Vạn Tộc Chi Kiếp

Chương 472: Ta Là Người!


Đọc truyện Vạn Tộc Chi Kiếp – Chương 472: Ta Là Người!

Tô Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Là thế này, lão sư, trung tâm nghiên cứu của chúng ta không phải nghiên cứu ra một giọt thiên phú tinh huyết Phệ Hồn trùng sao? Hiện tại có người để mắt tới chúng ta, cho nên tốt nhất là chúng ta có thể lấy ra kỹ thuật…”

Bạch Phong mơ mơ hồ hồ!

Cái quỷ gì?

Ngươi đang nói cái gì đấy, mặc dù từ nào ta cũng hiểu, mà sao ngẫm lại thì ta chẳng hiểu gì.

Cái gì gọi là trung tâm chúng ta nghiên cứu ra một giọt thiên phú tinh huyết Phệ Hồn trùng…

Anh hơi hoảng hốt nhìn Tô Vũ.

Tô Vũ bất đắc dĩ nói: “Lão sư, không phải ngài nói sẽ chống lưng cho ta sao? Ta dùng kỹ năng thiên phú thì cứ nói là ngài nghiên cứu ra được, ta gần đây mới dùng kỹ năng thiên phú phệ hồn của Phệ Hồn trùng. Bây giờ… Ngài gánh trách nhiệm đi!”

“…”

Bạch Phong tiếp tục đơ người.

Cái gì vậy? Ta mới không ra ngoài mấy ngày, vừa ra ngươi liền quăng cho ta một cái nồi lớn như vậy, ngươi có còn là người không?

Cuối cùng Bạch Phong cũng tỉnh táo hơn một chút, anh vuốt vuốt tóc, hơi đau đầu đáp: “Chuyện thần văn chữ “Máu” ấy hả? Ngươi thôn phệ tinh huyết Phệ Hồn trùng cho nên dùng kỹ năng phệ hồn, bị người khác phát hiện, cảm thấy dính đến võ kỹ phương diện ý chí lực cho nên muốn gây chuyện với ngươi?”

“Đại khái vậy!”

Tô Vũ gật đầu!

Lão sư vẫn là thông minh, nhìn xem, mình chỉ nói một câu bâng quơ, anh vừa nghe liền hiểu, quá thông minh luôn!

Lão sư, ngài giải quyết vấn đề đi!

Bạch Phong cạn lời, tức giận mắng: “Phệ hồn không phải kỹ năng thiên phú phương diện ý chí lực, nó là nguyên khí đặc thù kèm theo khả năng đốt cháy, ăn mòn ý chí lực, xem như là nguyên khí kỹ! Chẳng lẽ những người kia không phân biệt được nguyên khí kỹ với ý chí kỹ sao?”


“…”

Tô Vũ kinh ngạc nhìn về phía Bạch Phong, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.

Chính hắn đã dùng phệ hồn cho nên biết rằng phệ hồn hoàn toàn không phải là ý chí lực võ kỹ, mà là nguyên khí võ kỹ.

Thế mà Bạch Phong cũng biết!

Phải biết rằng, dù là Trần Vĩnh thì cũng cảm thấy đây là kỹ năng thiên phú phương diện ý chí lực.

“Lão sư, làm sao ngài biết?”

“Nói nhảm!” Bạch Phong chửi bậy: “Mấy năm nay ta thí nghiệm bao nhiêu tinh huyết chứ, Phệ Hồn trùng đặc thù như thế, ta có thể không thí nghiệm sao? Sư tổ ngươi còn từng bắt về không ít Phệ Hồn trùng, ta tự thử bị phệ hồn dịch phun trúng để bị ăn mòn ý chí lực, nhưng thật ra lại là nguyên khí biến dị…”

Bạch Phong giải thích: “Loại kỹ năng thiên phú như Phệ hồn này nếu có thể mở rộng cho Chiến giả sử dụng, vậy Văn Minh sư sẽ gặp phiền toái lớn! Nhưng làm nguyên khí chính mình biến dị, độ khó khi đánh giết Văn Minh sư giảm nhiều!”

