Vạn Thú Triều Hoàng

Chương 22: Tiên Thuật Hiện Tiền Mười Ra!


Bạn đang đọc Vạn Thú Triều Hoàng – Chương 22: Tiên Thuật Hiện Tiền Mười Ra!


“Ngươi xem ngươi xem, nàng nghĩ ra cái gì đó, cho nên muốn ghi lại!” Nhìn động tác sờ ngực của Chân Tiểu Tiểu, Đại trưởng lão Nguyên Phong kích động đến đỏ cả mắt.

Nếu chỉ tiếp xúc vài lần đã có thể phát hiện và hiểu sơ sơ về Vụ Trận, nha đầu này tuyệt đối là thiên tài chế phù!Ngay lúc Nguyên trưởng lão rít gào, Chân Tiểu Tiểu lấy ra bánh hấp trong lòng ngực, cắn một miếng.

Chạy trốn quá mệt!Thật muốn sau khi ăn xong thì ngủ một giấc thật ngon trên thảm cỏ mềm và ánh nắng ấm áp nơi này… Mơ màng suy nghĩ, hai mí mắt Chân Tiểu Tiểu đã dính vào nhau.

Nguyên trưởng lão vẫn còn duy trì động tác chỉ tay vô cùng kích động vừa rồi, trong tiếng cười điên cuồng của bốn người khác, sắc mặt biến thành màu gan heo.


Sau bức tường sương mù, cá sấu bị nội thương từ từ tỉnh lại, đáy mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực!Đau quá!Trận pháp chết tiệt, tu sĩ chết tiệt, rõ ràng đầu to chỉ đụng một chút, mà toàn thân lại vừa ngứa vừa sưng, như bị gậy gỗ đập trăm phát!Còn có con cái đáng chết kia, mới nháy mắt đã không thấy tăm hơi! Nhưng cái hương vị câu hồn đó vẫn chưa phiêu tán, dường như ở ngay sau bức tường sương mù!Không! Trận pháp không cản được bổn vương, ta muốn ăn nàng!Biểu tình dữ tợn, cá sấu yêu không sợ chết lại tiếp tục nhào tới lớp sương mù.

Ầm!Âm thanh quen thuộc gọi tỉnh Chân Tiểu Tiểu từ trong mộng đẹp.

Nàng giật mình, không chút do dự nhanh chóng nhảy lên, tung chân chạy như bay lên đỉnh núi, động tác liền mạch lưu loát, giống như một con thỏ đang chạy trốn giữa rừng.

“Yêu quái đáng chết! Làm sao còn đuổi theo ta, cũng không sợ đâm hỏng sọ não hả?”Hơi thở nóng rực tiếp tục phun tới từ sau gáy, Tiểu Tiểu thò tay sờ sờ cục đá đen trong tay áo, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy cá sấu yêu đang nhe răng nhếch miệng, chẳng qua lúc này cục u trên đỉnh đầu nó đã từ một cái trở thành hai cái.

Thân thể đau đớn khiến ánh mắt cá sấu càng điên cuồng hơn, hai tròng mắt nó tanh hồng, sát khí kinh người, nếu không phải có năng lực kỳ lạ của đá đen bảo vệ hai mắt Chân Tiểu Tiểu, chỉ sợ nhìn nó một giây, cũng có thể vỡ nát linh hồn.

“Cá sấu đại ca… Cá sấu gia gia, ta sai rồi, phân… tiểu nhân còn có thể làm món kia lần nữa, cầu ngài cho.

.

.


ta một chút thời gian, chắc chắn để ngài ăn no!” Cong ngón tay, nữ tử liễu yếu đào tơ xuất hiện.

“Cá sấu đại gia! Cá sấu tổ tông! Tiên chướng kia cũng không phải do ta làm, ta chỉ là một người sơn dã, đâu có bản lĩnh đó? Vừa rồi lúc ngài hôn mê bất tỉnh, ta còn mát xa, xoa huyệt thái dương cho ngài nữa.

” Cúi người, tiểu nhị quán trọ xuất hiện.

Cứng không được thì mềm, nữ không được thì nam, nhưng cho dù lần này Chân Tiểu Tiểu nói mỏi mồm, mà cá sấu yêu vẫn không dừng chút nào.

Thấy đối phương lại cố chấp ngang ngược như thế, Chân Tiểu Tiểu cũng bắt đầu nóng nảy!Được! Ngươi muốn đua với ta, chúng ta đấu tới cùng!Không tiếp tục xin tha, ánh mắt Chân Tiểu Tiểu càng trở nên kiên định, vừa chạy như điên, vừa hung tợn cắn xé bánh nướng lớn trong tay, giống như cái bánh đó là thịt cá sấu yêu vậy.

Trong lòng ngực còn có năm cái bánh nướng to, chỉ cần vẫn vừa ăn vừa chạy, chắc chắn có thể mệt chết con dã thú chết tiệt kia!Lúc này, còn một canh giờ thì kết thúc cuộc tuyển chọn đệ tử của Thất Diệp Cốc.


Một tiếng hạc kêu vang lên, tiên âm vang vọng biển mây rung động tiếng lòng mọi người, hình ảnh mười người đột nhiên xuất hiện trên bầu trời!“Thuật pháp của thần tiên!” Dân chúng lộ vẻ mặt si cuồng, nghển cổ nhìn ra xa.

Bóng dáng của mười người này, lần lượt là mười thiếu niên đang dẫn đầu quá trình leo núi.

Vì có trận pháp che chắn, các thiếu niên không hề biết về những dị tượng bất ngờ trên không trung, vẫn luôn nỗ lực bám vách đá leo lên, tựa như bước ngược dòng nước chảy.

Nhưng mà, người nhà bọn họ đang nôn nóng chờ đợi dưới chân núi, lại có thể nhờ Kính ảnh thuật kỳ diệu này để theo dõi giai đoạn cuối cùng của cuộc thí luyện_NL_Không đề cập tới tên ngốc, Tiểu Tiểu nhà ta, tất nhiên là trước mười nha ~ nhà cái phải đền bạc cho Lý công tử rồi ~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.