Đọc truyện Vạn Vạn Không Được (Tuyệt Đối Không Được) – Chương 26: Lẩu hải sản
Khương Bách Vạn hạ ấm trà xuống, không hiểu sao bỗng dưng mắt lại nháy mấy cái liên tục. Loa phát thanh đột nhiên vang lên, một giọng nữ rất ngọt ngào truyền đến: “Bạn nhỏ Khương Bách Vạn, bạn nhỏ Khương Bách Vạn, nghe được thông báo này thì lập tức đến văn phòng quản lý ở tầng tám, người giám hộ của bạn đang chờ bạn ở đây. Xin nhắc lại một lần nữa, bạn nhỏ Khương Bách Vạn…”
Bạn nhỏ Khương Bách vẫn đang ngồi ngẩn ngơ, thậm chí không biết người được nhắc đến trong loa phát thanh có phải là mình hay không.
Loa phát thanh lặp đi lặp lại đến lần thứ tám, rốt cuộc cô cũng mất hết kiên nhẫn đưa tay che lỗ tai lại, nói với nghệ thuật gia Lý Sướng đang hăng say độc tấu một tiếng xin lỗi, sau đó lao ra khỏi nhà hàng đi tìm cái nơi gọi là văn phòng quản lý tầng tám, lại nhìn thấy Ninh Hành đang đứng bỏ tay trong túi quần ở cửa văn phòng, cảnh tượng như thực như ảo.
Cô đã sớm có dự cảm là anh, nhưng thật không ngờ lại đúng là anh. Một loại cảm giác ái muội xông thẳng vào trong suy nghĩ của Khương Bách Vạn, khiến cô không khỏi bước chậm hơn.
Anh vẫn mặc theo phong cách bên trong là tây trang tối màu, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo gió đen, chỉ là hôm nay còn quàng thêm một chiếc khăn họa tiết Burberry lộ ra vẻ sang trọng và đắt đỏ. Anh nghiêng đầu liếc mắt một cái, không nhanh không chậm đi tới trước Khương Bách Vạn, đôi mắt đen láy không để lộ cảm xúc.
“Người giám hộ?” Khương Bách Vạn vô cùng tức giận, một tay đưa lên chống nạnh, tư thế rất giống một bình trà.
Anh vốn cao hơn cô rất nhiều, ánh mắt nhìn cô từ trên cao bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc, đủ để khuôn mặt tròn vô của cô nóng bừng lên. Ánh mắt này, tại sao cứ có cảm giác giống như ánh mắt của người chồng vạn dặm xa xôi đi bắt quả tang người vợ lén lút ra ngoài gặp gỡ bạn trên mạng vậy?
Khương Bách Vạn liều mạng trừng mắt lên đối đầu với anh, nhất thời không nghĩ đến mục đích của Ninh Hành khi đến đây.
Ninh Hành cũng chẳng cần cô biết mục đích của mình, chỉ tiến lên một bước, túm lấy tay Khương Bách Vạn kéo về phía thang máy. Khương Bách Vạn vùng vẫy mấy cái, anh buông tay cô ra, đảo lại nắm lấy cổ tay cô, tiếp tục kéo cô tiến về phía trước.
“Buông ra!!!” Khương Bách Vạn kêu to.
Anh quay đầu liếc cô một cái, ánh mắt lạnh buốt, không những không thả tay ra mà còn nắm chặt hơn nữa. Khương Bách Vạn bị ánh mắt như thể muốn nuốt chửng cô của anh dọa cho sợ, vừa đi vừa run rẩy, bị anh kéo đến cửa thang máy, lại nhìn anh ấn nút cho thang máy đi xuống. Lúc đứng đợi thang máy, cô lại cố gắng rút tay ra, nhưng anh không hề buông lỏng chút nào, kiên định như thể con đường Trung Quốc tiến lên xã hội chủ nghĩa vậy.
“Đinh.”
Cửa thang máy từ từ mở ra, bên trong là một đôi nam nữ đang chàng chàng thiếp thiếp. d~đ`l^q”đ^n
Ninh Hành kéo Khương Bách Vạn đi vào, dồn cô vào một góc, một tay chống lên vách tường, quay đầu nhìn đôi nam nữ kia, thấp giọng nói: “Ra ngoài!”
