Vắng Anh

Chương 17 Hắn Khóc Sao


Bạn đang đọc Vắng Anh: Chương 17 Hắn Khóc Sao

Hôm nay lại là chủ nhật ,một ngày buồn tẻ đối với tôi .À có lẽ tôi chưa nói cho các bạn biết nhỉ ,ba mẹ tôi đã chính thức lên máy bay sang Anh vào hai ngày trước rồi ,tại sao à ,thì là ba tôi là một bác sĩ nổi tiếng mà ,cho nên ông được bệnh viện chuyển sang Anh công tác và tiếp thêm các kĩ năng mới cho ngành ,nói chung là tôi cũng chẳng rõ , còn mẹ tôi thì lo ba tôi một mình không ai nương tựa sợ sẽ cô đơn (thật ra sợ có người khác ý ạ ) nên cũng cuốn đồ đi theo ba tôi và để lại hai đứa con bơ vơ ở nhà thế này .Hai ngày qua tôi và thằng Vỹ đều ăn mì gói đến phát ngán,nên hôm nay tôi quyết định sẽ đi tới nhà sách mua sách dạy nấu ăn về học .
______________________
-Vy ơi ,tao tới rồi nè
Nghe tiếng Thảo Ly ở dưới lầu tôi liền chạy xuống ,không hiểu sao hôm nay nó tới làm gì .
-Gì thế -Tôi từ lầu chạy xuống đã thấy trên tay nó sách đồ ăn lỉnh kỉnh .

-Tao biết chị em mày không có gì ăn ,nên tao sang nấu giùm đây – Không hổ danh là bạn bè tốt của tôi ,nhìn đồng hồ thì cũng đã 11h trưa rồi ,Thảo Ly nó rất ngược đời với tôi, nó biết nấu các loại từ món đơn giản cho tới phức tạp nó đều nấu được hết ,phải nói nó là người con gái lí tưởng cho đám con trai mà ,chẳng bù cho tôi được cái vẻ ngoài hình và học hành ,còn mấy thứ khác chẳng biết gì .
Thảo Ly nấu ăn rất ngon ,nên thằng Vỹ hôm nay không ra tiệm nét nữa mà ngồi chờ sẵn cơm,ăn xong tôi có nhiệm vụ cao cả là rửa bát ,còn hai tụi nó thì lên phòng Vỹ chơi game ,càng nói tôi càng uất ức mà càng uất ức thì tôi lại muốn đập chết hai con người kia .Thảo Ly phải nói là nó muốn ăn vạ ở nhà tôi ,nó chơi tới tận 7h tối mới chịu về mà còn bắt thằng Vỹ nhà tôi phải lấy xe chỡ về ,vì hồi trưa mẹ nó chỡ sang i .
Nhà sách cách nhà tôi cũng không xa mấy ,đi qua công viên là tới nên tôi đi bộ sẳn tiện hống mát .Mua được quyển sách mình cần ,tôi tung tăng đi về đi ngang qua công viên tôi không thể không dừng lại ,vì tôi thấy một người rất quen ,từ từ tiến về phía người đó ,áo sơ mi trắng quần kaki đen ,trên tay cầm điếu thuốc nhìn dáng vẻ bất cần đời .
-Này ,làm gì ở đây thế -Tôi bước lại hất vai hắn rồi ngồi xuống ghế đá ngay cạnh hắn
-Cô đi đâu vậy -Hắn nhìn tôi hơi giật mình ,quăn luôn điếu thuốc trên tay .
-Tôi đi mua sách -Nói tới đây ,tôi đưa quyển sách nấu ăn lên trước mặt hắn,hắn chỉ im lặng tôi cũng thế ,không khí thật ngột ngạc ,tôi cũng chẳng biết mở lời như thế nào nữa ,có lẽ im lặng như thế này sẽ tốt hơn .
Công viên về đêm lại rất mát ,và cũng có các cặp tình nhân quấn quýt lấy nhau rất thân mật ,có những người già đi tập thể dục ,và họ đi ngang qua đều nhìn tôi và hắn ,nhìn chúng tôi bây giờ không ai nghĩ là bạn cả ,mà nghĩ là một cặp tình nhân đang giận nhau ,không biết hôm nay hắn bị gì mà cứ im mãi chẳng nói gì ,chẳng giống hắn ngày thường tí nào cả . Mắt tôi thì cứ nhìn xung quanh hết nhìn cây rồi lại nhìn lá ,rồi lại nhìn mấy cặp tình nhân kia ,hừ.. giờ tôi hết chịu nổi rồi đó tôi đi về cho hắn ngồi một mình cho chết luôn ,nghĩ là làm tôi đang định đứng lên quay sang hắn nhìn lần cuối rồi đi ,thì tôi như bất động.
Hắn ….hắn đang khóc sao ,tôi dụi đi dụi lại mắt mình ,đúng vậy tôi không nhìn lầm ,hắn đang khóc ,một Minh Đức ngang tàng mà cũng rơi nước mắt sao ,nhưng hiện tại hắn đang nắm cổ tay tôi chặc cứng .

