Đọc truyện Vân Tịch Truyện – Thiên Tài Tiểu Độc Phi – Chương 47: Người ta rất sợ hãi
Đúng lúc này, đàn muỗi độc từ bốn hướng đang bay nhanh mà đến đột nhiên dừng lại. Hàn Vân Tịch biết, đây là dấu hiệu công kích của chúng.
Tầm mắt cấp tốc nhìn quét một vòng, nàng nhanh chóng quyết định, “Đi mau!”
Quả nhiên, sau một giây tạm dừng, đàn muỗi độc từ bốn hướng chen chúc ùa lại đây!
Trong phút chốc, Long Phi Dạ nhấn tay một cái, đem Hàn Vân Tịch ép vào trong lòng ngực, hắn giơ áo choàng lên đem bao lấy nàng kín mít. Ngay sau đó, thân ảnh chợt lóe như hóa thành một đạo tia chớp, xuyên qua khe hở giữa hai luồng hắc ảnh.
Không nhanh hơn một giây, cũng không chậm hơn một giây, ngay khi Long Phi Dạ xuyên qua khe hở hẹp hòi kia, bốn đàn muỗi độc dung hợp thành một đoàn, ngay sau đó điên cuồng hướng bọn họ lao đến.
Long Phi Dạ không hề dừng lại, hướng phía trên vách núi cấp tốc mà chạy như bay, đàn muỗi độc đuổi sát không rời. Khi truy đuổi, đội ngũ khổng lồ lại biến thành hình dạng một mũi tên nhọn, tốc độ cùng thế công nhanh hơn nhiều.
Hàn Vân Tịch bị khóa chặt trong áo choàng, nửa tấc da đều không lộ ra bên ngoài, nhưng nàng có thể nghe được thanh âm, ong ong ong đinh tai nhức óc, chứng tỏ đàn muỗi độc ở cách bọn họ rất gần, hơn nữa, chúng nó rất phẫn nộ, mới có thể phát ra thanh âm lớn như thế.
Hàn Vân Tịch muốn thò ra đầu nhìn một cái tình huống hiện tại ra sao, bọn họ đã đến trên vách núi hay chưa?
Nhưng còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy hai chân đã chạm đất.
Đã lên đến nơi?
Hàn Vân Tịch vui mừng khôn xiết, đột nhiên đẩy cánh tay Long Phi Dạ ra, kéo áo choàng xuống để nhìn. Chỉ thấy trong vực sâu, một đoàn đàn muỗi độc đen nghìn nghịt đang bay lơ lửng tại chỗ, không dám bay cao hơn. Không lâu sau, dần dần bao phủ vực sâu.
Hàn Vân Tịch quay đầu hướng Long Phi Dạ nhìn lại, dưới ánh mặt trời cười thật tươi, “Long Phi Dạ, ngươi thật lợi hại!”
Hàn Vân Tịch đưa lưng về phía ánh mặt trời, cả người đều phủ lên một tầng ánh sáng vàng nhàn nhạt, nụ cười ngọt ngào như hoa nở rộ dưới ánh nắng mặt trời.
Long Phi Dạ nhìn nàng, trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.
Nhưng rất nhanh hắn lại lạnh như băng ném ra một câu, “Ngươi nhát gan.”
Hàn Vân Tịch lập tức thôi cười, kéo kéo khóe miệng, đảo mắt, lười cùng hắn so đo.
Tin tức vừa mới rà quét vẫn còn đang lưu trữ trong hệ thống giải độc, nàng vì kinh hồn táng đảm đến độ chưa kịp lấy ra, xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt lại và hít sâu một hơi.
Hệ thống giải độc kết nối cùng với ý thức của nàng, vì thế nếu nàng quá kích động mà lẫn lộn, hệ thống giải độc cũng sẽ lẫn lộn theo.
“Ngươi đã xác định được loại chất độc gì sao?” Long Phi Dạ thúc giục nói.
Hắn cho rằng Hàn Vân Tịch chỉ cần nhìn và ngửi.
Hàn Vân Tịch rất nhanh liền sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu, xoay người lại đây, nghiêm túc nói, “Điện hạ, chúc mừng ngươi. Bốn đàn muỗi độc là cùng một loại muỗi độc, gọi là nhện muỗi. Nói cách khác trên người chúng đều mang theo độc tố giống nhau, chỉ có một loại độc tố, cùng loại với độc tố của con nhện goá màu đen, thường gọi là Độc Quả Phụ (寡妇毒).”
