Đọc truyện Văn Thuyết – Chương 97
Edit: Yunchan
Thế nhưng đối diện với hai người mới tới, ngoại trừ thốt ra một câu cộc lộc ấy ra thì tôn chủ Huyền giới chẳng còn phản ứng nào khác nữa, như thể dù có bao nhiêu người xuất hiện thì vẫn không làm y băn khoăn hay dao động.
Đó là sự lãnh đạm của những kẻ cực mạnh.
Ngay sau đó y đã tiếp tục động thủ, chỉ nhấc khẽ cổ tay mà một ngọn đao đã giáng xuống.
Nhát đao này trông thì có vẻ tùy ý, nhưng lực công phá của nó còn đáng sợ hơn những đòn trước đó, gió thổi qua tầng trời phải dừng lại, ngay cả cơn mưa đang trút xuống cũng bị chặn đứng trong tích tắc này, mọi thứ trong tầm mắt đều bị che phủ trong lớp màn màu đỏ sẫm, nhát đao ấy chém đôi tầng mây trông như bổ ra một vực sâu ngút ngàn trước mắt mọi người, dưới đáy vực là đất đai khô cằn.
Nhát đao này vừa bổ tới, Sở Khinh Tửu và Tô Tiện lập tức lao lên, còn Mộ Sơ Lương và Vân Khâm thì không xuất thủ ngay.
Trong lúc cấp bách, Mộ Sơ Lương bèn liếc sang Vân Khâm.
Vân Khâm đón lấy ánh mắt của hắn, đọc được sự phức tạp trong đó.
“Sư muội.” Trong thời khắc này ánh mắt Mộ Sơ Lương sáng như sao, còn lấp lánh ý cười dịu dàng: “Muội có tin ta không?”
“Muội tin.” Vân Khâm đáp ngay mà không hề do dự.
Từ trước đến nay nàng chưa từng nghi ngờ Mộ Sơ Lương, quá khứ là vậy, tương lai cũng vậy.
Mộ Sơ Lương lại mỉm cười, nói một cách nghiêm túc: “Kiếp nạn này sẽ qua nhanh thôi.” Nói rồi hắn ghé vào tai Vân Khâm thì thầm: “Nhớ trên đường tới đây ta đã nói gì với muội không.”
Vân Khâm đang định trả lời thì Mộ Sơ Lương đã rút trường kiếm bên hông ra, mũi kiếm chớp lên như điện, chưa gì đã hạ thủ.
Nhát kiếm này không hề nhắm vào ngọn đao như vực sâu giữ bầu trời mênh mông, mà là nhắm vào ngực hắn.
Thần hồn của Mộ Sơ Lương vừa quay lại cơ thể, còn chưa kịp hồi phục, dù bây giờ thoát ra thì cũng không bằng trước đây, nhưng Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đều biết họ không còn sự lựa chọn nào khác.
Nhát kiếm vừa đâm phập xuống thì gần như cùng lúc đó trên bầu trời mây mù vần vũ cũng chớp lên hàng ngàn ánh sao rực rỡ, trông vào hệt như một dải ngân hà vô biên, trong phút chốc đã bao phủ lấy ngọn đao rực lửa, bóng Mộ Sơ Lương lại hiện diện giữa không trung, đứng sóng vai cùng Sở Khinh Tửu và Tô Tiện, cả ba bóng người đồng thời xuất thủ, bất kể là vực sâu hay lửa đỏ, ngay khoảnh khắc hai bên va chạm đều vỡ vụn tan tành.
Gió lại nổi lên, mưa lại rơi xuống rả rích từ giữa tầng mây, ngọn lửa mới đó còn bốc cao hừng hực giờ đây đều bốc hơi thành sương khói, phủ trắng cả vùng trời Không Thiền phái.
Tôn chủ Huyền giới nhìn họ với gương mặt vô cảm, nhấc gót tiến lên một bước.
