Vân Tịch Truyện - Thiên Tài Tiểu Độc Phi

Chương 345: Thật sự không vui


Đọc truyện Vân Tịch Truyện – Thiên Tài Tiểu Độc Phi – Chương 345: Thật sự không vui

Chuyện lớn không hay rồi!

Ngoại trừ Cố thái y và bản thân Vương phi ngương nương ra, ai cũng không biết Vương phi nương nương sử dụng biện pháp gì để xử lý sạch mũi tên kia.

Nhưng mà, mọi người đều biết, vị trí tổn thương ở dưới rốn ba tấc, mặc kệ là dùng biện pháp gì, để cầm máu được thì bước cuối cùng, chính là bắt buộc… phải cởi quần!

Chuyện trọng yếu nói ba lần, loại chuyện này tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không thể phát sinh! Nhất là phát sinh trong phủ Tần Vương!

Triệu ma ma sốt ruột, bà cũng không để ý được nhiều như vậy liền gấp gáp đi gõ cửa, nhưng mà ai biết, đột nhiên một cơn gió lướt qua, chỉ thấy hắn hung hăng đem cửa phòng đẩy ra.

Mọi người còn chưa định hình được chuyện gì, Long Phi Dạ đã vào trong phòng, để lại một bóng lưng tràn ngập sát khí.

Triệu ma ma vạn phần hoảng sợ nhẹ nhàng thở ra, chỉ là, rất nhanh bà liền hít một ngụm khí lạnh, không đúng rồi, đây không phải Tần vương điện hạ sao? Sao lại trở về trùng hợp như thế a! Có vấn đề!

Những người xung quanh Triệu ma ma sớm đã ngây người, ai cũng không nghĩ tới vị Vương gia mặt lạnh thần long thấy đầu không thấy đuôi này sẽ xuất hiện vào lúc này.

Cách cái bình phong to, Hàn Vân Tịch cũng không nhìn rõ là ai đi vào, lúc này nàng chỉ chăm chú ước lượng lấy số lượng độc dược, chuẩn bị xuống độc.

Quá trình cứu chữa, ghét nhất chính là bị quấy rầy, nhất là lần này, Cố Bắc Nguyệt không trúng độc, hệ thống giải độc không có phân tích chính xác được, Hàn Vân Tịch dựa trên độ dài mà mũi tên xuyên vào mà tính ra lượng độc, đây tuyệt đối là một quá trình tính toán phức tạp, cần phải hết sức cẩn thận, không được có bất kỳ quấy rầy nào!

Cứ mỗi lần cửa bị đẩy ra, Hàn Vân Tịch liền phân tâm, mấy số liệu lại hỗn loạn.

Thật buồn bực!

Nàng mặc kệ đi vào là ai, quát lên một câu: “Cút ra ngoài!”

Long Phi Dạ bước chân im bặt mà dừng, mà tất cả mọi người ngoài cửa, đều không ngoại lệ tất cả đều trợn mắt há mồm, sợ choáng váng!

Thì ra… thì ra thiên hạ còn có người dám ăn nói thế với Tần Vương điện hạ, không, không phải nói, mà là “quát”!

Vị nữ chủ tử này không phải quá là liều rồi sao?

Ở bên trong phòng, một mảng yên tĩnh!

Cách bình phong, Hàn Vân Tịch chỉ thấy cửa phòng vẫn đang mở, nàng nhíu lông mày, rất tức giận. Nàng có thể đang làm rối hoàn cảnh cứu chữa, thế nhưng, là bất đắc dĩ. Nàng vẫn luôn ỷ lại hệ thống giải độc tính toán, hiếm khi tự mình tính, hôm này tình huống có chút đặc biệt.


“Ai thế, cút ra ngoài có nghe thấy không!” Nàng lại hô một tiếng.

“Bản vương!”

Rốt cục, Long Phi Dạ mở miệng, thanh âm kia u ám tựa như từ địa ngục truyền tới, cả đám người nghe được rùng mình.

Bản vương?

Không đúng, là Long Phi Dạ!

Hàn Vân Tịch giật nảy mình, tay mềm nhũn, độc dược rơi xuống trên mặt đất, “xoảng” một tiếng tan tành.