Cũng không biết là Hàn Vân Tịch nàng may mắn, hay là Long Phi Dạ may mắn, bởi vì ở hiện đại Hàn Vân Tịch đã có nghiên cứu đối với loại nhện muỗi kỳ lạ này. Đây là một hiện tượng rất kỳ lạ, muỗi có cùng dạng độc tố với nhện.
Không còn nghi ngờ gì nữa, trong hệ thống giải độc của Hàn Vân Tịch có mang theo dược, không chỉ có có giải dược, còn có nước thuốc chuyên dùng để diệt muỗi.
Nghe Hàn Vân Tịch vừa nói như thế, Long Phi Dạ gật gật đầu, hỏi: “Ngươi cần bao lâu thì có thể phối ra giải dược?”
“Ngươi đoán.” Hàn Vân Tịch cười, có thuốc giải trong kho, tâm tình tự nhiên không tồi.
Ai ngờ, Long Phi Dạ lại chậm rãi nheo cặp con ngươi nguy hiểm kia lại.
Tốt thôi, mặc kệ tâm tình tốt bao nhiêu, cũng không cần cùng tòa băng sơn này nói giỡn, sẽ bị đông chết.
“Hiện tại liền có!” Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói.
Thấy Long Phi Dạ nhướng mày, một bộ dáng không tin, nàng hừ nhẹ một tiếng, từ trong túi chữa bệnh lấy ra hai bình phun sương chứa nước thuốc cùng một hộp giải dược.
Long Phi Dạ nhìn đồ vật cổ quái này, đôi mày tuấn lãng càng nhíu chặt hơn, vẻ mặt khó hiểu.
Hàn Vân Tịch cười thầm, hiếm khi nhìn thấy tòa đại băng sơn này có vẻ mặt này nha, ài, không thể không thừa nhận, bộ dáng hắn nhăn mày cũng mê người như vậy.
“Đây là giải dược, đây là nước thuốc diệt muỗi. Ăn giải dược vào, dược sẽ có tác dụng trong một canh giờ (2h), cho dù bị cắn cũng sẽ không bị bất kỳ ảnh hưởng gì hay lưu lại vết thương; Nước thuốc này có thể giết chết những con muỗi đó, đương nhiên, nếu ngươi còn nghi ngờ, có thể dùng tay chụp một cái tát chết chúng nó.”
Hàn Vân Tịch vừa giới thiệu, vừa tự mình làm mẫu, nhẹ nhàng nhấn một cái liền phun nước thuốc ra tới, tản ra một cổ thanh hương nhàn nhạt.
Long Phi Dạ nghiêm túc nghe, nhìn. Tuy rằng đối với hình dạng bình nước thuốc phun sương với hắn mà nói là rất xa lạ, nhưng hắn cũng học cách sử dụng nó rất nhanh.
Hàn Vân Tịch lần đầu tiên phát hiện, bộ dáng nghiêm túc của người nam nhân này là mê người nhất!
Chỉ là, rất nhanh Long Phi Dạ liền khôi phục lại khuôn mặt không có biểu tình gì, “Mấy thứ này là từ đâu ra?”
“Độc Quả Phụ là một loại độc tố thường thấy, ta đương nhiên là có dược dự phòng.” Hàn Vân Tịch thản nhiên trả lời, ai thèm quản hắn tin hay không tin đâu.
“Vì vậy ngươi thật khéo đã chuẩn bị như thế sao?” Long Phi Dạ lại truy vấn.
Hàn Vân Tịch dâng lên giải dược, “Rốt cuộc ngươi muốn hay không muốn?”
Long Phi Dạ lúc này mới từ bỏ, ăn giải dược vào, tùy tay đem áo choàng đưa cho Hàn Vân Tịch.
“Ta không lạnh nên không cần nó.” Hàn Vân Tịch trả trở về.
Long Phi Dạ lại trở nên lạnh lùng, “Bị hủy dung, bổn vương không chịu trách nhiệm.”
Nguyên lai…..
Cho nên, thời điểm vừa rồi chạy trốn đi lên, trong lúc nguy cấp như vậy, hắn cũng còn lo lắng đem nàng bọc đến kín mít, sợ nàng bị đốt?
Tốt thôi, nàng phá tướng, hắn mất mặt, nàng đã từng là xấu nữ, làm hắn mất mặt đã nhiều năm qua.
Hàn Vân Tịch phớt lờ sự ấm áp vừa mới nảy nở trong lòng, ăn giải dược vào, quấn chặt áo choàng, thuận tiện mang lên mũ choàng, che hơn phân nửa khuôn mặt.