Có người sừng sững bất động như núi, nhưng một khi cử động lại cực đáng sợ.
Nét mặt Mộ Sơ Lương lạnh lùng, lần này không chờ đối phương động thủ đã ra tay trước.
Vũ khí của hắn là kiếm, đây là thanh trường kiếm hắn lấy từ kiếm trì Không Thiền phái, do Mai Sương Mộng đúc thành, nó đã ngâm mình trong kiếm trì chẳng biết bao lâu nhưng thân kiếm vẫn giữ được màu bạc sáng quắc.
Từ khi thanh kiếm ấy xuất hiện trong tay Mộ Sơ Lương thì đã không còn là một thanh kiếm bình thường, một nhát chém xuống như muốn bổ đôi cả góc trời, xé toạc màn sương dầy che kín tầm mắt, để lộ ánh sao trên bầu trời đêm.
Tôn chủ Huyền giới đứng chắp tay sau lưng mà chẳng vội vung đao đỡ đòn, y chỉ đưa mắt nhìn một cách đạm mạch cứ như đang nhìn pháo hoa đang rơi vậy.
Vì nhát kiếm này không phải nhắm vào y.
Nó nhắm thẳng lên không trung, mục tiêu của nó là trời.
Sau đó dưới ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, giữa bầu trời đêm bỗng nứt ra một đường.
Trời, đã bị Mộ Sơ Lương chém nứt.
Cũng như khe nứt ở hậu sơn Không Thiền phái, vết nứt này cũng là một cánh cổng, nó mở ra trên thiên không, cũng chính là Thiên môn, cánh cổng nối với Thần giới.
Vết nứt này nhỏ hơn cổng vào Huyền giới rất nhiều, nó không đủ cho nhiều người đi qua, nhưng chỉ cần một hai người là đủ rồi.
Thần quang chói lòa rọi xuống từ trời cao, tiếng sấm đì đùng và tiếng gió rú rít lại vang lên lần nữa, trong luồng thần quang ánh kim là hai bóng người bước ra từ cổng vào Thần giới, chẳng mấy chốc đã đi tới bên cạnh Mộ Sơ Lương và Sở Khinh Tửu.
Chiêu này của Mộ Sơ Lương quả là ngoài dự đoán của mọi người.
Một nhát kiếm của hắn không chống được một nhát đao của tôn chủ Huyền giới mà lại có thể bổ đôi thiên địa, với sức của một người hắn không thể chống đỡ, thế thì cứ gọi thêm vài người vậy, dù sao xưa nay hắn cũng không một mình.
Thần quang nhập vào cơ thể bắn thẳng lên trời, y phục trên người Mộ Sơ Lương biến đổi thay bằng bộ chiến bào, bên kia, ba người còn lại cũng chia ra ba góc, vây khốn tôn chủ Huyền giới ở trung tâm.
Mộ Sơ Lương ở bắc, sau lưng là quần tinh rực rỡ, chúng nhấp nháy hóa ra vô số chiếc bóng huyền ảo, tứ thánh cực bắc, nhị thập bát tú, tam thập lục thiên cương, bảy mươi hai địa sát, tinh đẩu khắp trời đều sắp hàng ở sau lưng.
Sở Khinh Tửu ở nam, sấm sét chớp lóe ở sau lưng, tiếng sấm rền vang rung trời động đất, thần uy lẫm liệt không thể nhìn thẳng.
Phương Đông hào quang rọi sáng, người ở đằng Đông vận hoa bào, mắt mi buông rũ, tay cầm dưỡng liễu vẩy quỳnh tương, cưỡi trên lưng con sư tử chín đầu, tiếng gầm của nó vang động cả trời cao.
Người ở phương Tây cầm binh kích thủ bên mình, tay cầm vạn thần đồ, thống ngự thần linh tám phương, khí hạo nhiên phá vỡ tầng không.
