi mãi không thôi.

Cuối cùng, Bùi Tinh bị quấy đến phát phiền, cô cao giọng nói: “Là một tên đểu cáng hôn em đấy.”

Sơ Húc: “…”

“Học ở đâu vậy?”, Sơ Húc xoay mặt cô lại, véo má cô rồi cười, “Ai dạy em mắng người đàn ông của mình là phải dùng ba chữ tên đểu cáng đấy hả?”

Bùi Tinh làm mặt quỷ, “Anh đâu phải là người đàn ông của em.”

Sơ Húc cố ý xuyên tạc ý của Bùi Tinh, anh “à” một tiếng như sực hiểu ra rồi nói: “Không sao, đợi mấy hôm nữa em khỏe lại, anh sẽ thành người đàn ông của em ngay.”

Đơn thuần như Bùi Tinh, suy nghĩ mất vài phút mới hiểu ra, cô lao vào cắn anh mấy phát liền, cho đến khi ngoài cửa phòng bệnh vang lên tiếng ho khan, cả hai mới ngoảnh ra nhìn. Không biết bác sĩ tới từ lúc nào, anh ta đang đứng ở cửa, sắc mặt hơi đỏ.

Bùi Tinh lập tức rời khỏi vòng tay Sơ Húc, bác sĩ bước vào, tháo bình nước truyền xuống, từ đầu đến cuối không nói lời nào.

Ra đến cửa, vị bác sĩ kia mới nói: “Khụ khụ, bác sĩ Bùi với chồng cô tình cảm thật đấy…”

Lời vừa dứt, mặt Bùi Tinh đỏ bừng lên, còn chưa kịp phủ nhận thì bác sĩ đã đi rồi.

Còn Sơ Húc, anh ngồi trên mép giường, khẽ cười rồi nói: “Thấy chưa, giờ cả bệnh viện đều biết Sơ Húc anh là chồng của Bùi Tinh em rồi, em phải chịu trách nhiệm với anh đấy.”

Cảnh giới cao nhất của ăn vạ là đây.

“Không cần.”, Bùi Tinh nhớ đến kĩ thuật hôn của anh ban nãy thì rầu rĩ nói, “Anh nhiều người theo đuổi như thế, vớ bừa cũng có…”


Sơ Húc buồn cười, “Ghen à?”

“Đâu có.”

Đúng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Sơ Húc cúi đầu cười, giơ tay lấy tăm bông nhẹ nhàng lau bỏ vết máu sau khi rút kim truyền trên mu bàn tay cô. Anh liếm môi, thấp giọng nói: “Bao nhiêu năm qua, đến nằm mơ anh cũng muốn được ở cạnh em, còn đâu thời gian để ý người khác nữa… Tiểu Tinh, tin anh đi, em không biết em quan trọng với anh đến mức nào đâu.”, Sơ Húc nhìn cô, nghiêm túc nói.

Bùi Tinh tin anh nói thật, cô cúi đầu, mặt lại đỏ lên.

Sơ Húc cố ý trêu cô, “Nói cho em thêm một chuyện đáng tự hào nữa này.”

Bùi Tinh ngây thơ ngước mắt nhìn anh.

Sơ Húc nhếch miệng cười, ghé vào tai cô rồi nhỏ giọng nói: “Người đàn ông của em để dành nụ hôn đầu đến tám năm, vừa tặng cho em đấy.”

Bùi Tinh nín thở, một lúc sau thì bật cười thành tiếng. Khóe mắt cô cong cong, cô nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay, trông y như trẻ con được thưởng kẹo.

Thấy cô cười như vậy, Sơ Húc bỗng cảm thấy, đời này, như vậy là đáng giá rồi.

Sơ Húc dỗ Bùi Tinh ngủ xong, đang định đi vệ sinh thì điện thoại đổ âm báo.

Tiểu Thời: Sơ đội, em không nhớ rõ lắm nên hỏi lại Hà đội, đúng là cuối năm 2016 anh không ra biển hành động, em nhớ là anh bảo phải về nhà mà.

Lần này Sơ Húc hồi âm.

Sơ Húc: Cậu coi như tôi có đi đi.

Không có gì là có hay không đi cả, nếu lời nói dối của anh khiến cô tin là 2016 anh ra biển, vậy thì cứ để vậy đi.

Anh định sẽ cả đời này sẽ không nói chân tướng cho cô.

Để cho chân tướng ấy chôn vùi trong cát đi.

Ngày hôm sau, hai người vừa về đến nhà thì Trần Tư liền ra hỏi thăm ngay.

Thấy Sơ Húc nắm tay Bùi Tinh, sực hiểu ra, anh liền thức thời sửa lời, “Chị dâu thế nào rồi?”