-Đừng đi
-Hả ,gì cơ -Hắn nói quá nhỏ nên tôi không thể nghe thấy .
-Đừng đi -Lần này to hơn một chút rồi ,tôi cũng nghe rất rõ tôi ngồi xích lại gần hắn hơn ,dù sao những lúc tôi khóc hắn luôn bên cạnh tôi mà không lẽ giờ đến hắn khóc tôi lại bỏ đi thì ai mà coi được ,nhưng tên này coi vậy mà lợi dụng ghê ,nắm tay tôi đã bỏ qua rồi giờ lại tựa đầu vào vai tôi ,nhưng nể tình nhà mi khóc nên Lâm Vy ta đây bỏ qua đấy nhá ,cứ thế thời gian cứ trôi qua hắn vẫn tựa vai tôi ,tôi không hỏi hắn tại sao lại thế ,nếu như hắn muốn nói ,chắc hẳn hắn sẽ nói ra thôi ,tôi sẽ đợi .
-Hôm nay …là đám dỗ của mẹ tôi -Hắn nói rất nhỏ đủ để tôi nghe được .-Ngày này của 10 năm trước mẹ tôi đã chết …vì tôi ,ngày đó tôi luôn miệng đòi bà ấy mua kem,đường lúc đó khá đông , bà ấy sang bên kia đường mua kem cho tôi ,khi sắp tới gần tôi thì một chiếc ô tô đã đâm trúng bà ấy khi bà không để ý ,bà ngã xuống nhưng tay vẫn giữ khư khư hộp kem cho tôi “Mẹ mua được rồi nè Minh Đức ” đó là câu nói cuối cùng mà tôi nghe mẹ tôi nói .-Nói tới đây hắn nghẹn giọng có lẽ là không nói được ,tôi giờ cũng đã rơi nước mắt trong vô thức rồi – Ba tôi khi biết chuyện đó ,ông không hề chửi mắng đánh đập gì tôi mà thay vào đó ông luôn giữ khoảng cách với tôi ,mấy năm sau đó ông cưới vợ khác ,một người rất tốt ,nhưng tôi không thể mở miệng kêu mẹ được nữa .
Tôi không ngờ một người như hắn lại có tuổi thơ dữ dội như vậy ,hắn nói rất nhiều tôi đều lắng nghe và hiểu cả ,mẹ kế của hắn cũng rất tốt ,luôn lo lắng cho hắn chỉ tiếc là bà ấy không sinh con được ,cho nên bà ấy xem Minh Đức như con ruột ,nhưng vì chứng kiến cảnh mẹ mình chết ngay trước mặt là một cú sóck lớn với hắn nên không thể gọi mẹ kế của hắn là mẹ được nữa .Cái bất ngờ nhất nữa là công ty Gia Đức là một trụ sở lớn nhất thành phố lại là công ty nhà của hắn ,không tin được là hắn lại giàu đến như vậy .
-Cái gì qua ,thì anh cứ cho qua đi đứng cứ vươn bấn trong quá khứ rồi lại khiến mình tổn thương -Tôi vỗ vai hắn ,hắn bây giờ cũng rất cần sự an ủi và tôi sẽ sẵn sàng làm điều đó .Nỗi sợ hãi mà ngay cả bản thân mình cũng không giải thích nổi mới thực sự khiến người ta sợ hãi, bởi cái cảm giác không biết gì về con đường xa xăm, mù mịt phía trước .

Tôi ôm chầm lấy hắn ,thật sự mà nói tôi chẳng biết tại sao mình lại làm vậy ,nhưng linh tính mách bảo tôi ,có vẻ hắn cũng hơi bất ngờ thì phải ,nhưng một lúc hắn cũng đưa tay lên ôm tôi .
*****************************
=>Bao nhiêu con người đang ngược xuôi trên những con đường trên khắp thế gian, thực hiện những cuộc hành trình trong thế giới vật chất và trong tâm tưởng, có bao nhiêu người thật sự dám sống, dám nếm trải cuộc sống của mình? Tôi thì nghĩ, miễn sao khi kết thúc một ngày, dù ngắn hay dài, thỏa thê hay mệt mỏi, những con người ấy vẫn thấy hiện lên trong óc một nơi để về, một người đang chờ đợi, thế cũng đủ lắm rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.