Long Phi Dạ chậm rãi vòng qua bình phong, đi đến, khuôn mặt rét lạnh phủ một tầng băng giá, Hàn Vân Tịch chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí xung quanh mình lập tức hạ thấp xuống không độ, không khí đều loãng ra.

Hắn ta làm sao đột nhiên trở về rồi?

Nàng thề nàng tuyệt đối không phải cố ý, nếu như biết người tới là hắn, nàng đánh chết cũng không dám quát lên như vậy.

Long Phi Dạ lườm Hàn Vân Tịch, mặt không biểu cảm, ánh mắt dò xét từ dưới lên trên, từ đống độc dược nát vụn dưới đất đến trên tay Hàn Vân Tịch, lại nhìn đến mặt Cố Bắc Nguyệt, trên thân, trên vết thương.

Cố Bắc Nguyệt nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hai con ngươi hơi mở, trạng thái ý thức mơ hồ, đối mặt với Long Phi Dạ đang bá đạo xem xét, hắn có chút gấp, cố gắng mở mắt, “Tần Vương… Tần Vương điện hạ… tha thứ vi thần không thể… không thể…”

Hắn vốn nên chào Long Phi Dạ theo nghi thức, chỉ là suy yếu đến mức giải thích cũng không giải thích được.

Long Phi Dạ biết rõ hắn muốn nói gì, lại kệ cho hắn cố sức nói chuyện, lờ đi hắn.

Long Phi Dạ lờ đi, Cố Bắc Nguyệt lại không thể ngừng, hắn là thần, Long Phi Dạ là vương, tôn ti vẫn còn đó.

“Tần Vương điện hạ, xin… xin lượng thứ cho…” Cố Bắc nguyệt chỉ có thể suy yếu như thể mà nói tiếp.

Long Phi Dạ dò xét hết lượt xong, ánh mắt lần nữa trở lại trên mặt Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch không tự giác rùng mình một cái: “Điện… Điện hạ…”

Long Phi Dạ thâm trầm nhìn cửa sổ đóng chặt xung quanh mình một cái, mới ngồi xuống một bên: “Không phải vội vã cứu người sao? Sao không tiếp tục đi?”

Sợ nhất hắn không nói gì, bởi vì có mấy lần hắn không nói một lời trực tiếp động thủ hậu quả đều tương đối đáng sợ, hắn vừa mở miệng, hô hấp của nàng liền thông thuận không ít.


“Thần thiếp không biết Điện hạ trở về, thất lễ! Cố thái y có thương tích trên người, không thể hành lễ.” Hàn Vân Tịch thuận miệng thay Cố Bắc Nguyệt giải thích một chút.

Cố Bắc Nguyệt hướng Long Phi Dạ gật đầu mỉm cười, Long Phi Dạ nhìn cũng không thèm nhìn hắn, nhưng là, hắn vẫn bình tĩnh: “Cứu người quan trọng, tiếp tục đi.”

Đúng là cứu người quan trọng nha, thấy Long Phi Dạ cũng không phải là bộ dáng không vui, Hàn Vân Tịch thu lại tâm tư, một lần nữa tính toán số lượng.

Long Phi Dạ không nói một lời, cho đến khi Hàn Vân Tịch chuẩn bị giải dược xong rồi, hắn mới mở miệng: “Nàng làm cái gì vậy?”

“Hạ độc, sau đó giải độc, lợi dụng độc dược hóa giải mũi tên trong đan điền Cố thái y.”

Hàn Vân Tịch nói, sợ Long Phi Dạ không hiểu, lại vội vàng giải thích:“Phương pháp này cũng không cần rút tên, sẽ không tạo thành hai lần tổn thương, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, lại càng không chảy máu quá nhiều.”

Lời vừa nói ra, Long Phi Dạ vừa mới kìm chế tốt lại tí nữa thì bộc phát.

Tốt vô cùng! Tốt vô cùng!

Hắn hao phí tâm tư để nghĩ ra cách thử Cố Bắc Nguyệt, mà ngay cả Cố Bắc Nguyệt y thuật tốt như thế cũng bất lực, thế mà Hàn Vân Tịch lại phá giải!

