Vạn Vạn Không Được (Tuyệt Đối Không Được)

Chương 16: Đông trùng hạ thảo(1)


Đọc truyện Vạn Vạn Không Được (Tuyệt Đối Không Được) – Chương 16: Đông trùng hạ thảo(1)

(1) Đông trùng hạ thảo là một loại đông dược quý có bản chất là dạng ký sinh của loài nấm Ophiocordyceps sinensis thuộc nhóm nấm Ascomycetes trên cơ thể ấu trùng của một vài loài bướm.

“Tôi biết là ai!” Khương Bách Vạn đang ở bên ngoài nôn nóng đi tới đi lui, bỗng nhiên nhìn Ninh Hành, lúc trước anh đã ngầm ra hiệu với cô, lúc phỏng vấn cô đã gặp phải một đối thủ không nên có: “Là Lâm…”

“Trước khi chưa có chứng cứ trực tiếp, đừng công khai gây thù.” Ninh Hành cắt ngang lời cô, đứng trên góc độ một lão cáo già nói một câu triết lý nhân sinh với cô: “Cho tới bây giờ Lâm Lệ đều lộ ra vẻ mình là người yếu, người nào mà làm khó dễ với cô ta, thì người đó liền ở thế bất lợi, bởi vì hiện tại mọi người đều thích phô bày tấm lòng lương thiện của mình, chắc chắn họ sẽ không nói lời nào mà tình nguyện trợ giúp ‘người yếu’, dù cho nhìn qua trông ‘họ’ hơi giống kẻ yếu mà thôi.”

Chỉ dựa vào việc camera quay lại lúc ra vào thì không thể có chứng cứ Lâm Lệ là người đổ dầu, trừ phi camera thực sự quay lại cảnh cô ta làm chuyện xấu, hiện tại Khương Bách Vạn rất tức giận, tùy tiện xuống dưới tìm Lâm Lệ chất vấn sẽ chỉ hại cô. Một khi Lâm Lệ khóc lóc ra vẻ bị sỉ nhục, lập tức các đồng nghiệp sẽ hướng mũi nhọn về phía Khương Bách Vạn, cho rằng cô không nói đạo lý, vênh váo kiêu ngạo.

Khương Bách Vạn cắn răng, cô cũng không phải là bạch phú mỹ(2) có hoàn cảnh gia đình tốt, mẹ vì gia đình mà ngày ngày vất vả, bố Khương Duy thì không biết bây giờ đang ở đâu, toàn khiến người khác không yên lòng, không lâu trước đó, người bạn thân từ nhỏ đến lớn qua đời vì tai nạn xe cộ, mà vừa rồi thiếu chút nữa là cô lại gánh trên lưng món nợ hơn một nghìn vạn.

(2) Bạch phú mỹ: người dẹp da dẻ trắng mịn, tướng mạo xinh đẹp, gia cảnh tốt.

“Tôi cũng không phải là kẻ mạnh.”

“Nhưng từ trước tới giờ cô không yếu thế.” Ninh Hành hời hợt trả lời.

Chuyển quýt cũng được, ngồi máy nhảy lầu cũng được, nhiệt tình mà bị hờ hững nhận trách nhiệm đi làm phù dâu cũng được, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc khóc lóc cầu xin người khác hỗ trợ hoặc là tha cho cô một lần, cô giống như một nữ hán tử có thể chống chọi mọi thứ, dường như mọi chuyện đều khẽ cắn môi là có thể qua đi. Ngược lại điểm này rất giống anh, rất khéo, anh biết rõ người yếu sẽ được đối tốt, nhưng cho tới bây giờ anh đều bày ra hình tượng mạnh mẽ. Trong thế giới của anh chỉ có hai con đường, một con đường, là núp sau ánh hào quang của gia tộc, như một kẻ hèn nhát vĩnh viễn được người khác bảo vệ; một con đường khác, là cầm lấy tất cả các vũ khí có thể, khiến kẻ địch không dám tiến lên.

Mặc dù Khương Bách Vạn vẫn chưa làm được vế sau, nhưng cũng tuyệt đối không yếu thế trước mặt người khác.

