Đọc truyện Vấn Tiên – Chương 29: Hoa sư muội
Trở về Vạn Trận Đường, việc đầu tiên hắn làm tự nhiên là dọn một góc đất rộng cỏ mọc tùm lum, dùng cây phi kiếm mới mua cách đây không lâu cày xới một lượt xong rồi cẩn thận từng chút trồng đám cây con kia.
“Xem ra nếu không tu tiên thì mình chuyển về làm nông phu cũng hợp lắm chứ.” Sau khi làm xong hết thảy, hắn tự mình ngắm nhìn vườn thuốc của mình rồi khẽ cười, tự nói một câu đoạn lại chạy tới chạy lui quanh vườn, bố trí một pháp trận có khả năng che giấu ánh mắt của tu sĩ Trúc Cơ kỳ.
Sở dĩ hắn không có lập tức đâm đầu chế đan, một phầnvì trình độ luyện đan của hắn còn hạn chế, chỉ tính đến việc luyện Huyền Hoàng Đan cần phải dùng Địa hỏa ở Dược Phòng thôi cũng sẽ tốn của hắn một phen đi đăng ký rồi.
Nhắc tới Dược Phòng, tuy mang danh phòng nhưng nó không hề nhỏ, tuy thế cũng chẳng tính là to lớn, ngoài việc cung cấp đan dược thông thường theo định kỳ cho các đệ tử ra thì nó còn cho đệ tử thuê phòng ốc để luyện đan.
Đệ tử đông mà số phòng ốc thì có hạn nên bắt buộc phải chờ đợi, rủi gặp đợt toàn đệ tử thuê lâu thì các đệ tử chỉ còn cách chờ đợi mà thôi.
Lục Văn vì không chịu tìm hiểu điều này, chủ quan nghĩ rằng muốn là có lại thêm dạo này bận tối mặt tối mũi nên giờ này mới co giò chạy đi đăng ký.
Lúc này, sau khi nhận phiếu số ở cửa vào Dược Phòng, hắn đang đứng trong đại sảnh Dược Phòng chờ đến lượt đăng ký thì bên tai lại có âm thanh quen thuộc vang lên.
“Lục sư đệ, sao lại trùng hợp thế này, ha ha.”
Chủ nhân âm thanh này chính là vị sư huynh đa sự, Hoàng Sơn Quân.
“Ồ, là Hoàng sư huynh, tiểu đệ là đi đăng ký một gian phòng để chế ít đan dược.”
Advertisement / Quảng cáo
“Ha ha, ta lại tưởng là đệ muốn đi đến đây để nhìn mặt Hoa sư muội chứ?” Hoàng sư huynh cười ha ha, châm chọc hắn.
“Hoa sư muội? Là ai vậy sư huynh?” Lục Văn nghe thế thì chỉ biết cười khổ hỏi lại.
“Có phải không đây, Hoa sư muội nổi danh thế mà tên ngốc đệ lại không biết, nhìn sang bên kia đi, có thấy nữ tử áo hồng đó không, đó chính là Hoa sư muội Lôi linh căn nổi danh mới gia nhập bản tông hai tháng trước đó.” Hoàng sư huynh mắt chữ A mồm chữ O nhìn hắn như vật thể lạ rồi chỉ tay sang phía xa xa bên kia đại sảnh.
Chỉ thấy phía đó có một thiếu nữ áo hồng tu vi Luyện Khí kỳ chín, chừng mười lăm tuổi, dáng thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp lại có vài phần giống Vương Khiết chỉ khác là trên má không thấy có núm đồng tiền hơn nữa ánh mắt mang nét dịu dàng, không tinh linh như Vương Khiết.
Quanh nàng là lố nhố nam nhân đang vây quanh, mồm năm miệng mười tán hươu tán vượn đủ trò.
Quả đúng là hai tháng trước Liệt Dương Tông có tuyển một đợt đệ tử nữa nhưng với kẻ ru rú trong nhà như hắn thì chẳng quan tâm lắm đến việc thế này.
Lục Văn thấy nàng có chút giống Vương Khiết nên cũng nhìn vài lần xong liền thu ánh mắt lại, trò chuyện đôi câu chẳng liên quan với Hoàng Sơn Quân rồi lại tập trung vào việc đăng ký.
Khoảng nửa canh giờ sau, từ hai chiếc bàn nhận đăng ký có tiếng gọi truyền ra.
“Số hai trăm hai mươi, hai trăm hai mươi mốt đâu, đến lượt rồi.”
