Vắng Anh

Chương 2 Gặp Mặt


Bạn đang đọc Vắng Anh: Chương 2 Gặp Mặt

Mấy ngày tiếp theo cũng vậy tôi và Kun nói chuyện rất vui và tôi bị gì cũng nói cho anh hết
Yuki : Caca em bị đau đầu
Kun :Mua thuốc uống vào đi em ,không thì nặng thêm
______________________________
Yuki : Em mệt quá hết muốn học
Kun :Ráng nào ,ngoan học đi ,để sau này có tương lai ,e nhé
______________________________

Yuki: Hôm nay e cãi nhau với mẹ ,bỏ bữa không ăn cơm luôn
Kun: Sao thế ,mẹ nói gì thì cũng là mẹ em ,bà ấy chửi gì e thì em cứ kệ đi ,mẹ chửi có nghĩa là thương e lắm đó ,ăn cơm đi em .
_____________________________
Kun :2 hôm nay không thấy e onl ,sao vậy ?
Yuki:Em bị sốt anh à chết lên chết xuống mấy bữa nay.
Kun:Thế giờ đỡ chưa ,cố gằng uống thuốc và ăn cháo vào au khỏi nha em .:)
______________________________
Yuki: Ca ca ,E bị xuống cân 3kg r 🙁
Kun :Không sao đâu em ráng ăn vào bồi bổ sức khỏe thì nó lại tăng cân lên thôi mà 😀
Thế đó,hở tôi bị cái gì cũng mách anh và anh lúc nào cũng ấm áp với tôi cả tôi thấy cuộc sống của tôi không còn tẻ nhạt như xưa nữa mặc dù không biết mặt anh thế nào nhưng tôi có linh cảm rằng tôi rất có cảm tình quý mến anh ngày càng nhiều .Cứ thế hai tháng đã trôi qua tôi ,tôi và anh quen nhau trên fb cũng được 2 tháng rồi và điều làm tôi bất ngờ hơn nữa là anh học trường Nguyễn Trãi và tôi cũng thế không tin được là tôi và anh lại có thể học chung một trường và cùng 1 buổi sáng nữa vậy mà không hề hay biết gì cả rồi tôi đề nghị anh là thứ sáu giờ ra chơi hẹn anh ở sân sau trường gặp mặt và bây giờ cũng đã thứ năm rồi trong lòng tôi chút ngại ngại và chút tò mò không biết ngoại hình anh sẽ thế nào .
Yuki :Ca ca nhớ buổi hẹn ngày mai chứ -Tôi sợ anh quên nên ibox nói
Kun :Tất nhiên nhớ rồi ,hẹn mai gặp em giờ a bận tí việc em ngủ ngon