Mặt Bùi Tinh lại đỏ lên.

Sơ Húc buồn cười, che cho cô ở phía sau rồi nói với Trần Tư: “Không tồi, rất biết điều.”

Bùi Tinh véo một cái vào lưng anh, lại bởi vì da thịt anh rắn chắc, véo mãi không được, cô liền nắm tay lại đấm cho anh một cái.

Sơ Húc cười càng vui vẻ hơn, anh kéo cô ra trước rồi ôm cô vào lòng, lại nói với Trần Tư: “Tối nay tôi đưa Tiểu Tinh ra ngoài ăn cơm, không cần nấu phần của bọn tôi.”

Nói đến đây, Trần Tư mới nhớ ra, anh nói luôn: “Phải rồi, Sơ đội, hai hôm tới đây em phải về nhà, bố mẹ em lại giục đi xem mặt, em tranh thủ đưa Trần An về nhà một chuyến.”

Sơ Húc gật đầu, “Ừ.”

Hai người về đến phòng, Bùi Tinh mở cửa đi vào, Sơ Húc đứng đợi ở ngoài, anh bảo: “Để anh đi ninh ít cháo cho em lót dạ.”

Bùi Tinh gật đầu, tay cầm nắm cửa, đầu ngón tay khẽ gõ gõ, cô chần chừ nói: “Vậy… em vào đây!”

Sơ Húc cười, “Ừ.”

Bùi Tinh hắng giọng, vừa định xoay người thì Sơ Húc đã duỗi tay ra, kéo cô vào lòng rồi nói: “Muốn hôn sao không nói thẳng…”, anh cười tươi rói, “Lại chẳng phải anh sẽ không cho em.”

“Em đâu có… ưm…”

Anh đã hôn mất rồi.

Bùi Tinh loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân, cô đẩy mạnh anh ra, Sơ Húc không kịp phòng bị nên lảo đảo vài bước về phía sau. Anh đưa mắt nhìn cô thì Bùi Tinh đã xấu hổ đóng cửa lại rồi.

Sơ Húc đứng tại chỗ thấp giọng cười.

Trần Tư đứng ở đầu cầu thang “ôi giồi ôi” một tiếng, Sơ Húc liếc qua, Trần Tư liền húng hoắng ho rồi nghiêm túc hỏi: “Tối qua làm sao thế?”

“Tụt huyết áp, làm việc nghỉ ngơi không điều độ.”, Sơ Húc giải thích, như lại nghĩ đến điều gì đó, anh ngẩng đầu nhìn Trần Tư, “Nhưng mà thật ra tôi cảm thấy khả năng là có một phần công lao của cốc nước bùa kia nữa đấy.”

Trần Tư lừ mắt xem thường, “Em cảm thấy đúng là nhờ nước bùa của em chuẩn đấy, bằng không anh có thể tán đổ nữ thần nhanh thế sao?”

Sơ Húc hừ nhẹ một tiếng, “Ông đây dựa vào bản lĩnh của mình nhé.”

Trần Tư lại lườm mắt xem thường cái nữa.

Trần Tư đã xếp hành lý xong, Sơ Húc nhét cho anh một tấm thẻ nhưng Trần Tư không chịu nhận.


“Không phải cho cậu.”, Sơ Húc giải thích, “Cho bố mẹ cậu, bao nhiêu năm rồi, nên hóa giải mâu thuẫn đi thôi.”

Trần Tư không đáp lời, trầm mặc nhận lấy, lại đột nhiên hỏi: “Anh… có định sẽ cưới Bùi Tinh không?”

“Có.”, Sơ Húc trả lời không chút do dự, “Có lẽ tôi sẽ sớm quay về thành phố Thanh.”

Trần Tư: “Tại sao?”

Sơ Húc: “Vì cô ấy ở đó, ngay lần đầu tiên gặp lại cô ấy, tôi đã nghĩ, cô ấy đi đâu thì tôi tới đó rồi.”

“Sơ đội.”, Trần Tư gọi anh, “Hai người phải hạnh phúc đấy.”

Sơ Húc cười, gật đầu.

“À phải rồi.”, Sơ Húc chợt nhớ đến chuyện lúc sáng nói với Ôn Hành, “Khi nào tôi đi, mấy tòa nhà ở đây để lại cho hai người các cậu.”

Trần Tư còn muốn nói gì đó.

Sơ Húc lắc đầu, “Đi đi, không thì không kịp tàu.”

Trần Tư bế Trần An đi.

