Đọc truyện Vấn Tiên – Chương 17: Thoát khỏi U Minh Hải
Huyết Sát Trận mà Ngọc Nhi nói, sau khi khắc xong là hai vòng tròn đồng tâm, vòng lớn có đường kính một trượng, vòng tròn nhỏ bằng khoảng một ba đường tròn lớn, bên trong chỗ trống giữa hai vòng tròn là bốn hình đầu quỷ vật dữ tợn một sừng được khắc cách đều nhau, mỗi đầu quỷ vật có một đôi râu như râu rồng, ánh mắt như ác quỷ, đang há mồm đầy răng nhọn như muốn gào thét, cắn nuốt thứ gì đó, ngăn cách giữa cách đầu quỷ vật là bốn cụm văn tự, ấn ký cổ quái giống hệt nhau.
Trên vị trí hai mắt, hai lỗ mũi và miệng mỗi đầu quỷ vật này được Lục Văn khảm một viên linh thạch.
Trận văn này được bố trí gần ngay sát cửa động đang giam cầm Ngọc Nhi.
Lục Văn lúc này đang ngồi giữa Trận văn, hắn mới khoét rồi khảm viên linh thạch cần thiết cuối cùng xong, ngưng lại nhìn kỹ càng một lượt, sau khi thấy vẻ hài lòng của Ngọc Nhi, hắn hít một hơi rồi nâng thanh Thái Cực Chân Vũ Kiếm nhỏ xíu kia lên cắt một đường trên bàn tay rồi nắm chặt tay lại để máu chảy thành dòng.
Lục Văn đưa nắm tay tới chỗ rãnh của vòng tròn nhỏ, dòng máu vừa chảy xuống tức thì nhanh chóng lan khắp các rãnh khắc.
Mỗi khi máu của hắn lan tới các vị trí mắt, mũi, mồm của các đầu quỷ vật thì một tiếng “phừng” nhỏ vang lên, đồng thời các văn tự ấn kỳ cổ quái cũng theo đó mà nhấp nháy không thôi.
“Nhanh!”
Ngay khi dòng máu đã lan khắp các rãnh, Lục Văn khẽ quát một tiếng, đồng thời hắn thu tay, tiếp đó hai tay mười ngón liên tục đánh ra các đạo pháp quyết vào bốn đầu quỷ vật, miệng liên tục lẩm nhẩm những chú ngữ tối nghĩa.
Ngay sau đó, dòng máu bị chia bốn, lan đều, trút sạch sẽ vào bốn cái miệng của bốn đầu quỷ vật.
“Ngao ngao” bốn tiếng gào thét chói tai vang lên, bốn đầu quỷ vật như sống lại, trong mắt chúng đột nhiên có ánh sáng màu đỏ máu lóe lên, tiếp đó miệng một đầu phun ra một luồng sáng đỏ tươi thẳng lên không trung.
Theo pháp quyết của Lục Văn, bốn cột sáng giao nhau tại một điểm trên không trung.
Qua một khắc, một quang cầu màu đỏ tươi như máu, đường kính nửa trượng hình thành trên đầu hắn đồng thời không ngưng chấn động.
“Phá!”
Lục Văn thấy thế, tức thì ngưng pháp quyết, quát một tiếng đoạn đưa một tay chỉ thẳng vào cửa nơi giam Ngọc Nhi.
Quang cầu đỏ tươi tức khắc đập mạnh lên cấm chế.
Một tiếng “phành” cực lớn vang lên.
Quang cầu sau khi va đập lập tức nổ tung ra rồi tan biến vào trong không gian.
“Thành công chưa?!” Lục Văn lúc này thở gấp mấy hơi, sắc mặt có phần tái nhợt, nhìn Ngọc Nhi hỏi.
Con mèo trắng nhỏ xíu đang úp mặt vào tường vì sợ chấn động nghe thế không trả lời mà trực tiếp đi ra khỏi đó.
“Không thể ngờ tên thổ dân ngươi làm một lần đã thành công, tuy có giao dịch nhưng bổn công chúa vẫn coi đây như là ta nợ ngươi một món nhân tình, sau này sẽ hồi đáp đầy đủ.” Ngọc Nhi vốn đanh đá, cảm ơn vẫn không quên chế nhạo.
“Không cần, ngươi sắp tới giúp ta thoát khỏi nơi đây là được.” Lục Văn vừa băng chỗ bị thương trong lòng bàn tay lại vừa thản nhiên đáp.
…
“Lục Văn, cục than đen ngươi mau tới đây đi. Ta sắp phiền chết rồi.”