Tô Vũ gật đầu, không sai!

Hắn thật sự hơi kinh ngạc, lão sư biết thật nhiều.

Bạch Phong ngồi xuống, nhìn hắn một cái, chỉ ấm trà trước mặt, tiểu từ này sao không có chút ánh mắt nào vậy…

Tô Vũ bật cười, vội vàng đi nấu nước.

Bạch Phong cũng không thèm để ý, ngáp một cái, tiếp tục nói: “Ta đã từng dành thời gian mấy tháng nghiên cứu phệ hồn, ý nghĩ lúc đó là loại kỹ năng thiên phú này có thể chuyển đổi thành võ kỹ nhân tộc hay không, cần mở khiếu huyệt nào, có thể khiến nguyên khí biến dị hay không, có tính đặc thù nào hay không…”

Bạch Phong lắc đầu, “Sau này ta phát hiện quá khó! Phệ Hồn trùng là côn trùng! Cấu tạo chênh lệch quá xa so với thân thể con người, ta cắt mấy chục con trùng ra mà vẫn không phát hiện thứ gì…”

Tô Vũ vừa tiếp nước châm trà, vừa dè dặt ngắt lời: “Lão sư, ta đang suy nghĩ một vấn đề, có khả năng ngài sơ sót rồi!”


“Cái gì?”

“Ta là người!”

“Nói nhảm!”

Bạch Phong trợn trắng mắt, ta còn không biết ngươi là người sao?

Ngươi là người thì có gì đặc biệt à?

Ngay sau đó Bạch Phong đột ngột nhảy lên! Ánh mắt trừng lớn, đầu óc hoàn toàn thanh tỉnh, ngây ngốc há miệng, im ắng chỉ tay vào mặt Tô Vũ.

Mãi sau anh mới hét lớn một tiếng: “Ngươi là người!”

Đúng vậy, Tô Vũ là người!

Có phải ta đã bỏ qua điều gì cực kỳ trọng yếu hay không?

Mẹ nó.

Ta muốn chờ hắn đến Đằng Không mới nghiên cứu thần văn của hắn, vì sao không nghĩ tới hắn là một con người!

Mẹ nó.

Hắn là người a!


Nhìn Bạch Phong nổi điên, Tô Vũ rất bất đắc dĩ.

Biết ngay là sẽ vậy mà!

Có đôi khi đầu óc lão sư… Không phải là mình khinh bỉ anh, mà là thật sự có chút… cái kia kia ấy.

Ta là người, chẳng lẽ ngài không biết sao? Đã lâu như vậy rồi ngài mới biết sao?

Sau đó Bạch Phong kinh hỉ thốt lên: “Ngươi là người, cho nên ngươi vận dụng kỹ năng thiên phú sẽ phải mở ra một vài khiếu huyệt để trực tiếp vận dụng kỹ năng thiên phú, có đúng không?”

Dứt lời, anh bỗng nhiên cau mày nói: “Không đúng, không phải do thần văn của ngươi mở ra sao? Chẳng lẽ không phải dựa vào lực lượng tinh huyết trực tiếp lợi dụng thần văn phát huy ra kỹ năng thiên phú à?”

Lần này đến phiên Tô Vũ tắt tiếng.

Cũng đúng, từ trước đến nay mình đều nói với lão sư là dùng thần văn chuyển đổi kỹ năng thiên phú.

Tô Vũ ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Lão sư, thần văn là hệ thống trung chuyển, luyện hóa lực lượng tinh huyết thành lực lượng đặc thù, tạm thời mở ra khiếu huyệt, bùng nổ kỹ năng thiên phú, cho nên vẫn sẽ mở ra những cái khiếu huyệt kia.”