Lục Văn nghe thấy, rảo bước mang theo tấm thẻ và lệnh bài thân phận của mình đi tới.
“Lục Văn? Đệ muốn thuê phòng trong bao lâu, khi nào bắt đầu?” Một vị đệ tử chấp sự nam, khuôn mặt có nét uể oải hỏi ngắn gọn.
“Ồ, là Hoa sư muội sao, sư muội cũng định luyện đan sao, phòng chữ Thiên tốt nhất mười ngày nữa là có người hết hạn dùng, muội có muốn đăng ký không để ta bảo La sư đệ nhường cho.” Bất ngờ lúc này, nữ tử áo xanh kia cũng bước lên, thì ra nàng chính là người cầm thẻ số hai trăm hai mươi, ngẫu nhiên lên cùng lượt với Lục Văn.
“Xin hỏi sư huynh có thể thuê lâu nhất bao lâu?” Bất ngờ thêm lần nữa là cả hai người Lục Văn và vị Hoa sư muội cùng lên tiếng hỏi.
Hai nam đệ tử chấp sự nghe thế này, trên mặt không khỏi có chút dị sắc, vừa ngạc nhiên vừa có vẻ như nghi hoặc.
“Không hạn chế thời gian thuê, có điều nếu thuê quá một tháng thì mỗi tháng tăng thêm năm linh thạch, giá thuê tháng đầu tiên là mười lăm linh thạch.”
“Vậy muội muốn đăng ký phòng tốt nhất, xin hỏi sư huynh đúng ba tháng sau có phòng nào không?” Hoa sư muội nhanh nhảu hỏi lại.
“Ba tháng sau, phòng chữ Thiên và chữ Địa đều trống, muội muốn thuê phòng nào?” Vị đệ tử kia nghe thế bèn tra lại sổ sách một chút rồi đáp.
“Muội chọn chữ Địa, thuê trong sáu tháng!”
Lục Văn nghe thấy lời này thì trong lòng thầm kêu khổ không thôi, hắn cũng đang tính ba tháng nữa mới thuê, thời gian vừa vặn cũng là sáu tháng.
“Vị sư đệ này muốn thuê khi nào và bao lâu?” Thấy hắn có vẻ ngớ ra, đệ tử chấp sự đối diện hối thúc.
“Đệ thuê phòng chữ Thiên, ba tháng nữa thuê và thuê trong một tháng!” Lục Văn chậm rãi đáp, hắn dự tính sau một tháng này lại đăng ký thuê tiếp, tránh để người khác quá chú ý.
Đến lúc này thì không chỉ hai vị đệ tử chấp sự, Hoa sư muội mà còn có vô số đệ tử nhìn hắn, không phải vì hắn bỏ tiền thuê lâu mà việc quá ngẫu nhiên thuê phòng cùng thời điểm, phòng lại ngay sát với vị nữ tử kia khiến chúng đệ tử cảm thấy có gì ám muội.
Lục Văn da mặt có dày hơn nữa thì cũng vẫn cảm thấy nóng rát cả lên, hắn vội vã hỏi vị đệ tử chấp sự kia thủ tục đăng ký xong nhanh chóng móc linh thạch ra, ký ký mấy chữ rồi lập tức rời đi.
Nếu không sớm rời đi hắn e rằng bản thân sớm muộn gì cũng bị mấy ánh mắt kia xuyên thủng người.
“Lục sư đệ, ta nói ngươi cũng ghê gớm nhé, vì gây ấn tượng với mỹ nữ mà không tiếc bỏ vốn lớn vậy, ha ha, quả nhiên là có bản sự a, ngươi sư huynh này khâm phục ngươi rồi đó.” Hoàng sư huynh nhiều lời nhằng nhẵng đi theo hắn, châm chọc không thôi.
“Chỉ là vô tình thôi, đệ là cái gì chứ, Ngụy linh căn đấy, sao dám mơ tưởng gì chứ? Đệ thấy huynh lại là kẻ muốn ăn mà gắp cho người đó ha ha.” Lục Văn với vị sư huynh này cũng hết cách, cố sức phản đối.
“Hoa Vân Phi, ngươi là có ý gì với Vân sư huynh, hôm nay không nói rõ thì đừng hòng rời đi!” Đang khi Lục Văn còn đang ôm đầu vì Hoàng Sơn Quân thì đằng sau hắn, một giọng chói tai vang lên.
“Tiểu muội chỉ là muốn thỉnh giáo Vân sư huynh vài thứ liên quan tu luyện thôi chứ không có ý gì khác, sư tỷ nghĩ nhiều rồi.” Hoa sư muội tên Hoa Vân Phi từ tốn đáp.