Thật… thật là bá đạo!! Thang máy cũng đâu phải do nhà anh lắp!
Đôi nam nữ kia chỉ cảm thấy người này chẳng phải là tốt lành gì, vì vậy vội vàng đi ra khỏi thang máy.
Khương Bách Vạn đưa hai tay lên che miệng: “Anh! Anh làm cái gì thế hả?”
“Không làm gì cả, tôi chỉ nhìn cô thôi.” Ninh Hành ghé lại gần cô, ánh mắt vẫn không hề dịch chuyển.
Mặc dù trước khi tới đây đã trang điểm qua, nhưng bị anh nhìn như vậy, cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cứ như thể lỗ chân lông trên mũi đang nở to ra, mấy vết tàn nhang cũng biến thành mấy nốt ruồi to tướng.
Từng nhìn qua cả nghìn loại thủ đoạn mà nam chính dùng để phá hoại việc xem mắt của nữ chính, nhưng lại chưa từng thấy qua ai như Ninh Hành, không nói lời nào mà cứ nhìn chằm chằm vào mặt người ta, dường như mọi lời nói đều tan ra trong ánh mắt của anh, sự trầm mặc này quả thật khiến người ta khó lòng chống đỡ.
Thang máy chậm rãi đi xuống, Khương Bách Vạn cúi đầu cứ như một cô vợ nhỏ vừa phạm lỗi.
“Loa phát thanh gọi mười hai lần, cô mới chịu rời đi.” Rốt cuộc Ninh Hành cũng mở miệng.
“Tám lần.” Khương Bách Vạn sửa lại: “Anh muốn tìm tôi thì cần gì đến văn phòng quản lý cho tốn thời gian!” Dứt lời, cô đảo đảo mắt, cố ý lớn tiếng nói: “Tôi còn đang xem mắt.”
“A…” Vẻ mặt không hề thay đổi.
Khương Bách Vạn cắn răng, muốn nghe được đáp án mà cô kỳ vọng từ trong miệng Ninh Hành thật đúng là quá khó khăn.
“Xem xong rồi?”
“Vẫn chưa!” Dỗi rồi. diễn!đà[email protected]ê#quý$đôn
“Nhưng nhìn dáng vẻ này cũng biết là cô đã ăn no rồi.” Con ngươi đen láy hạ xuống, nhìn đến cái bụng tròn vo vì ăn quá nhiều của cô.
Có thể không ăn no sao? Cả một bàn đồ ăn ngon trước mặt, lại còn được nghe tấu đơn, bạn có thể nhịn được không? Khương Bách vạn ưỡn ngực thót bụng, thuận tiện liếm liếm khóe miệng vừa mới gặm vịt quay xong.
“Tổng giám đốc Ninh, câu châm ngôn của người quân tử là “thà phá dỡ một tòa miếu chứ không phá hủy một mối lương duyên”, không biết anh đã nghe chưa? Anh sốt ruột lừa tôi ra ngoài như vậy, rõ ràng là không muốn để cho tôi được yên ổn xem mắt, đã phá hỏng một mối nhân duyên tốt của tôi rồi.”
Vừa dứt lời, Khương Bách Vạn cảm thấy mình đúng là hơi thẳng thắn quá rồi, ý tứ thăm dò của cô rõ ràng như vậy, không biết anh có tiếp nhận hay không.
Ninh Hành lui ra sau một bước, nhưng khuôn mặt lại kề sát hơn: “Cô bẩm sinh có chỗ nào khiếm khuyết mà phải vội vàng gả ra ngoài như vậy?”
“Chẳng lẽ muốn tìm bạn trai thì đều là do trên người có chỗ nào khiếm khuyết sao? Anh có dám lên diễn đàn bát quái nói lại câu này cho mọi người cùng phán xét không?” Khương Bách Vạn gân cổ lên kiêu ngạo nói.
Ninh Hành cười khẽ một tiếng, trả lời rất bình thản: “Tôi mặc kệ người ta, tôi chỉ muốn hỏi cô mà thôi.”
Khương Bách Vạn cắn răng: “Tôi không có!”
