Đọc truyện Vạn Vạn Không Được (Tuyệt Đối Không Được) – Chương 59: Chân gà chiên
Cả người Khương Bách Vạn kẹp lấy cái hộp trong tay mình theo bản năng, vươn tay trái ra muốn đỡ lấy món đồ gốm đang rơi xuống, đáng tiếc là đầu ngón tay chỉ có thể chạm qua món đồ gốm một cái, chính mình thì ngã ra sàn nhà, trơ mắt nhìn cái bình vô cùng quý giá rơi xuống bên cạnh vị trí đài chủ trì, vỡ tan thành mấy mảnh.
Khương Bách Vạn thoáng nhìn thấy Ninh Nhất Kiệm lạnh lùng nhìn Lâm Lệ một cái, ánh mắt kia cực kỳ giống Ninh Hành, không hổ là người một nhà, mấy trò đùa giỡn người khác cũng giống nhau như đúc.
Người dưới đài hét ầm lên, quán trưởng Lâm thất thần đứng trên bục, một chốc thì nhìn hai người đang chật vật quỳ rạp trên sàn nhà, một chốc lại đưa mắt nhìn người quyên tặng là Ninh Nhất Kiệm đứng cạnh đó.
Khương Bách Vạn vội vàng đứng lên kiểm tra chén đấu thải trong hộp, phát hiện chúng vẫn còn nguyên vẹn thì thở phào nhẹ nhõm, lại không khỏi ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nhất Kiệm, cậu ta dường như rất thờ ơ đối với món đồ gốm bị vỡ kia, định tiến lên một bước đỡ cô đứng dậy nhưng lại nhịn xuống được, đổi thành vẻ mặt bất lực mà quay sang đối diện với quán trưởng Lâm.
Một khắc kia, Khương Bách Vạn thật sự cảm thấy được, cậu ta là có âm mưu từ trước, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết “người đứng đằng sau hạ độc thủ” là ai.
Lâm Lệ chịu đựng đau đớn run rẩy đứng lên, há hốc mồm nhìn món đồ gốm đã bị vỡ nát, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. Vừa rồi cô ta nghe thấy rất rõ ràng, giá thị trường của món đồ gốm này không bằng với cặp chén đấu thải kia nhưng cũng gần 200 vạn, vừa rồi cho dù Khương Bách Vạn không lấy cặp chén đấu thải thì cứ theo tính cách và lòng dạ đầy mưu mô của cô ta, cô ta cũng sẽ giành bưng món đồ gốm có giá rẻ hơn này.
Trời tính không bằng người tính, cái này chính là gậy ông đập lưng ông.
Đầu óc Lâm Lệ trống rỗng, dường như đã quên mất chính mình đã từng giở trò quỷ muốn hại Khương Bách Vạn vừa bị mất việc vừa phải cõng trên lưng món nợ mấy nghìn vạn. Đến khi loại chuyện này xảy ra trên chính người mình, cảm giác cuộc sống bỗng chốc mất hết ý nghĩa khiến cô ta nghẹt thở, cúi đầu nhìn tấm thảm đỏ, rõ ràng là tấm thảm rất bằng phẳng, nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra là thứ gì khiến cho mình bị vấp ngã… Chẳng lẽ là vì không quen đi giày cao gót sao?
Mặc dù có người nhắc đi nhắc lại “toái toái bình an”*, quán trưởng Lâm vẫn cảm thấy rất tức giận, mặt cũng đã thành màu xanh đen luôn rồi. Quán trưởng Lâm đang băn khoăn không biết phải xử lý thế nào thì Ninh Nhất Kiệm đã nhanh nhẹn đi lên giữ tay ông ta, nói: “Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy thật đáng tiếc, lễ chúc mừng vẫn nên được tiếp tục, còn đồ gốm này phải xử lý thế nào thì đợi lát nữa nói sau. Có được không?”