Khương Bách Vạn cắn môi dưới, quay đầu lại. “Hừ, tại sao tôi phải yếu thế?”

“Sau khi thử việc, Lâm Lệ sẽ không ở lại.” Ninh boss đánh nhịp, cho Khương Bách Vạn một viên thuốc an thần. Quyết định này bắt đầu cắm rễ trong lòng Ninh Hành sau khi nghe thấy câu “Không biết” của Lâm Lệ lúc chuyển quýt, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, giở trò sau lưng người khác thì sớm muộn cũng sẽ bị bại lộ, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhất thời anh không thể thay đổi ấn tượng của mọi người đối với Lâm Lệ, nhưng lại có thể trực tiếp quyết định cô ta đi hay ở, đây chính là việc tốt khi làm Boss.

“Có một vài người cho dù cô có đối tốt với họ thì cũng không có ý nghĩa, cũng giống như người nuôi không quen thì có cho chó ăn nó cũng không thèm.” – Bỗng nhiên Khương Bách Vạn nghĩ đến có hôm Ninh Hành nói với cô, mặc dù cay nghiệt, nhưng bây giờ suy nghĩ lại thì cũng rất có đạo lý. Chính cô không hề có ý gì khi làm đối thủ cạnh tranh với Lâm Lệ, nhưng chợt cô lại bị cắn ngược lại một cái.

Đây có phải là chó cắn Lã Động Tân(3) phiên bản đời thực không?

(3) Chó cắn Lã Động Tân: chỉ những người tốt, tài đức bị thế gian rẻ rúng, ngược đãi, ám hại…


Chỉ là Khương Bách Vạn còn không biết, đây không phải lần đầu tiên Lâm Lệ cắn cô.

“Dường như so với Lâm Lệ, cô càng cần công việc này hơn, nói cho tôi biết, vì sao?” Bỗng nhiên Ninh Hành đặt câu hỏi.

Khương Bách Vạn hoàn hồn từ trong tâm trạng phức tạp, nhìn Ninh Hành một chút. Những người từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng như bọn họ thì sao có thể lý giải được sự kiên trì cùng theo đuổi của những kẻ thấp kém như bọn cô? Cho dù mười năm anh không làm việc thì vẫn có thể sống sung sướng an nhàn như cũ, mà cô thì không, Ninh Hành có người bố tốt, bố của cô lại không đáng tin như vậy. dienndannleequyydonn

“Vất vả để có tiền lương cao sau khi là nhân viên chính thức, làm gì có ai dễ dàng buông tha.” Khương Bách Vạn trừng mắt một cái.

Ninh Hành cười cười, nhìn cô, ý vị thâm sâu khó dò, lập tức gật nhẹ đầu: “Công ty dược Ngự Thông… Tiền lương sẽ cao hơn.”

Oa a ~ Trong lòng Khương Bách Vạn hét lên một tiếng, đây là Boss bá đạo nhìn trúng tài hoa hơn người của cô, cho nên muốn đào góc tường sao?

“Nhưng không ai xuất thân là nhà khảo cổ học.” Ninh Hành vẫn cười như cũ, tàn nhẫn xé nát mộng làm giàu của Khương Bách Vạn.

Phong ba lắng lại, hai người trở lại nhà kho, sau khi Ninh Hành kiểm tra xong chiếc bình gốm hàng thật thời Ung Chính mà Khương Bách Vạn mang về, anh liền khóa chiếc bình vào trong két sắt. Cuối cùng trái tim của cô cũng trở lại trong lồng ngực, dù có xảy chuyện gì thì cô cũng không còn trách nhiệm nữa rồi. Trong thang máy, cô ôm cái hộp chứa hàng nhái, lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: “Tổng giám đốc Ninh… Nếu như vừa rồi tôi thật sự không cẩn thận làm rơi cái bình gốm này, thì 1350 vạn…”

Ninh Hành nhàn nhạt mở miệng: “Bồi thường.”

Người làm ăn, toàn máu lạnh không nể tình như vậy, giống như hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cả thân âu phục, lạnh lùng vô tình.