“Quả nhiên là biện pháp tốt!” Long Phi Dạ rất là bình tĩnh.

Một bên, khóe miệng Cố Bắc Nguyệt không nhịn được hiện lên ý cười, đặc biệt đẹp đẽ.

Không phải thần kinh Hàn Vân Tịch vững, mà là Long Phi Dạ vui buồn không lộ, hắn lại lạnh lùng hỏi: “Vậy độc này hạ như thế nào?”

“Uống là được rồi.” Hàn Vân Tịch thành thật trả lời.

“Giải độc như thế nào?” Long Phi Dạ tiếp tục hỏi.

Hàn Vân Tịch không hề nghĩ ngợi liền nói: “Dùng thuốc giải độc xong, sau đó dùng châm để cho độc bài tiết ra ngoài.”

“Dùng châm thế nào?” Long Phi Dạ tiếp tục hỏi.

“Chính là tại… tại”


Hàn Vân Tịch nói, đột nhiên ý thức được sự không bình thường, tầm mắt của nàng vô thức hướng dưới bụng Cố Bắc Nguyệt nhìn lướt qua.

Tay Long Phi Dạ để trong áo nắm đấm thật chặt, chờ Hàn Vân Tịch tiếp tục nói.

Chính là châm tại huyệt dưới bụng của Cố Bắc Nguyệt!

Nếu như là bình thường, dù là tại vị trí kín đáo như thế xuống châm, Hàn Vân Tịch đều có thể rất thẳng thắn nói ra, bởi vì trong lòng vô tư, nên mới không có gì phải kiêng kỵ.

Thế nhưng, đối diện với sự chất vấn của Long Phi Dạ, nàng phát hiện mình lần đầu tiên không dám nói thẳng.

Trước đó còn tuyên bố hùng hồn với Triệu ma ma muốn để cho người nào đó không vui, giờ khắc này, thời cơ tốt đẹp đang ở trước mắt, Hàn Vân Tịch lại ỉu xìu, đem những lời nói trước đó của mình ném sạch.

Nàng thậm chí lo lắng hắn sẽ không vui, sẽ hiểu lầm nàng.

“Tại chỗ nào?” Long Phi Dạ tiếp tục chất vấn.

Cố Bắc Nguyệt nằm ở một bên, cười mà giống như không cười, không nói một lời.

Hàn Vân Tịch dường như giật mình, vội vã trả lời: “Châm tại đan điền dưới bụng ba tấc, chỉ có mấy huyệt vị, đều là huyệt vị phổ thông, chờ Cố thái y uống giải dược xong, Hoàng thái y liền có thể đến châm cứu.”

Giải thích như vậy, chắc hẳn không có chỗ nào sơ hở đi, Hàn Vân Tịch rất khẩn trương.

Ai ngờ, Long Phi Dạ lại hỏi: “Vậy bây giờ thì sao? Bản vương cũng phải cút ra ngoài?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàn Vân Tịch đều cứng lại, vội vàng giải thích: “Điện hạ, bởi vì thiếp cần điều chế độc dược, để tính được số lượng, bị quấy rầy sẽ bị nhầm lẫn, cho nên… thần thiếp không biết Điện hạ sẽ trở về, thực sự thất lễ!”

Long Phi Dạ đứng lên: “Đã như vậy, bản vương ra ngoài trước.” Hắn nói xong quay người rời đi.

Cứ như vậy?

Hàn Vân Tịch đều bộc lộ thiện ý rồi nha!

Chẳng lẽ do nàng nghĩ nghiều rồi? Thế nhưng, có gì đó không đúng! Nàng rất mờ mịt!

Thấy Long Phi Dạ đi ra ngoài, Hàn Vân Tịch cho rằng mình đúng là nghĩ quá nhiều rồi, nàng lập tức hít thở sâu, thu lại tâm tư, cứu người quan trọng hơn!

Sắc mặt Long Phi Dạ sau khi ra khỏi cửa nói có bao nhiêu khó coi liền có bao nhiêu khó coi, đừng nói đến người ngoài cửa, ngay cả Long Phi Dạ cũng không nghĩ tới Hàn Vân Tịch sẽ để cho hắn đi ra ngoài.