* toái toái bình an: vào ngày Tết Nguyên đán, người ta hạn chế mắng chửi hoặc nói điều không hay, cho nên nếu trẻ con trong nhà làm vỡ bát đĩa gì đó, người ta sẽ nói câu này với ý rằng cái bát đĩa vỡ mang theo xui xẻo ra đi, cả năm sẽ được may mắn.
Quán trưởng Lâm nghĩ thầm, Ninh Nhất Kiệm không hổ là người thừa kế tập đoàn Ngự Thông, món đồ gần 200 vạn bị vỡ tan mà vẫn bình tĩnh như vậy, chỉ giống như vừa làm rơi vỡ một cái ly thủy tinh một, hai nghìn. Ông ta nghiêm mặt gật gật đầu, kiên trì hoàn thành bài diễn thuyết, buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc “viên mãn”.
Lâm Lệ ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi theo quán trưởng và Ông Hồ Tân vào phòng hội nghị, Khương Bách Vạn không kịp thay quần áo, vội vàng đuổi theo Ninh Nhất Kiệm, cậu ta vẫy tay, cười nói: “Tôi với cô đều biết rõ, tai vách mạch rừng, không nói chuyện nhiều với cô nữa. Tôi phải đi xử lý chuyện bồi thường đây.”
Quả nhiên là cố ý.
Cũng quá ngoan độc rồi.
Khương Bách Vạn ngồi ở bên ngoài, Ông Hồ Tân kêu cô đi vào. Cô vào đến nơi, nhìn thấy Ninh Nhất Kiệm đang ngồi bên trong với vẻ mặt châm biếm, Lâm Lệ thì đôi mắt đỏ ửng, rưng rưng nước mắt. Ông Hồ Tân nói với cô, Lâm Lệ nói là lúc cô ta ngã xuống thì tay cô cũng có chạm phải món đồ gốm, bọn họ đã đặc biệt kiểm tra lại camera theo dõi, mặc dù không thể quay được tại sao Lâm Lệ bị ngã như vậy, nhưng có chụp được cảnh món đồ gốm bị cô chạm vào trước khi rơi xuống đất, cho nên cô cũng có trách nhiệm phải bồi thường.
Lâm Lệ đáng thương tội nghiệp ngẩng đầu lên nhìn cô, lau nước mắt một cái, nói: “Bách Vạn, tớ biết cậu là có lòng nhưng lại làm hỏng chuyện, thật sự xin lỗi…” d~đ`l^q”d0n
Khương Bách Vạn hít sâu một hơi, máu đổ dồn lên đầu, vừa muốn giải thích thì Ninh Nhất Kiệm đã đứng lên nói: “Tôi chỉ đang làm từ thiện, món đồ gốm này có giá thị trường là 182 vạn, thư giám định và hóa đơn giao dịch đều có. Về vấn đề bồi thường, tôi cũng không muốn nháo đến tận tòa án chỉ để phán quyết xem người nào bồi thường bao nhiêu phần trăm, chi bằng như vậy, hai người mỗi người một nửa, 91 vạn.” Nói xong còn liếc mắt ra hiệu với Khương Bách Vạn.
Con mắt Khương Bách Vạn đảo đảo, lập tức che mắt giả bộ bật khóc, còn khóc rất lợi hại.
Lúc này mà còn không tỏ vẻ mình yếu đuối thì sẽ bị thiệt thòi lớn.
Quán trưởng Lâm tiễn Ninh Nhất Kiệm, sóng gió cứ như vậy mà chìm xuống, bởi vì cả hai người đều đang khóc, cho nên mọi người đều nhao nhao tiến lên an ủi. Rõ ràng số người an ủi Lâm Lệ nhiều hơn, các đồng nghiệp còn đề nghị quyên góp tiền cho Lâm Lệ.