Lúc xuống lầu, Bùi Tinh thấy Sơ Húc đeo tạp giề đứng trong bếp, cô nhón chân bước vào, nhỏ giọng hỏi: “Nấu xong chưa?”

Cô vừa tắm xong, tóc ướt dầm dề, đuôi tóc còn nhỏ nước tí tách, trên người mặc bộ đồ ngủ kẻ caro trắng, làn da như trứng gà bóc, vừa trắng vừa mịn.

Sơ Húc ngứa ngáy không nhịn nổi bèn giơ tay véo má cô, anh khàn giọng cười, “Con mèo đói này.”

Bùi Tinh nhăn mũi cười cười.

Sơ Húc cong khóe miệng, nhân cơ hội hôn trộm cô một cái.

Bùi Tinh không nhịn nữa, che miệng cười khẽ một tiếng rồi giơ tay ra ôm cổ anh, nhón chân cắn một cái lên cằm anh.

Sơ Húc phối hợp kêu lên một tiếng rồi ôm cô vào lòng. Anh múc một bát cháo thịt nạc nấu với gan, bưng bằng một tay, một tay khác bế thốc cô lên, nhẹ nhàng đi đến cạnh bàn ăn rồi kéo ghế ra cho cô ngồi xuống.

Cháo được nấu vừa tới, Bùi Tinh ăn hết một bát lại đòi thêm bát nữa.

Sơ Húc tựa lưng vào ghế, yên lặng nhìn cô ăn.

Bên ngoài là tán cây Catalpa đang xào xạc reo ca, bầu trời xanh vừa đẹp, thời gian cũng vừa hay.

Bùi Tinh ăn xong một thìa cháo mới nhỏ giọng hỏi: “Trần An… với Trần Tư… rốt cuộc có quan hệ gì vậy?”

Sơ Húc không định giấu Bùi Tinh, anh kể: “Trần Tư từng thích một cô gái, bố mẹ không đồng ý, cô gái kia bị gia đình ép gả cho một người khác, chưa đến một tháng thì không chịu nổi sự bạo lực của chồng nên chạy trốn đến chỗ Trần Tư, lúc Trần Tư đưa cô ấy đi thì phát hiện cô ấy có thai.”

Sơ Húc thở dài một hơi, “Sau này thì đứa trẻ cũng được sinh ra, nhưng nghe nói là bố mẹ Trần Tư vẫn cứ sinh sự với người nhà của gã đàn ông kia, Trần Tư về nhà giải quyết, lúc quay lại thì cô gái kia đã mất rồi, còn thằng bé thì bị bán đi, Trần Tư tốn bao nhiêu công sức mới đưa được nó về…”

Bùi Tinh cảm thấy tâm trạng mình xuống dốc hẳn.

Vốn cảm thấy vị ngon ngọt của bát cháo vẫn còn đọng lại trong miệng, giờ thì bỗng chẳng còn chút mùi vị gì.

Dường như Sơ Húc đã nhìn ra, anh giơ tay vuốt tóc cô và nói, “Không ăn được nữa thì thôi.”

Bùi Tinh thở dài một tiếng, biết rõ kết cục không tốt nhưng vẫn hỏi, “Sau đó thế nào?”

“Chẳng có sau đó.”, Sơ Húc nói xong lại bổ sung: “Cậu ấy rất yêu cô gái kia, cậu ấy giữ thằng bé lại bên cạnh, bố mẹ cậu ấy không chịu, cậu ấy liền bỏ đi luôn… Lần này mẹ cậu ấy gọi điện đến, nói là sức khỏe bố cậu ấy đang không ổn.”

Bùi Tinh rơm rớm nước mắt.

Đời người đúng là trăm mối đắng cay, cô vẫn luôn cho rằng Trần Tư là người lạc quan, vô lo vô nghĩ, quả nhiên, không đến tới cùng thì không thể biết được toàn bộ câu chuyện.

Sơ Húc thở dài một tiếng, đứng dậy đi đến bên cạnh ôm cô vào lòng, sợ cô quá buồn rầu nên cố ý hỏi, “Em đây là đang khóc vì người đàn ông khác đấy à?”

Bùi Tinh vùi đầu vào bụng anh, để yên cho anh xoa má mình, cô khụt khịt mũi, rầu rĩ “ừ” một tiếng rồi nói: “Thế giới này, hình như thật sự không tươi đẹp.”

Vết thương của Sơ Húc.

Người yêu của Trần Tư.

Sự ra đi của Ôn Viễn Tinh.

Thế giới này, có đôi khi thật sự quá tồi tệ.

Nhưng cũng có lúc, lại cảm thấy khá tốt, bố mẹ khỏe mạnh, người yêu ở bên cạnh, được ăn no mặc ấm.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.