“Tôi không đền nổi 1350 vạn.” Khương Bách Vạn ăn ngay nói thật, may là cô gặp may, không bị tai họa này đánh chìm. Cứ nhìn việc vận may của cô kém từ nhỏ, nhưng có thể là thời điểm tốt nên vận may cũng tốt, vẻ lo lắng lúc đầu trải rộng trái tim nhỏ của cô bắt đầu trở nên sáng tỏ thông suốt hơn, dường như ngay lập tức có được một ngàn vạn, có thể ký được hợp đồng, mỗi ngày đi xe buýt số 62 từ nhà đến công ty, dọc đường dù người nào có vẫy tay chào cũng không ngừng lại.

“Không đền nổi thì có thể lấy thân trừ nợ.” Ninh Hành nói một câu làm bừng tỉnh người trong mộng, thân là một ông boss bá đạo, phương thức tư duy của anh rất giống một vị tổng giám đốc.

“Không nghĩ rằng tôi còn có giá trị 1350 vạn, tính bình quân, một cân thịt cũng có thể bán hơn 11 vạn đó!” Ánh mắt Khương Bách Vạn sáng lên, cảm thấy mình cũng là một pho tượng khảm đá quý, lấp lánh phát ra hào quang vùng Trung Đông.

Ninh Hành liếc xéo cô, căn cứ vào “giá cả bình quân” đại khái có thể tính ra cân nặng thực sự của cô. “Cô Khương, cô hiểu lầm rồi. Tôi nói ‘Lấy thân trừ nợ’ không giống như việc cân bán thịt heo đâu.”

“Giống như đông trùng hạ thảo?”


“Cô đoán xem?”

Tôi đoán cũng không được… Khương Bách Vạn vô thức che tay trước ngực, lui về phía sau hai bước, dựa vào vách tường thang máy lạnh lẽo. Quạt thông gió phía trên thổi bay những sợi tóc rối trên trán cô, boss bá đạo gần trong gang tấc, vừa mới đưa ra một đề nghị khiến người ta suy nghĩ viển vông.

“Cô cảm thấy mình cần bao lâu mới trả được 1350 vạn?” Ninh Hành không có ý tốt cố ý nhìn cô từ trên xuống dưới.

Khương Bách Vạn nghĩ chính cô cũng không thực sự làm vỡ chiếc bình, liền ăn nói lung tung nâng giá trị của bản thân lên: “Chắc là một tuần.”

Ninh Hành hừ một tiếng, nói: “Cả đời.”

“Cũng giống như kết hôn với anh thôi.” Khương Bách Vạn lơ đễnh nhún vai, liên tưởng đến tổng giám đốc Tiểu Ngôn lạnh lùng vô tình trong tiểu thuyết đối mặt với nữ chính Tiểu Bạch nợ mình mấy trăm mấy ngàn vạn, đều sẽ yêu cầu “Gả cho tôi để trả nợ”, nếu quả thật có thể như thế, mọi người liền có thể thỏa thích vay tiền tổng giám đốc này.

“Cô Khương, cô lại hiểu lầm rồi.” Ninh Hành kiên nhẫn vạch trần: “Tôi nói ‘Lấy thân trừ nợ’ cũng không phải là cần tình nhân, mà chính là đến công ty dược Ngự Thông làm công nhân bốc vác.”

Khương Bách Vạn bĩu môi: “Thân thể tôi nhỏ bé thế này, không thể chịu đựng nổi sự bóc lột của anh.”

Ninh Hành đúng lúc bổ xuống một đao: “Cô có thể, bởi vì cô nặng đến 120 cân(4).”

(4) 1 cân = 500g -> 120 cân = 60000g = 60kg -> Nữ chính nặng 60kg.

“Làm sao anh biết!” Vẻ mặt Khương Bách Vạn tím tái.

“Tự cô nói, tính theo cân bán, một cân hơn 11 vạn.” Ninh Hành là người yêu tính toán, tính nhẩm nhân chia cộng trừ đương nhiên không nói chơi.

Khương Bách Vạn cực kỳ bi thương, lập chí giảm béo.