Này! Sao lại không có người nào quyên góp cho tôi hả! Trái tim Khương Bách Vạn buốt lạnh, nhân cơ hội này mà chuồn ra trước. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Ninh Nhất Kiệm đang đợi cô ở phía sau trạm xe buýt. Để đề phòng bị người ta nhìn thấy, cậu ta và Khương Bách Vạn ngồi vào hàng ghế sau, đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tôi không ngờ rằng cô sẽ “anh hùng cứu mỹ nhân”, vấn đề bồi thường cô đừng lo lắng. Chú nhỏ của tôi đã nói rồi, toàn bộ tổn thất của “hành động” lần này, chú ấy sẽ lo.”
“Tại sao anh ấy lại phải làm như vậy?” Khương Bách Vạn nghi hoặc nói.
Ninh Nhất Kiệm nghĩ nghĩ, cười gian một cái, sau đó ra vẻ đứng đắn nói: “Bởi vì chú ấy muốn đi Na Uy, trước khi đi muốn làm giúp cô một chuyện tốt, chỉnh cái người họ Lâm kia một phen. Sau này hai người tách ra, Lâm Lệ gánh trên lưng mấy chục vạn tiền nợ cũng sẽ không dám gài bẫy cô nữa.”
“Anh ấy…” Trái tim Khương Bách Vạn vốn vừa được hâm nóng lên một chút, bây giờ lại trầm xuống.
“Chú nhỏ của tôi đúng là rất chu đáo, phải không?” Ninh Nhất Kiệm nhìn khuôn mặt biến sắc của cô, còn cố ý nói thêm: “Vé máy bay cũng đã đặt rồi, trưa nay sẽ đi.”
“Anh ấy không nói cho tôi biết!” Khương Bách Vạn nổi lên kích động.
“Không phải chứ?” Ninh Nhất Kiệm kinh hãi, che miệng lại: “Xem ra là tôi lắm lời rồi, thì ra là chú ấy muốn không từ mà biệt… Này! Cô đi đâu thế?”
“Cái công việc này bà đây không cần nữa!” Khương Bách Vạn nhảy xuống xe, chạy vào bên trong bảo tàng, đi thẳng đến văn phòng bộ phận nhân sự, vừa thở vừa tuyên bố: “Tôi muốn thôi việc!! Tôi… Tôi mặc kệ hết!”
Đi làm chưa được bao lâu, thời gian thử việc cũng chưa qua, Khương Bách Vạn bị Ninh Hành xào như xào mực hai lần, cuối cùng cũng chủ động làm một con mực biết điều. Đồng nghiệp ở bộ phận nhân sự đều sợ đến ngây người: “Tiểu Khương, chuyện này… Chúng tôi biết chuyện xảy ra sáng nay là đả kích rất lớn đối với cô, nhưng mà cô…”
Khương Bách Vạn ném lại một câu: “Xin hãy mau chóng làm thủ tục cho tôi thôi việc đi, cảm ơn mấy người!” Nói xong, quay đầu bỏ chạy như thể sau lưng có con sói đang đuổi theo.
Tình yêu cũng giống như mua xa xỉ phẩm vậy, ngoại trừ dũng khí thì còn cần kích động nhất thời.
Ngoài cửa lớn, Ninh Nhất Kiệm đã rời đi, cô khẽ cắn môi, vẫy một chiếc taxi đến sân bay, không ngờ rằng tiết mục “đến sân bay tìm chồng” sẽ được trình diễn trong cuộc đời mình, chỉ là không biết có đến kịp không. Mang theo lo lắng chạy tới sân bay, cô ngồi trên xe nhìn thấy một chiếc xe vừa dừng lại ở phía trước cách đó không xa, Ninh Hành từ bên ghế phụ lái đi xuống, trong tay kéo một chiếc valy màu vàng, đi đến lối vào các chuyến bay quốc tế.
Lúc này Khương Bách Vạn quả thực là vô cùng nóng lòng, chỉ là không ngờ rằng anh lại có thể “tiền trảm hậu tấu” như vậy. Sau khi xuống xe, cô chạy như điên vào trong sân bay, tìm kiếm bóng dáng Ninh Hành khắp nơi, liên tục vỗ nhầm vai mấy người, suýt chút nữa đã bị cảnh sát kéo đi, cuối cùng cũng vỗ được đúng vai Ninh Hành đang làm thủ tục đăng ký.