Vừa nhắn cho tôi xong thì chấm xanh từ nick anh đã tắt tôi cũng tắt máy rồi đi ngủ trằng trọc cả đêm không thể ngủ được vì tôi cứ tưởng tượng vào ngày mai tôi gặp anh thì tôi sẽ nói gì đây nhỉ hồi hợp kinh khủng và tôi không biết là anh có đang giống tôi không? ngủ được hay không? tới tận 1h sáng tôi mới ngủ thiếp đi .
*****Một ngày mới trong tôi bắt đầu tôi chạy vào nhà tắm làm vscn rồi thay đồng phục ,đồng phục của Nguyễn Trãi là một chiếc áo sơ mi ngắn tay lai áo cổ áo có màu rằn kem chiếc váy màu kem xòe xếp ly trên đầu gối nhìn rất dễ thương bên ngực trái có gắn khẩu hiệu tên tôi và cả lớp 11a5 (là lớp của tôi ),chải mái tóc suôn mượt của tôi và làm phòng mái trước lên một tí sau đó ngắm mình trong gương cảm thấy vừa ý và ôm cặp chạy xuống bếp ăn sáng cùng Ba mẹ và thằng em trai 15t của tôi.
-Hai nhìn bà hôm nay hơi lạ – Vỹ nhìn tôi nói
-Lạ gì, chị mày ,lúc nào không vậy ăn lẹ còn đi học chứ tao bỏ bây giờ -Tôi quay sang gắt nó còn Ba mẹ tôi thì chỉ im lặng
Và chưa hết sáng nào tôi cũng phải đèo cục nợ ở đằng sau mình, trường Vỹ là trường Trần Quốc Toản và trường nó gần hơn tôi và nếu tôi đi học thì tức nhiên tôi sẽ đi ngang qua trường nó rồi,sáng nào cũng đèo nó đi học năm Vỹ lên lớp 6 Ba tôi có mua cho chiếc leo núi nó đi đâu được năm tháng gì đó thì bị mất Ba tôi về đánh nó te tua cũng kể từ lúc đó tôi phải có trách nhiệm cao cả là chở nó đi học chứ nếu để nó đi bộ thì mất tới nữa tiếng mới tới dù sao nó cũng là em tôi nên tôi cũng thấy tội và nhận nhiệm vụ cao cả đó nhưng tới bây giờ thì tôi không hề gọi là vui sướng gì cả mặc dù biết là nó và tôi chỉ việc ngồi lên xe và lên ga là đi thôi không hề mất một chút sức nào cả,nhưng đó là lúc còn điện lúc còn điện thì nó tranh với tôi đòi chở lúc hết điện thì nhường cho cái con chị hai đáng thương này đạp muốn rớt cả chân còn nó ngồi sau thì miệng nói liên hồi .Nói chung là v.v.v.v tôi không thể nào mà kể hết được nhưng mà có một cái là Vỹ nó rất đẹp trai nghe đâu cũng có nhiều em đỗ lệ vì đó rất nhiều nhưng thằng này thì không hề quan tâm tới mấy cô em đó đời nó sống chỉ có GAME ONLINE là chính.
Tôi thả nó xuống trước cổng trường rồi lên ga đi thẳng không hề quay lại nhìn nó mất năm phút tôi mới tới trường bỏ xe ở nhà xe rồi chạy lên lớp tám chuyện với máy bạn của tôi .Hai tiết học sao hôm nay tôi lại thấy lâu quá không biết hay chăng do tôi náo nức và nôn nóng quá, và rồi hai tiết đã kể thúc tôi vội chạy nhanh ra sân sau nhưng không thấy ai cả tôi lại chỗ ghế đá dưới góc cây bàng sân sau trường tôi rất mát và rất dễ chịu và ngồi tầm năm phút thì tôi nghe tiếng bước chân vội quay mặt theo hướng đó thì mắt trợn tròn lên ,ôi thử nhìn tôi lúc này đi mắt thì như mắt ốc miệng thì hã ra kinh khủng quá quá kinh khủng ,chàng trai có mái tóc đen cắt tỉa rất đẹp mắt hai mí mũi cao da trắng như con gái(gần bằng tôi rồi )đang đứng trước mặt tôi ,mà đây không phải là cái anh chàng tôi thấy trong anbum của Kun sao ?ộp pa mà tôi cho là người hàn quốc sao lại ở đây ngay trước mặt tôi gió bất thổi hiu hiu tôi và anh đứng đối diện ,mặt tôi hiện rõ ra vẻ ngạc nhiên còn mặt của anh thì thản nhiên cho tay vào túi và cười với tôi
-Kun ca ca -Tôi nói trong vô thức
-Ừ anh nè mặt e sao vậy ,ngạc nhiên đến vậy sao -Anh gật đầu nhẹ rồi cuối xuống gần mặt tôi khỏi phải nói mặt tôi bây giờ đỏ như cà chua .Tim đập loạn xạ muốn văng ra ngoài tôi luồi nhẹ ra xa 1 tí tránh ánh mắt anh .(vì ngượng )
-Nhìn e trong hình đã xinh ờ ngoài lại càng xinh hơn -Anh vừa nói vừa đi lại ghế đá ngồi còn tôi có người khen nên thẹn thùng vô cùng chỉ im lặng thôi

-Lại đây ngồi nè đứng mỏi chân đó em -Anh nhẹ giọng nó chỉ và chỗ sát bên anh tôi tiến nhẹ nhàng lại không biết bây giờ nên nói gì tôi liếc qua khẩu hiệu trên áo anh là “Nguyễn Hoàng Phong 12 a4”
Tầm cỡ 5p tôi như quen dần và tôi nói chuyện rất nhiều với anh đôi lúc cả hai cười ầm lên .
-Sao anh không nói người trong ảnh là anh ,anh làm e tưởng….-tôi ngập ngừng nói
-Hì anh định nói đó chứ nhưng thấy e đề cao anh quá sợ làm em thất vọng nên …-Anh cũng ngập ngừng không kém. Tôi cũng thôi không nói vấn đề đó nữa
Thấm thoáng đã hết 15 phút h tôi tiếc nuối đứng dậy chào anh rồi đi ,đi được một đoạn tôi quay lại nói lớn – Em Trần Lâm Vy lớp 11a5 hẹn ngày sớm gặp lại “Sau đó tôi chạy nhanh cho kịp vào lớp Trong lúc học tôi không hề chú tâm gì cả tôi giờ chỉ nghĩ có anh ,anh và anh thôi .Đúng vậy tôi say nắng anh mất rồi tôi thừa nhận điều đó và tôi lại thắc mắt không biết cảm giác anh bây giờ có giống tôi không nhỉ có say nắng tôi không tôi cuối đầu xuống móc chiếc iphone6 ra lên soi mặt mình xem thử và tôi cũng không quên để í cô ,khi soi xong cảm thấy hài lòng rồi vội cất nhanh vào túi không bà la sát mà bắt được thì có nước con dế yêu của tôi ra đi mãi mãi không ngày trở về và lúc đó sẽ không có gì để chụp hình hay lướt web nữa và bị ba ột trận sống không ra sống chết không ra chết nghĩ vậy rùng mình 1 cái rồi lại nghĩ về anh tiếp ,tôi cứ thế cho hết buổi học .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.