Ninh Hành giơ tay lên, dùng ngón út gãi gãi huyệt thái dương, giống như đang tự hỏi: “Nhưng mà tôi lại nhớ rất rõ, trước khi leo lên máy nhảy lầu, cô đã rất thẳng thắn thừa nhận với tôi một đống bệnh tình của cô – bệnh tim, cao huyết áp, hen suyễn, lang ben, các chứng bệnh tổng hợp, bại não cộng thêm bệnh bại liệt ở trẻ em.”
Một chữ cũng không sót, trí nhớ thật là tốt!
Thang máy dừng ở tầng một, Ninh Hành lại bóp tay, kéo cô ra ngoài.
“Rốt cuộc là anh định kéo tôi đi đâu?” Khương Bách Vạn thấy nơi này đông người, đoán chắc Ninh Hành cũng không dám làm ra chuyện khác người gì, vì vậy cô cũng không từ chối, để mặc cho anh dắt đi. Anh không trả lời, chỉ cản một chiếc taxi lại.
“Chuyện chung thân đại sự của cô cứ giao lại cho tôi, về sau không cần ai khác lo giúp cô.” Anh nói, sau đó nhét cô vào ghế sau của taxi, rút từ trong ngực ra một tờ tiền mệnh giá cao đưa cho lái xe, báo địa chỉ nhà Khương Bách Vạn.
Khương Bách Vạn bíu lấy ghế trước, vươn người lên nói với lái xe: “Bác tài xế à, đến nhà tôi không tới 100 tệ, ông phải thối tiền cho tôi chứ!”
Lái xe tỏ ý, ông ta lái cả một đoạn đường dài như thế, ngay cả 100 tệ cũng không cho, vị khách này thật là xấu bụng.
Ninh Hành nhìn theo chiếc xe taxi vừa rời đi, đứng yên tại chỗ một hồi lâu rồi mới xoay người đi lên.
Cô gái này đúng là không làm cho người ta bớt lo chút nào! d~đ~l~q~đ
Ngoài trời bắt đầu có mấy bông tuyết rơi xuống như lông ngỗng, Khương Bách Vạn tựa sát vào cửa kính xe, hơi thở ngưng tụ thành một lớp mờ mờ trên cửa thủy tinh. Cô ngây ra một hồi, vẫn không cách nào nghĩ ra, Ninh Hành nói “Chuyện chung thân đại sự của cô cứ giao lại cho tôi” rốt cuộc là có ý gì, nếu như anh thật sự thích cô, vậy tại sao lại còn nói như thể sẽ giới thiệu đối tượng cho cô… Chẳng lẽ, anh định giới thiệu Ninh Nhất Kiệm cho cô sao?
Lòng dạ đàn ông, đúng là còn muôn màu muôn vẻ hơn cả lẩu hải sản!
Nhất Nhạc cầm điện thoại di động của Ninh Nhất Kiệm lên nhìn giờ, nhìn mấy con tôm nướng ngon lành ở trong đĩa của Ninh Hành đều đã nguội lạnh thì rầu rĩ cất tiếng hỏi: “Tại sao chú nhỏ lại đi vào nhà vệ sinh lâu như vậy, em cũng ăn no rồi, có phải là chú ấy bị tiêu chảy rồi không?”
“Chú ấy có quay lại hay không còn chưa chắc đâu.” Ninh Kiệm chán muốn chết, dùng đũa đảo tới đảo lui quả trứng luộc.
“Tại sao lại không quay lại?” Nhất Nhạc dẩu môi.
Ninh Nhất Kiệm sờ cằm, đại khái có thể đoán được Ninh Hành đi làm chuyện gì, cậu ta nở nụ cười hết sức gian trá, nụ cười xấu xa thế này khiến rất nhiều cô gái không cách nào kháng cự.
Chú nhỏ của cậu ta ấy à, từ khi nghe Nhất Nhạc nói gặp “chị Khương” đi cùng một chú lạ mặt nào đó lên tầng tám ăn cơm là đã bắt đầu không yên lòng rồi, rõ ràng là muốn đi “bắt kẻ thông dâm” ngay lập tức. Xem ra thời gian vừa rồi cậu ta không ở Đạt Thông, trong công ty đã xảy ra không ít chuyện thú vị.
