Bạn đang đọc Vạn Thú Triều Hoàng – Chương 26: Đánh Cược Xa Hoa
Ách……Ngân phiếu một ngàn lượng hoàng kim hoa hoa lệ lệ chất đống trước mắt.
Lời nói tới miệng của mọi người đành phải nuốt lại vào bụng, sôi nổi đánh giá Lý công tử với vẻ mặt khó tin, moi hết cõi lòng ra hồi tưởng, rốt cuộc là nhà tài phiệt nào, sinh ra một cái oan nghiệt không nên thân thế này?Tám phần là người điên!Nhà cái cũng không nhịn được đánh giá trong lòng như thế, nhưng một ngàn lượng hoàng kim kia, thật sự khiến người ta thèm đỏ mắt!“Tiếp!”Trên lầu gỗ của Việt gia truyền ra tiếng cười sang sảng của nam tử trung niên.
“Đã lâu không gặp người có thể đánh cuộc với ta, ha ha ha ha, đến, An lão bản, ở đây có ngàn lượng hoàng kim, cược Việt Hồng Quang con ta đứng nhất.
”Ngân phiếu như tuyết bay lả tả, rơi xuống từ trên không.
“Ta tăng thêm!”“Ta cũng tăng thêm!” Đệ tử Việt thị phụ họa theo.
“Phi phi phi!”Dương Cốc Vũ ăn một ngụm cát, gian nan bò dậy từ mặt đất, thất thần nhìn về phía xa, trong tầm mắt đã sớm không thấy bóng dáng Chân Tiểu Tiểu.
“Nàng không phải người, nàng chắc chắn không phải người… Có người có thể chạy nhanh hơn nàng, ta gặm đất.
” Miệng Dương Cốc Vũ sùi bọt mép, máy móc lặp đi lặp lại một câu này.
Đáng thương nàng, thật vất vả khôi phục thần trí từ sự kinh hãi, lại bị một trận gió quái dị đánh úp tới, hất nàng ngã xuống cùng một chỗ lần nữa.
Thân ảnh Tiểu Chúc Chúc phút chốc đã biến mất trong rừng.
Lúc này đây, Dương Cốc Vũ nằm bò giữa hố đất vẫn không nhúc nhích, nội tâm dường như gặp phải đòn tấn công trí mạng.
Nhà cái vừa mới tiếp nhận hai ngàn lượng hoàng kim, trong lòng còn bị huỷ diệt triệt để hơn Dương Cốc Vũ.
Mắt thấy nam tử cháy đen đột nhiên chen lên mười người mạnh nhất, trái tim hắn run lên ba hồi.
Tuy nhiên, là người kinh doanh buôn bán sòng bạc từ nhỏ, làm gì có sóng to gió lớn nào chưa từng thấy qua? An lão bản nhớ tới lời dạy bảo của bậc cha chú, nhắm hai mắt, hít sâu một hơi điều chỉnh tâm trạng.
Mọi vận rủi đều là vô căn cứ, đợi ta mở mắt, toàn bộ tai vạ đã tan thành tro bụi!Lẩm nhẩm tổ huấn ba lần, khi An lão bản hướng ánh mắt lên tiên thuật trên màn trời, con ngươi lập tức nhảy ra hốc mắt năm tấc, ấn cũng không thụt lại.
Nam tử cháy đen, thứ ba!Nãy giờ mới nói được ba câu a a a!“Lý công tử……”Đi đến trước mặt Xư Lí Thần Quang, hai mắt nhà cái chảy máu, gân xanh trên huyệt Thái Dương thình thịch nhảy không ngừng.
Mặc con mẹ nó thanh danh, kệ con mẹ nó danh dự! Nếu thua ván này, bán vợ bán con cũng không trả nổi!“Ngài vừa rồi nói… là đứng nhất nhỉ? Đúng rồi, là hai người đồng thời đứng nhất, nếu không ta chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, không thể nhận tiền cược lớn như vậy của ngài… Ách, ngài xem…”Quần chúng ăn dưa im lặng.
Nhà cái vô liêm sỉ không có giới hạn!Nhưng rốt cuộc bọn họ đã nhìn ra, Lý công tử có bệnh, hơn nữa bệnh còn không nhẹ, ngày nào không lãng phí một đống bạc to, cả người hắn sẽ không thoải mái.
Thấy tinh thần nhà cái sắp hỏng mất, Xư Lí Thần Quang cũng rất đau đầu.
Quỷ biết được sự tình sẽ thành ra như thế? Hai người đến trễ kia, có lai lịch gì?Mãi đến khi miệng An lão bản phun ra điều kiện hà khắc là hai người cùng xếp đầu tiên, đôi mắt tối đen của hắn mới toát lên vẻ hài lòng.
Rốt cuộc thì nhà cái cũng không ngu.
Mấy trăm năm qua, mỗi lần Thất Diệp Cốc thu nhận đồ đệ, đã bao giờ có cùng đứng nhất? Quả thực còn khó hơn vặt lông hổ.
“Đúng, chính là cùng đứng đầu.
” Vung tay áo, Lý công tử lại nhẹ nhàng tuỳ ý đánh nát tam quan của mọi người.
Việt Hồng Quang đứng gần đỉnh núi, cúi đầu đánh giá dưới chân, chưa từng nhận ra, đứng ở nơi cao như này nhìn xuống dưới, con người sẽ trở nên nhỏ bé đến thế, những khuôn mặt vốn thân thiết, đều như cỏ rác.
Những người nhà đang kêu gào cổ vũ hắn, lại dung tục khó nhìn tới vậy.
“Các ngươi cược trên người ta không ít bạc, hôm nay hẳn là có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.
”“Xem ra thành tiên, đối với ta cũng không phải việc gì khó! Chỉ vì người sinh ra trên đời là khác biệt, các ngươi giãy giụa vì tiền tài, ta đã bước lên tiên lộ.
”Lại đi vài bước, sẽ có thể tiến vào thế giới mà phàm nhân không thể với tới.
Một cảm giác tự hào và kiêu ngạo, bỗng nhiên dâng lên trong lòng.
.