Đọc truyện Vạn Tộc Chi Kiếp – Chương 28: Vô Ngân Xong Rồi!
Liễu Văn Ngạn bay lên không.
Không phải mượn gió lơ lửng, rõ ràng giờ khắc này Liễu Văn Ngạn đã thực thể hóa ý chí thành công, chính thức bước vào Đằng Không cảnh.
Thân thể còn chưa chuyển đổi, nhưng nguyên khí bốn phía đã tụ tập về đây giúp ông cường hóa thân thể.
Ngoài mấy chục mét, giờ phút này Vô Ngân cũng đạp không mà đi, vẻ mặt rất khó coi.
Hắn vẫn chưa kịp ngăn cản ông ta!
“Vẫn ổn, may mà lão chỉ vừa lên cấp, thân thể chưa đến Đằng Không.”
Vô Ngân âm thầm thở phào, ít ra thì tin tức này không quá bết bát.
Dù sao Liễu Văn Ngạn đã già, thân thể suy bại, cho dù ý chí Đằng Không, thân thể vẫn là Thiên Quân, chính hắn lại là Đằng Không nhị trọng, hiển nhiên sẽ không sợ Liễu Văn Ngạn.
Vạn Tộc giáo vẫn đang chiếm ưu thế!
Vạn Thạch cảnh nhiều hơn đối phương, Long Võ vệ Vạn Thạch cảnh đều bị vị Trần Tính đường chủ kia cầm chân, giờ phút này đối phương chỉ ỷ vào Thiên Quân cảnh kết trận miễn cưỡng tự vệ mà thôi.
“Giết!”
Vô Ngân bạo phát, trong tay đột ngột xuất hiện một thanh dao găm, trên thân dao tán phát u quang, trong nháy mắt lao về phía Liễu Văn Ngạn.
“Ngươi so khả năng thao túng viễn trình với Văn Minh sư ư?”
Liễu Văn Ngạn nhìn hắn, mỉm cười, “Súc sinh không ra gì, sức mạnh của Văn Minh sư há là loại người cặn bã như ngươi có thể hiểu!”
“Định!”
Trong nháy mắt dao găm bị định trụ!
“Hồi!”
Phốc phốc!
Dao găm quay ngược, phá không lao đi, bắn ngược về phía Vô Ngân.
Vô Ngân vừa muốn tránh nhưng kim quang trên đỉnh đầu Liễu Văn Ngạn bộc phát ra hào quang sáng chói làm lóa mắt hắn!
“Định!”
Lần này, thứ bị điều khiển không phải là dao găm, mà là Vô Ngân!
Trong nháy mắt Vô Ngân cảm giác không gian tứ phía chợt tụ lại, cố định thân thể hắn.
“Nằm mơ!”
Vô Ngân gào thét một tiếng, thất khiếu chảy máu, trong mắt bộc phát ra ánh sáng màu vàng, huyết khí toàn thân bùng nổ, ầm ầm một tiếng, không khí vỡ nát, Vô Ngân chếch đi một bước.
Phốc!
Dao găm vốn nhắm vào đầu hắn lại cắm vào bờ vai, máu tươi ứa ra, nhưng ít nhất hắn đã tránh thoát được một kiếp.
“Không có khả năng…” Vô Ngân lộ vẻ hoảng sợ, “Không có khả năng, ngươi vừa mới thực thể hóa ý chí, cho dù Văn Minh sư rất lợi hại thì ngươi cũng không thể định trụ ta!”
Văn Minh sư nhất mạch đi theo con đường thực thể hóa ý chí, cho nên vừa cụ hiện ý chí cũng cường đại hơn Đằng Không bình thường.
Hắn có thân thể Đằng Không cảnh, nhưng năng lực ý chí chưa hẳn bằng được đối phương, dù vậy thì thân thể của Vô Ngân cũng vô cùng cường hãn, khí huyết tràn đầy, sao đối phương có thể giam cầm hắn dễ dàng như thế?
“Đó là vì ngươi quá yếu!”
Liễu Văn Ngạn nở nụ cười, sắc mặt có chút trắng bệch, rõ ràng vừa rồi đã tiêu hao không ít năng lượng. “Vạn Tộc giáo, ếch ngồi đáy giếng mà đòi tranh huy cùng nhật nguyệt!”