“Sao em lại tới đây hả?” Ninh Hành xoay người, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
“Ninh Hành!” Khương Bách Vạn đỏ mắt gọi tên anh, bao nhiêu lời muốn nói bỗng chốc lại giống như có một cái bánh dày đặt ngang cổ họng, ngoại trừ thở hổn hển ra thì cũng chẳng nói ra được chữ nào, chỉ nhìn chằm chằm thẻ lên máy bay của chuyến bay quốc tế trên tay anh, ánh mắt lại thoáng nhìn thấy trên valy hành lý của anh dán mấy sticker màu sắc sặc sỡ, vừa đáng yêu lại vừa ngây thơ. d.i.e.n.d.an.l.e.q.uy.d.on
Một cô gái đầu tóc rối tung, mặc một chiếc áo khoác ngoài rẻ tiền cùng một chàng trai tuấn tú mặc một chiếc quần bò tối màu và một chiếc áo phông trắng đơn giản, hành khách xung quanh đều nhao nhao ghé mắt vào nhìn, suy đoán xem đang xảy ra chuyện gì.
Trong tiểu thuyết và các bộ phim điện ảnh cũng như phim truyền hình đã từng thấy quá nhiều đàn ông bội tình bạc nghĩa, Khương Bách Vạn đang mất đi lý trí liếc mắt nhìn ra cái valy hành lý kia không phải phong cách của anh, sau đó thì đoán ra anh không chỉ đi một mình, rất có khả năng là mang theo một cô gái nữa.
Thảo nào mà lại đi gạt cô, thảo nào mà lại muốn tiền trảm hậu tấu, thảo nào mà gần đây lúc nào cũng nói bận!
Uổng công cô lại còn kích động đi xin thôi việc, vội vàng chạy đến đây muốn ngăn anh lại, muốn nói với anh, cô đồng ý đi Na Uy với anh.
“Sao anh có thể như vậy chứ…” Khương Bách Vạn đang sắp “chưởi ầm lên” nhưng vừa mở miệng ra thì lại lập tức biến thành nước mắt trào ra như vỡ đê, hoàn toàn là dáng vẻ của một oán phụ, nức nở một lúc, lại vươn ngón trỏ ra chỉ vào mặt anh: “Muốn chém muốn giết muốn róc thịt gì đó anh cũng không thể thông báo trước một tiếng được sao? Lén lút đặt vé máy bay rồi muốn cao chạy xa bay như anh thì sao có thể tính là đàn ông chứ! Anh cho rằng sau khi làm cho em một chuyện tốt thì em sẽ biết ơn anh, sẽ tha thứ cho anh tội bạc tình bạc nghĩa không từ mà biệt sao? Anh có biết là em vừa nghe nói anh sắp đi Na Uy thì đã lập tức xin thôi việc không hả! Em bây giờ không có việc làm nữa rồi! Không có việc làm nữa rồi! Kết quả là anh anh anh lại muốn dẫn người phụ nữ khác đi a a a a anh… Anh thật không phải là người!”
Ninh Hành vốn chẳng hiểu gì, nghe hết lời chỉ trích của cô thì lại biến thành bất lực chẳng thể nói gì, xung quanh có hơn chục cặp mắt đang đồng loạt nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, đã có người xì xào bàn tán gọi anh là “kẻ tệ bạc”, cho ra kết luận “đàn ông đẹp mắt quả nhiên không đáng tin”.
Đối với kết luận này, anh chỉ có thể tán thành nửa câu đầu.
Anh không nói lời nào, đi ra khỏi hàng người đang làm thủ tục đăng ký, tránh làm ảnh hưởng đến trật tự chung, đặt valy hành lý màu vàng sang bên cạnh, xoay người nhìn Khương Bách Vạn đang ướt đẫm nước mắt: “Em, lại đây!”