Mắt thấy thang máy rất nhanh đã đến tầng làm việc của tổng giám đốc, Ninh Hành khôi phục giọng điệu giải quyết việc chung: “Sau khi tan việc tới phòng làm việc của tôi một chút.”

“Làm gì?”

“Lấy thân trừ nợ.” d.đ.l.q.đ

Vừa nói dứt lời, Ninh Hành đi ra khỏi thang máy.

Khương Bách Vạn không nói gì, trợn mắt nhìn bóng lưng của anh. Hừ, dùng thân thể của anh ý!

Trở lại văn phòng của bộ phận giám định, Khương Bách Vạn giấu kỹ chiếc hộp, liếc nhìn Lâm Lệ đang quay lưng về phía cô mà viết báo cáo giám định, thật muốn cầm cái máy tính hung hăng đập vào đầu cô ta.

Sau khi tan tầm, mọi người lần lượt ra về, Lâm Lệ thấy cô lề mà lề mề, hỏi, “Cô không về sao?”

Khương Bách Vạn giương mắt, vẻ mặt Lâm Lệ tươi cười chân thành như thế, đoán chừng trong cái túi nhỏ màu đen trên người cô ta còn có một bình dầu salad chưa dùng hết. “Tôi muốn đến nhà vệ sinh.” Cô nở một nụ cười nói.

Đợi cô đi ra từ nhà vệ sinh, nhìn thấy cuối cùng Lâm Lệ cũng đã đi, cô liền thở phào nhẹ nhõm. Cô là người thể hiện rõ yêu ghét giận hờn, cho nên cô sợ rằng nếu tiếp tục nói chuyện với Lâm Lệ thì sẽ không nhịn được mà cướp lấy túi của cô ta, xem bên trong có dầu salad hay không.

Thở dài, lắc đầu, Khương Bách Vạn đi tới văn phòng của Ninh Hành, anh ngồi phía sau bàn làm việc, khí thế vô cùng to lớn, thấy cô đi đến, anh gật đầu: “Mọi người đều về hết rồi?”

Khương Bách Vạn gật gật đầu, nuốt nước miếng, làm tốt công tác chuẩn bị chạy mất dép.

“Nghe nói mỗi ngày Lâm Lệ đều là người đầu tiên đến văn phòng.”

“Hình như là vậy.”

“Mỗi tuần lau nhà một lần?”

“Ừm.” Không trách được mọi người lại có ấn tượng tốt với cô ta như thế.

“Cô đi theo tôi.” Ninh Hành chậm rãi đi qua người cô, không có chút ý tứ muốn chạm vào cô.

Đây đúng là chính nhân quân tử.


Khương Bách Vạn thấy xấu hổ vì vừa rồi cô lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, theo đuôi Ninh Hành, bên ngoài phòng làm việc của bộ phận giám định, cuối hành lang chồng chất những đồ dùng quét dọn trong một căn phòng nhỏ.

Chỉ thấy Ninh Hành đứng trước căn phòng đó, một tay ôm ngực, một tay khác chống dưới cằm giống như là đang tự hỏi, trước mặt anh chỉ có một số đồ lau nhà, khăn lau, chổi cùng thùng rác các loại. Không thể phủ nhận rằng, bóng lưng của anh cực kỳ thẳng, hai chân thon dài khỏe mạnh, trời sinh chính là móc treo quần áo, Khương Bách Vạn sờ sờ bắp đùi của mình, hâm mộ nghĩ, chân của anh mà chia cho cô thêm 5cm là hoàn mỹ.

Ninh Hành mở nút thắt của âu phục, nhanh chóng cởi áo khoác, Khương Bách Vạn bị dọa sợ lùi lại một bước – Boss bá đạo thuần khiết. Vào phòng. Cởi. Đồ?

“Cầm lấy.” Áo khoác tây trang màu đen bị ném tới, còn mang theo nhiệt độ trên người anh cùng mùi trầm hương. Khương Bách Vạn cung cung kính kính cầm lấy, nhìn áo khoác vuông vức đến mức dường như không có một tia nhầu nhĩ nào, nghĩ thầm, thật sự là tinh xảo vô cùng, chỉ sợ đến cái tất cũng đều có mùi này? (Ninh Hành: Cởi ra cho cô ngửi nhé?)