“Giết!”
Một tiếng quát nhẹ, dao găm cắm trên bờ vai Vô Ngân lập tức lay động, Vô Ngân biến sắc, chấn bay dao găm thoát khỏi chỗ cũ.
Nào ngờ Liễu Văn Ngạn vốn dĩ không phải muốn đối phó với hắn.
Dao găm bay ra, tốc độ cực nhanh.
Vài vị Vạn Thạch cảnh đang giao thủ với thống lĩnh thành vệ quân, đường chủ Tập Phong đường còn chưa kịp phản ứng, dao găm đã xuyên thấu đầu một vị Vạn Thạch cảnh.
Mấy người khác lập tức sợ hãi, vừa muốn thoát đi thì ý chí lực của Liễu Văn Ngạn lại bùng nổ lần nữa.
Đám người hơi khựng lại, hai vị cường giả Vạn Thạch cửu trọng không cam chịu yếu thế, đao kiếm đều lấy ra, đánh giết hai vị Vạn Thạch cảnh của Vạn Tộc giáo trong chớp mắt, dao găm lại xuyên thấu một người.
Bốn người!
Trong chớp mắt, bốn vị Vạn Thạch ngã xuống!
“Vô Ngân!”
Bên kia, phu nhân thét lên một tiếng, nàng ta đang dây dưa với thành chủ Ngô Văn Hải, nhưng vẫn phân tâm hét lên: “Lão vừa cụ hiện, ý chí lực có hạn, mau giữ chân lão! Ngươi muốn khi trở về bị ngàn đao bầm thây sao?”
Nếu không phải Vô Ngân sợ Liễu Văn Ngạn rồi trực tiếp chạy trốn, thì Liễu Văn Ngạn nào có cơ hội giết chết vài vị Vạn Thạch?
Chết bốn vị Vạn Thạch cảnh đỉnh cấp, thật sự là tổn thất quá lớn.
Bên kia, Vô Ngân nghe thế liền biến sắc, sau đó khẽ cắn răng, trở lại đánh về phía Liễu Văn Ngạn lần nữa.
Sắc mặt ông ta trắng bệch.
Đúng vậy, Liễu Văn Ngạn chỉ đang cố gắng gượng mà thôi.
Chỉ là nỏ mạnh hết đà!
Trước đó liên tục định trụ binh khí và bản thân hắn, lại định trụ vài vị tu giả Vạn Thạch cảnh, chỉ sợ ý chí lực đã tiêu hao sạch sẽ, Liễu Văn Ngạn chỉ có thân thể Thiên Quân căn bản không đáng sợ!
Sắc mặt Liễu Văn Ngạn trắng bệch, thấy Vô Ngân xông tới đây thì vội vàng lui về phía sau.
Vô Ngân thấy thế thì mừng rỡ, tay khẽ vẫy, triệu hồi dao găm, tốc độ nhanh hơn ba phần, trong chớp mắt phá không lao tới, thẳng hướng Liễu Văn Ngạn.
Liễu Văn Ngạn tiếp tục lui!
Ông một tiếng, Vô Ngân đã đến nơi, gần sát Liễu Văn Ngạn, một đao đâm vào ót ông!
“Đi chết đi!”
Vô Ngân đâm một đao, cảm giác cực kỳ thuận lợi, không có chút lực cản nào, hớn hở ra mặt.
Thế nhưng đúng vào lúc ấy, có người sau lưng chợt quát lên: “Đồ đần, lui lại!”
Tiếng quát to đánh thức Vô Ngân.
Vừa rồi dường như hắn đã nằm mơ, lúc này lại nhìn, Liễu Văn Ngạn vừa bị hắn đâm chết đâu còn bóng dáng, thì ra đó chỉ là ảo giác!
Ý chí quấy nhiễu hiện thực!
“Không có khả năng, lão ta mới vừa lên cấp, làm sao lại…”
Trong đầu Vô Ngân thoáng hiện ý nghĩ như vậy, trong nháy mắt một cây phấn đã đột ngột xuyên thủng Tử Phủ của hắn, phù một tiếng như là thoát hơi, nguyên khí trong cơ thể Vô Ngân tràn ra, giờ phút này không thể duy trì trạng thái Đằng Không được nữa.