Vương Khiết vừa dùng ánh mắt chán ghét nhìn một tên nam đệ tử đang lải nhải luôn mồm với nàng vừa thầm nghĩ.
Vương Khiết hôm nay đã là một thiếu nữ mười lăm tuổi, không chỉ là đệ tử Trúc Cơ trung kỳ trẻ tuổi nhất Băng Vân Tông mà còn là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp khiến cho đám nam đệ tử nhìn thấy không thể không động lòng.
Nàng rất ít khi rời khỏi động phủ, ngày ngày đóng cửa bế quan tu luyện, chỉ khi sư phụ cho gọi mới xuất quan đến bái kiến.
Thế nhưng mỗi lần đi ra là liền có cả đám nam đệ tử hoặc cố tình hoặc giả vờ vô ý đến đòi làm quen, tán tỉnh khiến nàng cực kỳ chán ghét.
…
Lục Văn hiển nhiên không nghe được những lời này của nàng, nhưng hắn cũng đang ngồi thừ người, nhìn lên bầu trời không trăng sao, càng không bao giờ có màn đêm, hắn đang nhớ Thanh Phong tiêu cục, nhớ sư phụ, nhớ cả cây cái trắng miệng rộng.
“Sư phụ, Vương Khiết, nhớ chờ ta. Ta sắp rời khỏi đây rồi.” Ánh mắt thất thần của hắn bỗng ánh lên vẻ quyết tâm, nắm tay hơi xiết lại, nói.
Lại nói tiếp, đã hơn mười tháng kể từ ngày hắn cứu con mèo kia ra.
Trong hơn mười tháng này, Ngọc Nhi nhờ phục dụng chung đống đan dược hắn lấy được trong động lúc trước kèm theo việc chăm chỉ tu luyện nên đã khôi phục được tu vi đến Luyện Khí kỳ tầng tám, trong khi bản than hắn dù cũng rất cố gắng nhưng cũng chỉ lên được Luyện Khí kỳ tầng bẩy.
Tốc độ chênh lệch này làm Ngọc Nhi luôn miêng châm chọc hắn là phế thải, tuy thế nó cũng vẫn thỉnh thoảng chỉ điểm cho hắn một vài điều quan trọng trong tu luyện.
Cũng nhờ đó mà Lục Văn thu nhặt được rất nhiều kiến thức quý báu.
Tất nhiên những lúc như thế cũng không nhiều, một phần vì con mèo này rất keo kiệt, kiệm lời trong việc chia sẻ thêm nữa nó là yêu thú nên công pháp tu luyện với nhân loại như hắn cũng không mấy tác dụng, một phần khác là sau khi thoát khốn, nó liền đuổi hắn xuống núi với lý do nam nữ không ở chung làm hắn dở khóc dở cười, cuối cùng cũng phải chiều lòng nó trở về cái hốc cây.
Hắn thỉnh thoảng mới vác một ít thảo dược lên động để tập chế đan.
Tuy nhiên bước vào Đan đạo mới thấy gian nan, thiếu kinh nghiệm, dược thảo thì thiếu hỏa hầu nên dược tính, linh tính đều kém khiến hắn luyện đi luyện lại hơn trăm lần mới miễn cưỡng luyện ra một viên Tụ Linh Đan mà Ngọc Nhi vừa cầm xem một cái liền quẳng đi như quẳng rác.
Nhưng cũng nhờ lần đó mà xác suất luyện thành đan của hắn cũng tốt hơn một chút, trong trăm lần tiếp theo thì có năm lần thành đan, trong đó có hai viên được Ngọc Nhi giữ lại nói để làm kỷ niệm tên thổ dân biết nấu thuốc.
Có được sự khích lệ này, hắn hào hứng muốn tiếp tục nhưng đáng tiếc là thảo dược cả ở bãi trồng lẫn trong rương đều gần như hết.
Dừng luyện đan, hắn mới sực nhớ là có một thứ hắn đã bỏ quên bấy lâu này, chính là cái hộp nhỏ thần bí kia.
Có điều là, kết quả vẫn như trước, bất chấp tu vi tăng thêm một tầng, lại có thêm thanh tiểu kiếm kia hắn vẫn không thể làm gì nổi nó.
Cuối cùng hắn chỉ có thể nhét nó lại trong ngực áo, tiếp tục chuyển sang tu luyện Hỏa Đạn Thuật vì suy nghĩ trẻ con là có thể đốt lửa mà không cần bùi nhùi, đá lửa cũng thú vị.