Tôn chủ Huyền giới đứng giữa vòng vây, tầm mắt lướt qua bốn người.
Bắc Cực Tử Vi đại đế, Nam cực Trường Sinh đại đế, Đông cực Thanh Hoa đại đế, Tây Phương Thái cực Thiên Hoàng đại đế, tứ ngự đều tề tủ đầy đủ, hệt như trận chiến phạt ma kinh hoàng tam giới vào hai ngàn năm trước.
Song nét mặt của tôn chủ Huyền giới vẫn chẳng hề biến đổi, những thứ trước mắt thậm chí còn không khơi lên được bất cứ cảm xúc nào trên nét mặt y, y là tôn chủ hùng mạnh nhất của Huyền giới, là thần linh độc nhất vô nhị của thế giới ấy. Thế nên y chỉ nhìn mọi người với vẻ bình thản, thốt lên câu thứ hai sau khi xuất hiện: “Chưa đủ.”
Ngọn lửa hừng hực, ngay cả thiên lôi giáng thế, vạn tinh hội tụ cũng chưa đủ sức để cản ngăn.
Nhưng ngay khi y vừa cất giọng, một tiếng tiêu thánh thót đột nhiên vang lên ở sau lưng, không khí chung quanh dường như lạnh đi trông thấy, làm dòng khí lưu bị bóp méo đưa đẩy tiếng tiêu vào chiến trường.
Tôn chủ Huyền giới nhìn về phía âm thanh, đằng sau đám đông, Tô Tiện cầm ngọc tiêu đứng trầm mặc giữa màn mưa.
Mà bên cạnh nàng là Vân Khâm.
Tiếng rồng gầm vang lên hòa theo tiếng tiêu, xông thẳng tới tôn chủ trong vòng vây, nhưng y vẫn đứng thẳng bất động tại chỗ, mắt chỉ hơi ngước lên, bóng bạch long đã sững lại ngay tức khắc, không tài nào động đậy thêm nửa phân.
Thần uy khó lòng lay chuyển, ngay cả tứ ngự cũng không đủ sức khiển y để lộ cảm xúc, huống chi là một con bạch long.
Song mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Ngay khi con bạch long bất động dưới ánh mắt của tôn chủ Huyền giới, thì sau lưng nó, màn mưa đang đổ xuống rả rít cũng bất động theo, chúng hòa vào nhau kết thành băng ngay trên không trung, ngày một phóng lớn và cũng dần lạnh hơn, cuối cùng đã kết thành một con băng long to bằng bạch long, theo bạch long tiếp tục phóng về phía tôn chủ Huyền giới.
Tiếc là vẫn chưa đủ, sức mạnh của hai con rồng vẫn còn quá yếu.
Thế nhưng ngay lúc tôn chủ Huyền giới định lên tiếng, thì trong không khí càng lúc càng ngưng đọng nhiều nước mưa hơn, chúng kết lại chung quanh bạch long và băng long, kéo tới từ bốn phương tám hướng, tất cả mọi người bên dưới đều thấy rõ cảnh tượng thần kỳ này.
Nước mưa tan ra từ núi Không Thiền đều bị kết lại thành băng, tụ lại trên vùng trời Không Thiền phái, hóa thành rồng!
Nối đuôi sau bạch long là chín con băng long khác đồng loạt xuất hiện trong đám đông, ra tay đồng thời với tự ngự, lao về phía bóng người trong vòng vây!
Rồi bỗng nhiên, như pháo hoa cực lớn nổ tung trên bầu trời đêm, tia lửa và băng tuyết thi nhau rơi xuống từ thinh không, hơi lạnh tỏa ra từ nơi ấy, thần quang và lửa đỏ đụng độ nhau, trên không trung bao la dội xuống một loại khí tức được xưng là hủy diệt.
Chẳng ai có thể thấy rõ tình hình trong trận nổ ấy, tất cả đều đang đợi, đợi kết quả của trận hủy diệt này.