Chỉ đáng thương cho Khương Bách Vạn, cô đăng bài cầu người ta PS xóa Ninh Hành, làm sao ngờ được anh sẽ PS cô vào trong cuộc đời mình? Nhưng mà rốt cuộc chú nhỏ có thể đi qua cánh cửa kia của ông nội hay không vẫn là chuyện không thể nói trước. Nghe nói ông nội có ý sắp xếp cho cháu gái của bạn mình vào công ty dược Ngự Thông, tuyên bố là cho hai người họ có nhiều cơ hội tiếp xúc nhau hơn.
Đang nghĩ ngợi thì cửa phòng bao bị đẩy ra, Ninh Hành thản nhiên như không có việc gì, đi vào ngồi xuống chỗ của mình, cởi áo khoác ra vắt sang một bên, cầm đũa gắp một con tôm nướng lên, chuẩn bị bỏ vào miệng thì cảm giác được hai cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, anh liền trợn mắt nhìn lại hai người họ.
“Nhanh như thế đã xử lý xong rồi sao?” Ninh Nhất Kiệm cố nhìn kỹ xem quần áo Ninh Hành có chỗ nào không chỉnh tề hay không.
Ninh Hành biết cậu ta nghĩ gì, vì vậy cố ý không trả lời.
“Đâu có nhanh, quá lâu thì có!” Nhất Nhạc không rõ chuyện, mất hứng nói: “Cháu còn tưởng là chú nhỏ muốn mời bọn cháu ăn cơm nhưng lại không mang ví nên tìm cớ chạy trốn chứ.”
Ninh Hành nhìn lướt qua mặt bàn, trong mâm không còn thừa chút thức ăn nào, hai anh em này đúng là “ăn sạch cả đĩa”.
Ninh Nhất Kiệm xấu hổ nhìn mặt bàn, cười ha ha cho qua chuyện, vội vàng kêu nhân viên phục vụ tới để gọi thêm mấy món.
Ninh Hành đổ chén trà lúa mạch đã nguội lạnh, rót ra một chén khác còn nóng, khói trắng lượn lờ bốc lên từ miệng chén. Anh đặt chén trà sang một bên rồi hỏi: “Khi nào thì quay lại công ty làm việc?”
Anh đã hỏi đi hỏi lại Ninh Nhất Kiệm câu này không dưới năm lần, mỗi lần đều nhận được câu trả lời là “Đợi thêm một thời gian nữa”, nhưng căn bản là anh không nhìn ra, ngoại trừ vết thương đã được phẫu thuật tốt thì Ninh Nhất Kiệm còn có thương tích gì khác mà cần nhiều thời gian dưỡng thương như vậy.
Có lẽ là vui đùa lâu quá lại thành thật, khoan nói đến chuyện tình cảm, chỉ nói nam nữ ở chung, anh tình tôi nguyện, hợp thì ở cạnh nhau, không hợp thì chia tay, vốn đã tính sẽ buông tha cho cô gái kia, tại sao khi cô ấy không còn thì mình lại để tâm đến vậy?
Ninh Nhất Kiệm cảnh giác nhìn chén trà lúa mạch trong tay Ninh Hành, vì đã từng bị hắt nước lọc lên đầu nên cậu ta cực kỳ tin tưởng, với sự ngoan độc và dứt khoát của Ninh Hành, anh hoàn toàn có thể hắt cả chén nước nóng lên đầu cậu ta để dạy cậu ta một bài học nhớ đời.
“Sau khi kỳ nghỉ dài hạn này kết thúc, cháu sẽ quay lại!” Cậu ta dựng thẳng ba ngón tay lên mà thề: “Cháu tuyệt đối sẽ không liều lĩnh như con thiêu thân nữa, chú xem, vết thương trên người cháu cũng lành rồi, đi đứng cũng nhanh nhẹn, quan trọng là cháu vẫn đẹp trai tiêu sái vạn người mê thế này!”
Mấy lời tự kỷ quá mức này khiến Nhất Nhạc đang cầm di động chơi trò chơi cũng không nhịn được mà le lưỡi ra.
Ninh Hành sờ cằm: “Sau khi kết thúc hội nghị công nhân viên đầu năm, chú sẽ không quản lý Đạt Thông nữa.”
“Mấy tháng nay đã làm phiền chú rồi!” Ninh Nhất Kiệm lấy lòng.
Ninh Hành hừ lạnh một tiếng: “Hy vọng sau này cháu sẽ không có cơ hội để làm phiền chú nữa.”