Khương Bách Vạn phẫn nộ giậm chân một cái, nặng nề đi qua như Godzilla, hai tay chống nạnh đứng trước mặt anh cực kỳ có khí thế, nhưng mà người thấp hơn anh một đoạn, lập tức rụt vai xuống.
Ai là người tạo tin đồn giả, Ninh Hành đã đoán ra, nhưng cũng không vội giải thích mà dùng sắc mặt của một kẻ bội tình bạc nghĩa mà nói với cô: “Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống tương lai của mình, anh không có tư cách yêu cầu em, tương tự như vậy, em cũng không có quyền yêu cầu anh buông tha cho sự nghiệp ở Na Uy. Vốn dĩ anh muốn xin em đi theo anh, nhưng thật đáng tiếc, anh đã đổi ý rồi, cho nên việc em có xin thôi việc hay không cũng không có ý nghĩa gì với anh nữa, bởi vì — anh đã có sự lựa chọn khác.”
Trái tim Khương Bách Vạn bỗng chốc như củ tỏi bị vỡ ra thành từng tép nhỏ, tiền mất tật mang, bạn trai không còn, công việc không còn, bản thân cô còn thảm hơn cả Lâm Lệ! Khuôn mặt cô đỏ như quả táo, đứng ở trước mặt Ninh Hành, lời anh nói đã biến cô thành một cô gái tự mình đa tình, nếu đã như vậy, cô còn ở lại đây làm gì nữa. Hạ quyết tâm, cô lau nước mắt, cố giả vờ bình tĩnh, hất cằm lên, khàn giọng nói: “Được, em đã hiểu rõ ý của anh rồi, ha ha.”
Cười rộ lên thật đúng là khó coi.
Lúc Khương Bách Vạn đi ngang qua người Ninh Hành, anh vừa muốn vươn tay ra kéo cô trở lại thì cô lại vì quá mức kiềm chế mà bỗng nhiên bùng nổ, “oa” một tiếng, bổ nhào tới cắn lên vai anh, y hệt như ma cà rồng. Đúng là vì yêu mà hận, cô vừa mới bất chấp tất cả mà đuổi theo tình yêu thì đã phải chịu thiệt thòi. Ninh Hành chỉ cảm thấy bên cạnh xương quai xanh đau nhói lên, cô cắn thật đúng là nhẫn tâm.
“Chà chà, bây giờ người trẻ tuổi đều thích chơi trò ngược luyến.” Một giọng nói quen thuộc truyền tới, tay trái Ninh Nhất Nhạc đang ôm một thùng KFC loại suất lớn cho cả gia đình, tay phải thì đang cầm một cái chân gà chiên, vừa ăn vừa nháy mắt, cùng mọi người vây xem hai người bọn họ.
Răng nanh Khương Bách Vạn cắn đã mệt, cô ghé đầu vào ngực anh khóc hu hu. Ninh Hành thấy Nhất Nhạc – người xuống xe trước để đi mua chân gà chiên – đã đến, liền đỡ cô gái đang khóc lóc sướt mướt trong lòng mình đứng thẳng lên, xoa xoa vết cắn trên vai, nhìn Nhất Nhạc. dien.dan.le.quy.don
Bây giờ đến lượt Khương Bách Vạn há hốc mồm không hiểu gì.
“Ở bên đó phải ngoan ngoãn nghe lời, mọi người chờ cháu trở về.” Ninh Hành yêu chiều xoa xoa đầu Nhất Nhạc, giao lại cả valy hành lý và thẻ lên máy bay cho cô bé.
“Chú đã đồng ý là sau khi cháu tham dự trại hè về thì sẽ đưa cháu đi khu vui chơi mạo hiểm mới mở rồi, chú nhỏ không được nuốt lời đâu đấy!” Nhất Nhạc vẫy vẫy chiếc chân gà đang ăn dở coi như chào tạm biệt, cùng một đám cậu ấm cô chiêu cùng đến châu Âu tham dự trại hè đi về phía cửa kiểm tra an ninh.