Advertisement / Quảng cáo
Lục Văn và Hoàng Sơn Quân cùng quay lại, thì ra nữ tử chặn đường quát tháo kia chính là Mộc Diệu Anh, cũng là thanh mai trúc mã của Vân Trung.
Lại nói thêm, Mộc Diệu Anh và Vân Trung vốn là họ hàng xa của nhau lại cùng là cháu một vị sư tổ Kết Đan kỳ trong tông môn nên dù Vân Trung thân mang dị linh căn hiếm thấy vẫn chỉ ở đây tu luyện, còn Mộc Diệu Anh tuy linh căn không phải dị linh căn nhưng gia thế hiển hách nên tu vi cũng không phải kém, hơn nữa hai người dường như có hôn ước từ nhỏ, khó trách hôm nay Mộc Diệu Anh lại hưng binh động chúng đến vấn tội vị Hoa sư muội này.
Việc con gái đánh ghen kiểu này Lục Văn lúc ở trấn Thanh Thủy không lạ gì, nói lý đều vô ích nên hắn lập tức chủ động rời đi, mặc kệ Hoàng sư huynh cùng lố nhố nam nhân nhiều chuyện kia ở lại xem.
“Hừ, ngụy biện, lý do lý trấu, không đánh cho ngươi biết thì còn thích giở trò, xem chiêu!” Mộc Diệu Anh tính Hoạn Thư nổi lên, bất chấp tình lý, lập tức vỗ eo, tức thì một cây thương đen nhỏ hơn tấc bay ra, nàng này vung tay đánh liên tiếp mấy đạo pháp quyết vào đó rồi chỉ tay về phía Hoa Vân Phi đoạn hét lên một tiếng:
“Đi!”
“Phá Thiên Kích, Mộc sư muội muốn dồn chết Hoa sư muội sao?!” Một nam đệ tử thất thanh hét lên, hiển nhiên y nhận ra pháp khí cực phẩm này, dưới một kích toàn lực này thì đến cả kẻ bằng tu vi thậm chí Trúc Cơ sơ kỳ cũng phải kiêng kỵ mà tránh né.
Hoa Vân Phi cũng không chậm chạp, dưới một kích của người hơn nàng hai cảnh giới nhỏ không dám xem thường, lập tức lấy ra một dải lụa vung lên, tức thì dải lụa hóa thành một lồng ánh sáng bảo bọc cả người lại đoạn nhanh chóng lách mình sang một bên, kích kia chỉ đâm lên mé phải lồng ánh sáng rồi như đụng phải thứ gì trơn trượt, cứ thế sượt qua lao thẳng về sau, hướng bay chính là đâm về phía kẻ bị oan ức từ nãy tới giờ, Lục Văn.
“Nê Thu Trù, quả nhiên Hoa sư muội cũng không dễ bắt nạt, nguy rồi, Lục sư đệ, mau tránh.” Lần này là Hoàng Sơn Quân hét thất thanh.
Lục Văn lúc này dưới tình huống không đề phòng, vừa cảm nhận thấy luồng khí tức sát phạt thổi tới gáy, lập tức vừa xoay đầu quan sát, chân vừa vận dụng cả Thanh Phong bộ lẫn Ngự Phong thuật liên tục thối lui mười mấy bước, tay không chậm chút nào vỗ bên hông, triển khai bộ giáp lẫn hộ thể cương khí.
“Phành, kịch!” Hai âm thanh, một giòn tan, một trầm đục vang lên.
Chỉ thấy Lục Văn lui thêm bốn năm trượng nữa mới dừng lại, miệng phún ra ngụm máu tươi, cây kích đen kia dường như Mộc Diệu Anh hoảng hốt quên điều khiển nên cứ thế rơi bịch xuống.
“Lục sư đệ, ngươi không sao chứ?” Hoàng Sơn Quân vốn có thiện cảm với hắn nên là người đầu tiên chạy tới, gấp giọng hỏi.
“Số đệ lớn, chưa chết được, có điều chắc phải mất dăm bữa nửa tháng điều dưỡng.” Lục Văn mặt có chút hơi tái đi, bình tĩnh đáp.
“Mộc Diệu Anh, ngươi ra tay cũng quá độc đi, nếu không phải Lục sư đệ mạng lớn thì hôm nay đã có người chết, còn không mau đến xin lỗi.” Hoàng Sơn Quân bình nhật hiền lành nhưng lúc này cũng đã phẫn nộ quát, đừng nghĩ chỉ có Mộc Diệu Anh có người chống lưng, bản thân y cũng có gia thế không nhỏ.