Ninh Hành lấy từng dụng cụ vệ sinh ra ngoài, rồi lại xếp từng cái vào, nhưng thứ tự sắp xếp có chút kỳ lạ, không phải là dựa theo loại hình mà xếp, cũng không phân loại theo lớn nhỏ, bên trong sự lộn xộn lại có một sự hài hòa khác thường, cũng không biết vì sao, cái thùng rác to được để ở trong góc lại được anh đặt ở vị trí đầu tiên, hơn nữa vị trí đó lại cao quá đỉnh đầu của anh.

Khương Bách Vạn không hiểu ra sao, anh khiến mình cả người bụi bặm, chỉ để sắp xếp lại dụng cụ nhà vệ sinh? 

Xong việc, Ninh Hành quay người nhìn Khương Bách Vạn, phủi phủi bụi bặm trên người: “Đống đồ này, cho dù cô lấy đi bất kỳ một cái gì thì cũng đều khiến cho thùng rác bị rơi xuống.”

Ngày hôm sau, khi Lâm Lệ muốn lau nhà… Khương Bách Vạn che miệng cười, không nghĩ tới Ninh Hành lại lợi dụng kiến thức về thiết kế kiến trúc của mình để làm ra chuyện điên rồ như vậy.

Đây là cho Lâm Lệ một bài học, để cô ta biết bị người khác hãm hại là có cảm giác gì sao?

Khương Bách Vạn tấm tắc khen ngợi, đưa áo khoác cho Ninh Hành, thuận tiện đứng bên cạnh anh, thưởng thức “kiệt tác” của anh, người xuất thân từ khoa văn như cô thì sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng nổi, vì sao chỉ lấy một thứ mà lại khiến thùng rác rơi xuống… Kể cả chỉ là một cái khăn lau rất nhẹ? Mang theo vài phần hiếu kỳ, mấy phần tìm đường chết, mấy phần bị coi thường, cô thừa dịp Ninh Hành không chú ý mà duỗi tay lấy một cái khăn lau.

Ba giây sau, không có chút phản ứng nào. diễn!đà[email protected]ê#quý$đôn

Cắt ~ đúng là vớ vẩn. Khương Bách Vạn khinh bỉ liếc Ninh Hành một cái, tiện tay để khăn lau sang bên cạnh, quay người đi ra ngoài.

Ninh Hành cúi đầu cài nút áo khoác đầu tiên của âu phục, đột nhiên, sau lưng truyền đến tiếng động khác lạ, nhưng lại không tránh kịp, đầu tiên là chổi, sau đó đồ lau nhà cùng các loại giá đỡ đổ ụp xuống, ngược lại thùng rác “Bịch” một tiếng được giữ lại, vô tư rơi trên đầu anh.

Lau bụi rơi trên mặt, Khương Bách Vạn vì đi trước mấy bước mà may mắn thoát khỏi bộ mặt vặn vẹo đến mức dọa người của Ninh Hành. Sự thật chứng minh, trình độ của Ninh Hành chuyên nghiệp xuất chúng, tính toán tinh vi, thiếu một cái khăn lau nho nhỏ cũng có thể khiến công trình của anh sụp đổ trong nháy mắt, cho đến khi cái công trình này làm trọng thương người trước mặt.

Chính là sự trọng thương mà chưa kịp mang đến cho Lâm Lệ, đã vì cô mà báo thù sang cho Ninh boss. Đây là… Ác giả ác báo?

Việc quan trọng nhất bây giờ là, mặc kệ đánh chết hay không đánh chết, phải mau chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Ninh Hành đưa tay lên, lấy thùng rác từ trên đầu xuống, lại nhìn hành lang, rỗng tuếch, Khương Bách Vạn đã sớm trốn đi không thấy bóng người. Hít sâu một hơi, một hạt dưa rơi xuống từ trên tóc anh, khiến trên huyệt thái dương của anh ẩn ẩn hiện hiện gân xanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.