Nữ nhân này, được lắm!

Hàn Vân Tịch cứ như vậy yên lặng phối dược, thử độc, giải độc, sau đó nàng chăm chú chuẩn bị kim châm.


“Vương phi nương nương, để người vất vả rồi.” Cố Bắc Nguyệt yếu ớt nói.

Hàn Vân Tịch quá chuyên tâm, nên không nghe thấy.

Cố Bắc Nguyệt cười cười, cũng không nhiều lời.

Chuẩn bị kĩ lưỡng kim châm xong, Hàn Vân Tịch không trì hoãn nữa, lập tức gọi Hoàng thái y đến, tiến đến không chỉ có một mình hoàng thái y, mà là tất cả mọi người, chỉ riêng Long Phi Dạ là không tiến vào.

Hàn Vân Tịch không thấy Long Phi Dạ, cảm giác hiện lên từng tia bất an, nhưng là, có tính chuyên nghiệp cực cao nàng cũng không có vì vậy mà trì hoãn, Cố Bắc Nguyệt mặc dù đã uống giải dược, nhưng lại không nắm rõ thời gian độc tố bài tiết ra, đây là vấn đề lớn.

Hàn Vân Tịch nhẫn nại, phi thường kỹ càng nói cho Hoàng thái y cách dùng châm thế nào, bao gồm số lượng, vị trí, lực đạo đều được giải thích rõ ràng.

Dù sao thì châm cứu để bài tiết độc cũng không giống với châm cứu thông thường, Hoàng thái y hỏi mấy vấn đề, mới hoàn toàn hiểu rõ.

Giao việc rõ ràng xong, Hàn Vân Tịch cùng Triệu ma ma đều lui ra, đừng nói Hàn Vân Tịch, cho dù là Triệu ma ma đã quên đi tuyên bố hùng hồn kia, bà cùng Hàn Vân Tịch cũng kinh hồn khiếp vía.

Long Phi Dạ đứng chắp tay, liền đứng ngay tại cửa.

“Điện hạ…” Hàn Vân Tịch cẩn thận từng li từng tí đi đến bên cạnh hắn.

“Chữa xong rồi?” Long Phi Dạ lạnh lùng hỏi.

“Hoàng thái y châm cứu tốt, không có vấn đề gì.” Hàn Vân Tịch thành thật trả lời.

Triệu ma ma nhẹ nhàng giật giật góc áo Hàn Vân Tịch, ám chỉ nàng Điện hạ đang rất tức giận.

Hàn Vân Tịch cũng không phải đồ đần, nàng đương nhiên nhìn ra được, nàng luôn cảm giác mình phải giải thích gì đó, thế nhưng mà, lại không biết nên nói gì, nàng cái gì cũng không làm nha!

Nàng hết thảy đều là vì cứu người, mặc dù không chú ý đến vị trí vết thương, nhưng mà, coi như Long Phi Dạ không đến, nàng cũng nhận biết được việc này, nàng sẽ không đích thân châm cứu.

Nàng đã bị hắn cảnh cáo mấy lần, nhận thức rõ ràng thân phận của mình, cũng hiểu “chuẩn mực đạo đức” trong miệng hắn, huống chi, coi như nàng muốn châm, Cố Bắc Nguyệt cũng sẽ không cho nha!

Trầm mặc một lát, vẫn là Long Phi Dạ lên tiếng trước: “Đi cùng bản vương.”

Hắn nói xong liền muốn đi, nhưng mà, Hàn Vân Tịch lại không động: “Điện hạ, Hoàng thái y còn đang châm cứu, thần thiếp tạm thời không thể rời đi.”

Mặc dù hết thảy đều không có vấn đề, dựa vào châm thuật của Hoàng thái y, cơ bản có thể yên tâm. Thế nhưng mà, vì cẩn thận, Hàn Vân Tịch vẫn nên lưu lại, đề phòng phát sinh tình huống ngoài ý muốn.

Đây là tố chất cơ bản của thầy thuốc, bệnh nhân còn chưa khỏi hẳn, không thể lơ là.

Long Phi Dạ quay đầu lại, lạnh lùng vứt xuống một câu: “Vậy nàng không cần đi nữa…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.