“Hứ, hắn có sao đâu, chỗ linh thạch xem như bồi thường.” Ả nữ nhân này thấy Lục Văn không sao, tức thì bình tĩnh, chu mỏ lên phản bác rồi ném một túi linh thạch sang.
“Ngươi…” Hoàng Sơn Quân tức đến không nói nổi, tóm lấy túi linh thạch định ném lại.
“Hoàng sư huynh, bỏ đi, đệ nhận chỗ linh thạch là được rồi, không cần làm lớn chuyện.” Lục Văn sợ vị sư huynh này nổi giận sẽ lại phát sinh rắc rối nên nhanh chóng ngăn lại.
“Thấy chưa, thấy chưa.” Mộc Diệu Anh cao giọng như vô tội, thu lại cây kích rồi quay mặt bước đi, trước khi đi không quên hằm hè nhìn Hoa Vân Phi một cái.
“Lục sư huynh, tiểu muội Hoa Vân Phi, chuyện này cũng vì muội mà liên lụy huynh, muội xin lỗi.” Lúc này Hoa Vân Phi đã thu lại dải lục, uyển chuyển bước tới thi lễ xin lỗi hắn.
“Sư muội không cần xin lỗi, chuyện này không trách muội, có lẽ số ta xui xẻo thôi.” Lục Văn nghe lời này, mỉm cười tự giễu.
“Vậy nhé, nếu không có chuyện gì, ta xin cáo từ trước.” Lục Văn lần nữa cảm thấy sát khí từ vô số cặp mắt đang gắt gao nhìn hắn, thêm nữa là hắn không ưa ồn ào nên lập tức cáo từ, xoay người bước đi.
“Lục huynh…” Hoa Vân Phi với phản ứng của hắn thì khá bất ngờ, không biết nói sao cho phải.
“Ây chà, tiểu đệ, tổ sư cua gái của ta, người sư huynh này phục ngươi sát đất luôn rồi, lạnh lùng kiểu này đúng là kiểu con gái thích đó.” Vẫn là Hoàng sư huynh lẽo đẽo đi theo sau, nói là xem hắn gặp vấn đề gì không nhưng luôn miệng trêu đùa.
…
“Muội bị sao vậy, dùng Phá Thiên Kích đả thương đồng môn, sư thúc tổ biết được thì ta ăn nói làm sao?” Vân Trung lắc lắc đầu, trách mắng.
“Là muội nhất thời nóng giận, mà cũng tại huynh cứ qua lại với con nhỏ kia…” Mộc Diệu Anh tỏ ra oan ức.
“Hừ, ta với Hoa muội chỉ là quan hệ đồng môn mà muội nói kẻ lĩnh một kích thay Hoa Vân Phi là ai?”
“Là tên Lục Văn, nhưng hắn chỉ bị thương nhẹ thôi, không có nguy đến tính mạng.”
Advertisement / Quảng cáo
“Ồ lại là Lục Văn sao?!”
…
Lục Văn hiện tại sau khi dứt được cái đuôi Hoàng Sơn Quân đã trở về phòng, ngồi tĩnh tọa điều tức.
Thực sự hắn bị thương cũng không phải nhẹ nhưng chưa bị tổn thương tới lục phủ ngũ tạng, ăn đan dược điều dưỡng vài hôm sẽ lành lại.
“May nhờ có bộ giáp này, nếu không thì nguy rồi.” Hắn lẩm nhẩm tự nói rồi tiếp tục vận linh lực điều trị thương tổn.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc đã qua ba tháng.
Trong thời gian này, Lục Văn ngoài việc tìm hiểu trận pháp, cải tiến thành công Thất Tinh Sát Linh Trận ra còn học hỏi thêm nhiều kiến thức khác về phương diện trận pháp.
Cùng lúc đó, hắn cũng đã thu hoạch và dùng hộp nhỏ bồi dưỡng xong loạt cây con trong vườn, tiếp tục gieo hạt trồng thêm một đợt mới.
Sự việc hắn cản một kích mà vẫn toàn mạng gây một cơn sóng nhỏ rồi nhanh chóng lắng xuống, dần dần người ta cũng không còn để ý đến Vạn Trận Đường hoang phế kia nữa.
“Đã đến lúc rồi.”
Lục Văn thu đám linh thảo kia vào trong túi trữ vật, rời khỏi Vạn Trận Đường tiến đến Dược Phòng.