Bạch Phong kinh hãi, vội vàng hỏi: “Kỹ năng thiên phú nào cũng đều như vậy sao?”

“Chắc vậy.”

“Xong rồi!”

Tô Vũ không hiểu ra sao.

Bạch Phong quá sợ hãi, than thở: “Má nó, nếu chuyện này truyền đi, tiểu tử ngươi chắc chắn sẽ phải chết! Nếu vạn tộc không giết chết ngươi, chỉ cần ngươi phát huy ra kỹ năng thiên phú của bọn họ, công pháp gì cũng lộ ra ngoài, bí mật gì cũng bị mất, ngươi nhất định phải chết!”

“Sư tổ ngươi cũng không gánh được!”

“Tiểu tử, thật hay giả vậy? Không phải ngươi chỉ có thể lợi dụng thần văn chuyển đổi sao? Làm sao bỗng nhiên biến thành có khả năng tạm thời mở ra khiếu huyệt vậy?”

“…”

Bạch Phong thật sự cảm thấy kinh sợ!


Lúc trước anh chỉ nghĩ là thần văn mở ra, lợi dụng lực lượng kỹ năng thiên phú còn sót lại trong tinh huyết, bởi vì trung tâm nghiên cứu tinh huyết cũng là như vậy. Chứ không phải là tự mở ra khiếu huyệt, bùng nổ võ kỹ.

Nếu là mượn dùng lực lượng tinh huyết cùng với kỹ năng thiên phú còn sót lại để phục chế kỹ năng một lần mà thôi, thì đó không phải là tự mình phát huy ra.

Vấn đề của Tô Vũ hoàn toàn khác biệt so với nghiên cứu của trung tâm!

Trung tâm nghiên cứu là phục chế kỹ năng, đánh xong một lần là mất, tương đương với thần phù dùng một lần.

Mà Tô Vũ tương đương với lấy được bản vẽ chế tạo, có thể trực tiếp khai khiếu, hoàn thành tu luyện, sau đó trở thành kỹ năng của chính mình!

Hai cái hoàn toàn khác biệt!

Bạch Phong rung động nhìn Tô Vũ, anh vốn cảm thấy mình sẽ không bị tiểu quỷ này làm chấn động nữa, sự thật chứng minh anh mơ quá sớm rồi.

Anh nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt Bạch Phong thay đổi, “Có ai biết ngươi có khả năng mở khiếu huyệt không?”

Tô Vũ lắc đầu, “Chắc là không, bởi vì ta khai khiếu rất nhiều, cho nên bọn họ chưa hẳn đã biết ta mở khiếu huyệt nào.”

“Nói nhảm, ngươi mở ra có vài cái khiếu huyệt, một kẻ có nhãn lực mạnh có thể dễ dàng nhìn ra ngươi mở ra khiếu huyệt tạm thời…”

Tô Vũ vò đầu, nhẹ giọng phản bác: “Chắc là rất khó mới đúng chứ? Lão sư, ta mở tổng cộng 153 khiếu huyệt, nhiều thêm hay ít đi mấy cái, chưa chắc bọn họ đã biết, có đúng không?”

“…”

Bạch Phong nháy mắt mấy cái, cái gì? Ngươi mới nói cái gì?

Không phải ngươi mới chỉ là Thiên Quân ngũ trọng sao?

Cái gì mà 153 khiếu huyệt?

Tô Vũ bên kia vẫn còn đang tiếp tục lẩm bẩm: “Cho nên dù ta tạm thời mở ra vài khiếu huyệt trước mặt bọn họ, trừ khi đi sâu dò xét mỗi khiếu huyệt của ta có mở ra hay không, bằng không bọn họ sẽ không biết ta chỉ là tạm thời mở ra.”

“Đợi đã!” Bạch Phong cắt ngang, nhìn chằm chằm hắn, “153 khiếu huyệt là cái gì, nói rõ cho ta!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.