Khương Bách Vạn như lọt vào trong sương mù, rốt cục cũng hiểu ra, cô đã bị Ninh Nhất Kiệm và Ninh Hành cùng tụm lại lừa gạt!
“Khương Bách Vạn!” Ninh Hành nhìn thấy Nhất Nhạc đã đi qua cửa kiểm tra an ninh thì xoay người đến gần cô vặn hỏi: “Em lại dám cắn anh? Để xem đêm nay… anh xé xác em thế nào.”
Mặt Khương Bách Vạn giật giật hai lần: “Chặt xác là phạm pháp.”
Anh cười lạnh một tiếng: “Anh sẽ không chặt xác em, mà sẽ — “cắn” em.”
Khương Bách Vạn che mặt, vô cùng xấu hổ, lại không biết phải đối mặt với anh như thế nào, chỉ có thể yên lặng theo anh lúc anh xoay người đi ra, mãi cho đến khi anh nổi lòng nhân từ vươn tay ra về phía cô, cô mới nín khóc, mỉm cười nắm chắc lấy, sau đó cực kỳ nham hiểm tố cáo tội trạng của Ninh Nhất Kiệm cho anh nghe.
Trước khi lên xe, Ninh Hành bỗng nhiên nói bên tai cô: “Ninh Nhất Kiệm nói có một nửa thật một nửa giả, anh quả thật đã đặt vé đi Na Uy vào đầu tháng sau.”
Khương Bách Vạn cực kỳ bình tĩnh, vừa rồi cảm xúc thay đổi liên tục đã khiến cho cô không còn sức lực phản ứng lại cái gì nữa rồi. Một lúc lâu sau, Ninh Hành mới nói: “Anh và Leif đã bàn bạc và quyết định, công ty sẽ mở rộng ra khai thác thị trường trong nước, nói cách khác, anh sẽ đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc khu vực Trung Quốc. Sau khi đi Na Uy về anh chắc chắn sẽ rất bận rộn, nhưng mà…” Anh bỗng nhiên vươn tay ra vuốt chóp mũi đã đỏ ửng vì khóc của cô: “Tuyệt đối có thể nuôi nổi cái người “không việc làm” là em.”
“Ai cần anh nuôi chứ!” Khương Bách Vạn theo quán tính cãi lại.
“Em đã tiến bộ như vậy, anh quyết định khen thưởng cho em và Nhất Nhạc đến khu vui chơi mạo hiểm chơi một ngày.” Ninh Hành trịnh trọng vỗ vỗ vai cô, giống như một vị lãnh đạo thân thiết cổ vũ khen thưởng một người cấp dưới đã dốc sức làm việc.
Biểu cảm hạnh phúc trên mặt Khương Bách Vạn lập tức bị ngưng lại, máy móc quay đầu lại nhìn anh: “Thật ra, em cảm thấy chúng ta cũng không thích hợp, không bằng nhân lúc này mà chia tay đi.”
“Được!” Ninh Hành đáp lại rất rõ ràng, bỗng nhiên đoạt lấy cái túi nhỏ quai chéo của cô, nhanh chóng vọt vào trong xe, dùng thủ đoạn đã từng đối phó với Ninh Nhất Kiệm để đối phó Khương Bách Vạn: “Vậy anh sẽ không tiễn, tự em đi về nội thành đi. Tiểu Đỗ, lái xe!”
“Này này! Dừng! Dừng!”
“Tên anh không phải là “Dừng”.” Ninh Hành hạ cửa kính xuống, giương mắt nhìn cô, trong mắt ngoại trừ hình ảnh phản chiếu của cô thì còn có vẻ trêu cợt và dịu dàng.
Khương Bách Vạn hít sâu một hơi, gọi to — “Ông xã đợi em với!”
_HOÀN CHÍNH VĂN_