Vừa mới sửa sang lại xong, cánh tay mạnh mẽ của Long Phi Dạ đã ôm lấy eo nhỏ của nàng. Tuy rằng cách một lớp xiêm y thật dày, nhưng Hàn Vân Tịch vẫn có thể cảm nhận rất rõ ràng độ ấm từ lòng bàn tay của hắn, thật nóng, thật nóng.
Không thể tưởng tượng được, một người nam nhân lạnh băng như vậy, lại có một đôi tay to ấm áp…
——–
Muỗi độc quả nhiên thông minh hơn muỗi thường, Long Phi Dạ vừa mới mang Hàn Vân Tịch hạ xuống vực sâu, bốn đàn muỗi độc lại chia làm bốn hướng vây quanh lại đây. Lần này, tốc độ so với lúc trước còn muốn nhanh hơn, dường như chính là đang chờ bọn họ xuống dưới.
Ai ngờ, Long Phi Dạ không những không trốn, ngược lại lại hướng về phía trước đàn muỗi độc đen nghìn nghịt bay vút qua!
“A!”
Hàn Vân Tịch bị bất ngờ, không nghĩ tới gia hỏa này sẽ chơi như thế.
Mặc dù có thuốc miễn dịch, lại có nước thuốc diệt muỗi phòng thân, nhưng bị mấy vạn con muỗi đen nghìn nghịt bao phủ, trái tim Hàn Vân Tịch vẫn không nhịn được mà đập nhanh hơn, đáng sợ quá, ghê tởm quá!
Tuy rằng đã đem áo choàng bao bọc lấy toàn bộ đầu của mình, nhưng nàng vẫn có cảm giác rất rõ ràng từng tảng từng tảng muỗi đụng vào bọn họ, bò lên toàn thân nàng, nàng nghe được thanh âm ong ong ong thì như bị đè nén, gần như không thở nổi.
Nàng cũng không rảnh nghĩ đến việc sử dụng nước thuốc diệt muỗi. Nhưng rất nhanh, toàn bộ áp lực đều biến mất, Long Phi Dạ ôm nàng bay nhanh xuyên qua đàn muỗi độc, cách khá xa xa.
Hàn Vân Tịch lộ đầu ra, hít sâu một ngụm không khí mới mẻ, phát hiện bốn đàn muỗi độc đã nhập lại thành một đám, đang ở ngay trước mặt bọn họ.
Tựa hồ phát hiện bọn họ có miễn dịch, đàn muỗi độc cũng không kiêu ngạo giống lúc trước nữa, mà là đối đầu giằng co với bọn họ, chậm chạp không có tiến lên.
“Muỗi cũng có thể tự mình hiểu lấy nha.” Hàn Vân Tịch trêu ghẹo nói.
Nhưng mà, Long Phi Dạ không nói một lời, ôm chặt lấy nàng, lại thình lình hướng đàn muỗi độc bay vút qua.
Lần này, hắn không chỉ là xuyên qua đơn giản như thế, mà là đột nhiên dừng lại ngay giữa màn sương đen, cầm lấy nước thuốc diệt muỗi phun quét!
Một phun này, sương đen lập tức tản ra thành từng mảng nhỏ, muỗi độc phía sau bị kinh hách, bắt đầu thối lui ra phía sau.
Thấy thế, Hàn Vân Tịch rất vui, cũng lấy ra nước thuốc diệt muỗi hướng về phía sương đen mà phun. Quả thực là phun một chút, sương đen liền thiếu mất một mảnh. Cũng không biết muỗi độc có phải là đã bị dọa cho choáng váng hay không, một tảng lớn ngừng ở giữa không trung, cư nhiên không có trốn.
Hàn Vân Tịch càng phun càng hưng phấn. Một tay lại thò vào trong túi chữa bệnh, kỳ thật là hệ thống giải độc, móc ra một lọ nước thuốc phun sương, tay trái một lọ, tay phải một lọ, hai tay đảo qua, phi thường khoái chí! Rất nhanh, một tảng lớn lại một tảng lớn sương đen đều biến mất, muỗi độc rớt đầy đất.
Rốt cuộc, đến bây giờ muỗi độc mới nhận ra không thể địch nổi nên phản ứng lại, một số cố chạy trối chết, sương đen ngay lập tức tan ra.
Hàn Vân Tịch vui vẻ, cười to, “Hàn thức tuyệt sát*!”
* 韩式绝杀!: Cú đánh chết người có một không hai của Hàn Vân Tịch!