Ngoài tu chất tu luyện kém, có vẻ cả tư chất tu tập thuật pháp của hắn cũng không cao gì lắm, luyện ba tháng hắn mới tạo ra được viên hỏa cầu bé bằng ngón cái.
Nhưng chỉ mới thế thôi cũng đã khiến hắn càng có ham muốn với con đường tu tiên bởi chỉ nhỏ như thế nhưng khi bắn ra thì cả thùng nước lẫn cái thùng gỗ của hắn đều tan biến.
Quả nhiên uy lực của pháp thuật không thể dùng võ công thế tục để so sánh được – Đó là suy nghĩ, cũng là động lực của hắn.
Một ngày của nửa tháng sau đó, khi Lục Văn đang ngồi trò chuyện Ngọc Nhi thì bỗng nghe từ trên không trung có tiếng ù ù truyền đến.
Cả người lẫn mèo lập tức bất dậy, lao nhanh ra cửa động rồi cùng ngẩng đầu lên nhìn trời.
Chỉ thấy trên bầu trời là một vùng xoáy khí kèm mây mù vàng vọt như một cơn bão nhỏ có đường kính chừng ba dặm đang vần vũ giữa bầu trời không gợn mây, tạo ra một cảnh tưởng quỷ dị.
Ở tâm xoáy khí là một cái lỗ đen ngòm nhìn không thấy đáy đang không ngừng phát ra những tiếng vù vù.
Xoáy khí đang chậm rãi di chuyển về phía hang động, hơn nữa còn có xu hướng như hạ thấp dần.
“Meo, tới rồi, cuối cùng cũng tới rồi.” Ngọc Nhi hưng phấn kêu lên.
“Cuối cùng cũng có thể về nhà được rồi.” Lục Văn cũng không kìm nổi sự kích động, hét phụ họa theo Ngọc Nhi.
“Mau, mau mau xuống thu dọn đồ đạc của ngươi rồi leo lên đây.” Ngọc Nhi hối thúc hắn.
Hắn lập tức muốn xuống núi nhưng sực nghĩ ra điều gì, xoay đầu nhìn con mèo kia rồi chìa tay ra.
“Đồ thổ dân đa nghi, của ngươi đây.” Con mèo cào cào cái móng lên chỗ vòng cổ rồi thình lình lấy ra hai tấm phù tỏa linh quang mờ mờ đưa cho hắn.
Nhận xong tấm phù phi hành này hắn mới tức tốc chạy xuống núi, thu nhanh mấy cái bình ngọc, túi hạt giống chưa gieo trồng tới rồi không chút ngừng nghỉ lại chạy ngược lên chỗ hang động trên núi.
Chưa bao giờ hắn chạy nhanh như thế, nhoáng cái hắn đã trở lại hang động.
“Ngươi nắm rõ cách dùng phù này rồi chứ?” Ngọc Nhi cẩn thận, ngẩng đầu nhìn hắn đang thở hồng hộc, hỏi.
“Rồi, ngươi yên tâm. Ngươi vẫn không muốn đi cùng ta sao?” Lục Văn trả lời qua loa rồi hỏi lại nó.
“Ta không phải nhân loại, có lẽ đi đường của ta thì tốt hơn.” Ngọc Nhi đột nhiên trịnh trọng đáp lại.
“Thế… cũng tốt.” Lục Văn ngập ngừng đáp lại, hắn muốn lôi con mèo bí hiểm này đi cùng, phần vì cũng có cảm tình do quá trình hơn ba năm ở với nó, phần vì con mèo này hiểu biết rất nhiều về tu tiên, hắn có thể học hỏi được không ít.
Tuy thế thấy thái độ cương quyết của nó, hắn cũng không tiện lôi kéo.
“Tới rồi, bay lên, tiến vào thôi.” Con mèo lại hối thúc hắn.
“Ngươi bay trước đi!” Lục Văn thận trọng đáp lại.
“Bốp” một tiếng như tiếng vỗ mạnh từ lưng hắn vang lên đúng vào lúc xoáy khí khổng lồ đã tới gần trước mắt.
Hắn bị khối khí từ sau lưng hất văng ra khỏi động, lập tức như phản ứng bản năng, nắm bóp nát tấm phù rồi lẩm nhẩm bấm pháp quyết đoạn hét lớn: “Lên!”.
Tức thì một xoáy khi nhỏ cỡ mâm cơm hình thành dưới chân hắn rồi bốc hắn lao lên cao.
Khi kịp định thần, xoay đầu nhìn lại thì chỉ thấy Ngọc Nhi đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn.