“Đáng chết!”
Bên kia, phu nhân và lão giả đều sốt ruột, ý chí của tên đần độn Vô Ngân này quá yếu, thế mà lại bị Liễu Văn Ngạn quấy nhiễu.
Thần Khuyết bị phá, nguyên khí tiết ra ngoài, Vô Ngân xong rồi!
“Oanh!”
Lão giả một chưởng đánh bay hạ binh, vừa định rời khỏi vòng chiến thì chín tên Long Võ vệ Vạn Thạch cảnh khác đã liều mạng giết tới trước mặt, vây chặt lấy lão.
“Rút lui!”
Lão giả không kêu gào, mà là nhìn về phía phu nhân, ánh mắt ra hiệu.
Để người khác chặn hậu, bọn hắn nhanh chóng rút lui.
Vô Ngân xong rồi!
Bọn chúng đã tổn thất một vị Đằng Không, còn đối phương thì có thêm một vị Văn Minh sư vừa thực thể hóa ý chí, bọn chúng chưa chắc sẽ thua, thế nhưng… Vì sao phải liều chết?
Cùng lắm thì nhiệm vụ thất bại thôi!
Chẳng lẽ muốn chiến đấu đến chết sao?
Hai người vừa nhất trí ý kiến, bên kia trên đầu Vô Ngân đã nhiều thêm một thanh dao găm, chính là dao găm của hắn, Vô Ngân mở to hai mắt nhìn, chết không nhắm mắt!
Hắn đã chết!
Liễu Văn Ngạn vừa cụ hiện, thế mà hắn không địch lại đối phương, bị một Văn Minh sư thân thể Thiên Quân đánh giết.
Ầm!
Thi thể hắn ngã xuống cái rầm!
Liễu Văn Ngạn rơi xuống đất, thở dốc kịch liệt, nhìn về phía vài vị Đằng Không còn đang quyết chiến bên kia, lớn tiếng quát: “Vây giết bọn hắn!”
Dứt lời, ý chí lực lại tái hiện!
Cách đó không xa, vài vị Vạn Thạch cảnh đang muốn chạy trốn đều hơi chậm lại, chậm chạp trong chớp nhoáng này sẽ dẫn tới tử vong!
Hai người Trương Vân, Tường Hoa đều là Vạn Thạch cửu trọng, cao tầng Nam Nguyên đều có thực lực không yếu, hai người phối hợp rất tốt, trong nháy mắt Liễu Văn Ngạn định trụ mấy người, bọn họ liền phóng đao kiếm đâm vào cơ thể bọn chúng!
Thân thể mấy vị Vạn Thạch cảnh kia bị đâm thủng, dồn dập rơi xuống, chết ngay tại chỗ!
Giờ khắc này, giáo chúng Vạn Tộc giáo không còn dũng khí chém giết gì nữa!
Nếu tử chiến đến cùng, chưa chắc bọn hắn sẽ thua.
Vạn Thạch cảnh còn gần 20 người, hai vị đường chủ có thể áp chế Long Võ vệ và thành chủ, thực lực bọn hắn suy yếu nhưng vẫn có thể liều mạng, bởi vì ý chí lực của Liễu Văn Ngạn có hạn.
Nhưng nếu có tính cách hung hãn không sợ chết như thế, vậy thì bọn hắn đã không phải là giáo chúng Vạn Tộc giáo.
Xuôi gió xuôi nước, những người này càng giết càng hăng.
Chỉ khi nào sơ suất, có bại tướng, những người này mới chưa đánh đã tự bại.
“Rút lui!”
“Chạy!”
“Mau trốn đi!”
Mấy trăm giáo chúng Vạn Tộc giáo kinh hoảng, dồn dập tẩu thoát.
Bóng lưng của bọn chúng bại lộ trước mặt những chấp giáo và thành vệ quân kia, trong chớp nhoáng này, hơn mấy chục Vạn Tộc giáo chúng đã bị giết chết.
Vốn chỉ tổn thất một chút, nhưng trong chớp mắt bọn chúng quay lưng bỏ chạy ấy, 300 người đã tử vong gần trăm, còn lại hơn 200 người phân tán trong toàn bộ học phủ.