Long Phi Dạ nghiêng đầu bễ nghễ nhìn xuống, nhìn nàng chằm chằm như là nhìn xem con mồi thật kỹ.
Hàn Vân Tịch chỉ cảm thấy da đầu chợt lạnh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, lập tức liền đón nhận ánh mắt thâm thúy của hắn, nàng hơi sửng sốt, lập tức thu liễm tươi cười, đối với một người không bao giờ cười, quả thực là lãng phí tâm tình.
Long Phi Dạ thu hồi tầm mắt, không nói gì.
Vực sâu này là một đảo phong bế hình dạng chữ “V”, tất cả bốn phía đều không có một vách đá hay ngọn cỏ nào. Liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, căn bản không có cách gì để dấu người. Cho nên, tên mật thám của Bắc Lịch quốc kia chỉ có thể tránh ở dưới đáy của vực sâu.
Long Phi Dạ mang theo Hàn Vân Tịch, một đường không hề có trở ngại, đáp xuống. Đáy cốc là một mảnh loạn thạch hoang vu, bao phủ bởi cỏ ngắn mọc xung quanh.
Bọn họ dừng ở trên đỉnh một khối đại thạch cao nhất, Long Phi Dạ trước sau vẫn ôm Hàn Vân Tịch không buông, cặp mắt đen lạnh lùng tê lãnh nhìn quét khắp xung quanh.
Đột nhiên, một đạo thân ảnh xuất hiện trong không khí mỏng, dừng ở trên tảng đá đối diện bọn họ. Đúng là gian tế Bắc Lịch mà Long Phi Dạ đang đuổi bắt. Có điều, nằm ngoài dự kiến của Hàn Vân Tịch, không nghĩ tới gian tế này cư nhiên là một nữ nhân, lại còn là một nữ nhân rất tinh tế.
Nàng không cao lắm, nhưng có một vóc người hấp dẫn, đường cong duyên dáng, phập phồng quyến rũ, có thể nói là cực phẩm trong “chim nhỏ nép vào người”; Khuôn mặt nàng kiều mỹ, so với Mộ Dung Uyển Như còn muốn nhu mĩ hơn ba phần. Chẳng cần phải mở miệng, đã để lại cho người ta một loại điềm đạm đáng yêu, cảm giác yếu đuối mong manh.
Gặp được nữ tử như vậy, đừng nói là nam nhân, cho dù là nữ nhân cũng đều sẽ vô cớ sinh ra ý muốn bảo hộ.
Vừa mới xuất hiện, nàng liền hai mắt đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu cầu xin, “Tần Vương, nô gia sai rồi, nô gia cũng không dám nữa, ngươi tha cho nô gia lần này đi!”
“Tần Vương, xin ngươi hãy tha cho nô gia, nô gia sẽ làm tất cả những gì ngươi muốn!”
Chỉ tiếc, Long Phi Dạ từ trước đến nay đều không phải là người thương hương tiếc ngọc. Hắn thậm chí không nói lời vô nghĩa, buông Hàn Vân Tịch, rút ra trường kiếm.
Thấy cầu xin tha thứ không có hiệu quả, nữ gian tế lập tức liền trở mặt, tầm mắt nàng âm ngoan xẹt qua Hàn Vân Tịch, lập tức cũng rút kiếm chuẩn bị chống đỡ.
Ngay khi nàng rút kiếm ra, Hàn Vân Tịch thấp giọng, “Cẩn thận, trên thân kiếm của nàng có độc.”
Trong lòng Long Phi Dạ hiểu rõ, ăn qua một lần mệt liền sẽ không ăn lần thứ hai, nếu sớm biết rằng nữ nhân này sẽ sử dụng độc, ngay từ đầu hắn đã không bị thương.
“Long Phi Dạ, ta thật không ngờ ngươi có thể xuống đến tận đây, nhưng ta cam đoan ngươi sẽ không thể đi lên!”
Nữ mật thám nói, thế nhưng không có công kích lại đây, mà là xoay người bỏ chạy. Long Phi Dạ rút kiếm liền đuổi theo, tốc độ nhanh như tia chớp, một lát đã dừng ở trước mặt nữ mật thám.
Hắn vẫn là như mọi khi: tích tự như kim(*), không có một câu vô nghĩa, rút kiếm chính là giết.
(*)Tích tự như kim: 惜字如金: (xī zì rú jīn = xi zi ru jin): kiệm lời.
Nhưng ngay lúc này, nữ mật thám đột nhiên né tránh, thổi lên một tiếng huýt sáo vô cùng bén nhọn, vang vọng toàn bộ sơn cốc.