“Ngọc Nhi, sao ngươi không đi, là người nói dối ta sao?!” Lục Văn có cảm giác như bị lừa, tức giận hét lên.
“Tiểu tử, sau này cố gắng tu luyện cho tốt, có thể chúng ta sẽ gặp lại nhau. Khi đó cố gắng mà nhận ra ta nhé. Nhớ kỹ, ta là Bạch Ngọc công chúa thiên kiều bá mị của Miêu tộc.” Ngọc Nhi không có trả lời mà trái lại, nói lời như căn dặn trước khi tiễn biệt một ai đó.
“Sao lại thế?! Sao ngươi không đi, ở đây làm sao thoát thân, chờ mười năm nữa một mình làm gì…”
Lục Văn cố gắng hét lớn át đi tiếng gió rít gào nhưng chỉ được đôi câu thì âm thanh của hắn liền chìm nghỉm trong biển âm thành gào rít, đồng thời thân mình hắn bị một lực hút vô hình cực mạnh hút sâu vào trong khoảng đen không thấy đáy kia, cái bóng nhỏ bé của Ngọc Nhi nhanh chóng biến thành một điểm đen rồi biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt của hắn…
…
“A, cuối cùng ca cũng tỉnh rồi.” Một giọng nói non nớt, trong trẻo vang lên.
Lục Văn khẽ mở mắt ra, chỉ thấy mình đang nằm trên một khung giường nhỏ trong một gian nhà tranh vách đất nhỏ trông rất đơn sơ, bên cạnh giường là một bé gái chừng bốn, năm tuổi đang dùng ánh mắt lo lắng xen lẫn vui mừng nhìn y.
“Có thể cho huynh biết đây là đâu không? Ta đã nằm đây bao lâu rồi?” Hắn cảm thấy toàn thân đau nhức, trông cách bố trí, xây dựng của ngôi nhà rất lạ mắt, hắn cảm thấy có gì đó không ổn, vội vã hỏi dồn.
“Đây là thôn Phong Thạch, từ khi cha muội phát hiện ra ca ca ngất bên suối đến nay đã là sáu… à bảy ngày rồi.”
“Cậu trai, cảm thấy trong người thế nào rồi?” Đúng lúc này một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, vai hùm eo gấu, mặt đầy râu, tướng tá có phần dữ tợn, lưng mang một cây cung dài, bước từ ngoài sân vào nhà, thấy thế cất giọng sang sảng nói.
“Cháu không sao, xin hỏi đại thúc đây là đâu, à ý cháu là quận nào, nước nào ấy ạ?” Lục Văn không để ý đến câu hỏi của người đàn ông, cảm giác kỳ lạ vẫn đang tràn ngập trong lòng hắn.
“Cái không sao của cháu cũng chính là tối thiểu ba tháng dưỡng thương đấy, đừng có gấp, còn đây là quận Hồng Hà, thuộc nước Ngu.” Người đàn ông thong thả đáp.
“Quận Hồng Hà, nước Ngu?!” Lục Văn vẫn giữ nét thất thần trên khuôn mặt, thì thầm nói.
Tiếp đó, qua lời người đàn ông kia hắn mới biết bảy ngày trước y thấy hắn ngất bên suối nên cõng về nhà.
Từ đó đến giờ hắn vẫn một mực hôn mê bất tỉnh.
Tìm hiểu hắn biết được nơi hắn đang ở thuộc cực bắc nước Ngu, đi ngựa không dừng vó cũng phải mất ít nhất nửa năm mới có thể về tới biên giới nước Lỗ.
Biết được điều này hắn không khỏi thất vọng, thực ra hắn phải cảm thấy may mắn bởi không gian U Minh Hải kia là một vùng không gian không cố định mà liên tục di chuyển, việc hắn bị rơi xuống nước Ngu vẫn còn là may mắn, nếu rủi thì có thể bị đưa đi đại lục khác cũng không chừng.
“Ba tháng dưỡng thương, sáu tháng di chuyển? Quá lâu, mình phải nhanh lên mới được.” Hắn nghĩ vậy xong rất nhanh khôi phục lại tinh thần.
“Ca ca, người đói chưa? Bé đi lấy cháo cho ca ca nhé.” Bé gái trông hắn suy nghĩ chăm chú lại tưởng hắn đói, hồn nhiên nói.
“Cảm ơn muội, đúng là ca cũng hơi đói, làm phiền muội…”
“Đợi muội một lát, sẽ có cháo nóng ngay đây.” Không chờ hắn nói hết câu, cô bé với hai bím tóc đã xoay người, nhảy chân sáo băng nhanh qua sân xuống dưới nhà bếp.