Ở đằng xa, Vân Khâm cũng dõi mắt nhìn về nơi đó, trong lòng bàn tay nàng hằn một vết thương sâu hoắm, máu tươi rỉ ra từ đó vẫn đang nhỏ xuống tí tách, nhuộm đỏ cả vạt áo.
Trên đường trở về Không Thiền phái, Vân Khâm và Mộ Sơ Lương đã bàn bạc với nhau trên lưng bạch long.
Vân Khâm xuất thân từ Tiêu gia, nhưng năng lực huyết mạch của nàng lại khác với Tiêu gia, những người khác có năng lực thao túng nước, còn nàng thì không, thứ nàng có thể thao túng chỉ có máu của mình mà thôi. Dưới cái nhìn của nàng thì có lẽ nàng là người yếu nhất trong Tiêu gia, nhưng ông trời lại giáng xuống kiếp nạn cho Tiêu gia, trớ trêu thay người sống sót cuối cùng lại là người có năng lực huyết mạch yếu nhất, là người bị cả Tiêu gia gọi là vô năng.
Nhưng Mộ Sơ Lương lại không nghĩ thế.
Máu của Vân Khâm có sức mạnh đánh thức bạch long trong Vụ Châu, có thể điều khiển Vụ Châu, đây tuyệt đối không phải là sự ngẫu nhiên. Có lẽ đối với Tiêu gia, năng lực huyết mạch của Vân Khâm không phải yếu nhất, mà là mạnh nhất.
“Giới hạn năng lực thao túng nước của người Tiêu gia năm xưa là gì?” Khi ấy Mộ Sơ Lương đã hỏi Vân Khâm câu này.
Vân Khâm nghĩ ngợi rồi đáp: “Tuy có thể thao túng nước nhưng không phải muốn làm gì thì làm, người mạnh nhất trong Tiêu gia có lẽ là cha muội, ông có thể điều khiển tất cả nguồn nước trong trang viên nhà muội, còn xa hơn nữa thì không được.”
“Vậy còn muội thì sao?” Mộ Sơ Lương hỏi.
Vân Khâm ngẩn ra, đáp ngay: “Chỉ cần là máu của muội thì muội có thể điều khiển được tất.”
Mộ Sơ Lương mỉm cười, chỉ vào vùng non nước xa xa, tư lự nói: “Nếu máu của muội nhỏ vào sông thì sao?” Nói đoạn hắn đưa mắt nhìn về dãy núi trùng điệp ở phương Đông, tầm mắt như vượt qua núi non nhìn về mặt trời trên đông hải: “Nếu máu của muội hòa vào biển thì sao?”
Thế thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Vân Khâm không cần đoán nữa vì nàng đã thấy.
Nàng rạch bàn tay trong mưa, vẩy máu mình vào trong cơn mưa vô tận, sau đó những giọt nước mưa ấy đều trở thành huyết mạch của nàng, nghe theo mệnh lệnh của nàng.
Bất kể trận hỏa hoạn có đáng sợ nhường nào thì cũng sẽ bị cơn mưa dập tắt, tôn chủ Huyền giới e sợ Vụ Châu, kiêng kỵ người Tiêu gia, vì những thứ đó có thể dội tắt ngọn lửa của y, năng lực của nàng vẫn chưa đủ dập tắt trận hỏa hoạn ấy, nhưng nàng còn có Mộ Sơ Lương và nhiều người bên cạnh.
Thế là ngọn lửa ấy đã được dập tắt, bốc thành khói xanh lượn lờ, chẳng còn gì tồn tại.
Tầm mắt nàng dừng lại trên trận khói mù, sau đó nàng nhìn thấy hình bóng mình muốn chờ bên trong màn khói mù mịt ấy.
Oanh liệt trở về với oanh liệt, lặng yên trở về với lặng yên, rốt cuộc thì mọi thứ đã hạ màn.